Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 120: Lê Thánh Tông! ĐẠI UY ĐẾ HOÀNG KINH!



Tốc độ phi hành của Ngọc Long thực sự quá nhanh, chấp cả Long Thiên Vấn chạy trước một đoạn đường dài vẫn như cũ bị đuổi kịp. Đây cũng là một sự chênh lệch giữa Siêu Phàm hậu kỳ và Đạo Tàng hậu kỳ.

Không chỉ về sức mạnh mà cả tốc độ!

Long Thiên Vấn bị đuổi kịp, cố gắng chống đỡ đôi chút nhưng trong người vốn đã có thương thế lại thêm sự chênh lệch to lớn về cảnh giới. Chống đỡ chẳng bao lâu thì lại bị bắt trở lại.

Hắn trừng mắt lên nhìn Ngọc Long, hận hận nói: " Lão già, ngươi muốn làm gì? "

Ngọc Long cười cười: " Trong Côn Lôn giới, số lượng Long tộc bây giờ ít đến tình trạng đáng thương. Lão phu cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi chịu làm thú cưỡi cho đồ đệ của ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. "

" Nếu không....... đem ngươi đánh chết, lấy tinh huyết cho đồ đệ của ta dùng, còn như da thịt, xương cốt dùng để luyện đan, luyện khí. "

Long Thiên Vấn cười lạnh: " Lão già, ngươi định hù dọa ai đây? Muốn ông đây chịu làm thú cưỡi cho thằng ranh con kia? Nằm mơ đi! "

Buồn cười, muốn để cho hắn chịu làm thú cưỡi cho thằng nhãi Triệu Hạo? Nằm mơ đi thôi!

Cái khác không nói, thân làm một người xuyên không, sao hắn có thể chịu nhục nhã như vậy.

Danh dự của hắn để đâu?

Danh dự của một người xuyên không để đâu?

Hơn nữa, hắn cũng không tin Ngọc Long thật sự dám đem hắn đánh chết. Long tộc bây giờ đã rất thưa thớt, lục tung cả Côn Lôn giới chưa chắc đã tìm được con rồng thứ hai. Trừ khi đầu óc của Ngọc Long bị chập mạch mới cam tâm đem mình đánh chết.

Ít nhất thì cũng sẽ cầm tù hắn, đợi nuôi béo tốt rồi làm thịt.

Lại hoặc là nuôi nhốt, cách một đoạn thời gian đến lấy tinh huyết thôi.

Tóm lại, đối mặt với lời đe dọa này hắn chẳng sợ hãi chút nào!

Hừ hừ, đợi thương thế của ông đây khôi phục lại rồi tìm cơ hội bỏ trốn cũng chưa muộn.

Lão già, ngươi cứ chờ xem!

Một thoáng trì hoãn này Trần Minh Quân và Lê Ngọc Anh đã đuổi kịp.

Nửa chữ nói nhảm cũng không nói, Trần Minh Quân triệu hồi ra Tứ Linh Trấn Thiên Đồ.

" Rống!!! "

" Ngaooo ~ "

Huyền Vũ cùng Bạch Hổ lần lượt lao ra, gầm thét trấn động trời xanh.

Trần Minh Quân nhảy lên, cưỡi ở trên lưng Bạch Hổ, tay phải nắm trường đao lao nhanh mà đến. Một chiêu Khai Sơn Trảm quét ngang mà ra, bổ thẳng về phía Ngọc Long.

Đồng thời, Huyền Vũ nâng lên hai chân trước dậm mạnh xuống, vô số băng thương theo đó mọc lên, lan tràn nhanh chóng tới chỗ của Ngọc Long.

Ngọc Long thấy hai chiêu cùng lúc đánh đến, chẳng hề hoảng sợ. Một tay túm lấy cổ áo của Long Thiên Vấn, tay còn lại nắm lấy thanh kiếm to bản chém ra một chiêu Liệt Dương Trảm.

Kiếm khí cháy lên hừng hực hỏa diễm màu xanh đem Khai Sơn Trảm của Trần Minh Quân đánh nát, thế đi không giảm, bổ thẳng về phía Trần Minh Quân.

Trong cùng lúc, Ngọc Long nhảy sang một bên tránh thoát đi băng thương từ đất đâm lên.

Nhưng khi hắn vừa ổn định được thân hình đã thấy hỏa long gào thét mà đến không cho hắn có cơ hội thở dốc.

Lê Ngọc Anh đánh bọc ở bên cánh phải, hai tay nắm trường đao thi triển chiến kỹ nổi danh của Đại Lê Hoàng Triều - Hoàng Uy Trảm.

Một đao này ẩn chứa bên trong cuồn cuộn hoàng uy, tản mát ra kim quang óng ánh, vô cùng khủng bố. Lấy cảnh giới hiện tại của Lê Ngọc Anh là Đạo Tàng Trung Kỳ đỉnh phong thi triển ra, uy lực vậy mà đạt tới Đạo Tàng hậu kỳ.

Đối mặt với chiêu này, Ngọc Long bị buộc phải nghiêm túc đón đỡ. Hai tay kết ấn, tạo ra một bông hoa sen do lam hỏa tạo thành ( nói gọn vậy cho đỡ câu chữ). Hoa sen rời tay bay đi, đem đao khí cản lại.

Hắn cảm thán nói: " Đây chắc hẳn là Hoàng Uy Trảm đi? "

" Năm đó Lê Thánh Tông vì muốn đột phá cảnh giới cao hơn cho nên hao phí thời gian mấy ngàn năm nghiên cứu phật đạo, về sau đem tinh túy Đại Uy Thiên Long của phật môn kết hợp với công pháp trụ cột của Đại Lê - Đại Lê Đế Hoàng Kinh tạo ra công pháp hoàn toàn mới, Đại Uy Đế Hoàng Kinh. "

" Đại Uy Đế Hoàng Kinh là một môn công pháp chủ tu *hạo nhiên chính khí * kết hợp với hoàng uy, đòi hỏi người tu luyện phải là người chính trực, đạo tâm vững chắc. Thông thường chỉ có người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng thượng mới tu luyện môn công pháp này. "

" Một đứa nha đầu như ngươi cũng tu luyện, chẳng lẽ đối với hoàng vị có ý tưởng? "

Lê Ngọc Anh nhún vai đáp: " Đâu phải cứ vì nhắm đến hoàng vị mới tu luyện? Tổ huấn có nói rõ ràng, phàm là con cháu của nhà họ Lê đều có thể tu luyện môn công pháp này. Ta rảnh rỗi nên tu luyện thôi, ngươi quản được? "

Ngọc Long cười cười không nói, chuyện nội bộ người nhà họ Lê hắn không biết nhiều cũng lười tham gia. Nhưng thiên phú của đứa bé gái này thực sự gây nên lòng yêu tài của hắn.

Đại Uy Đế Hoàng Kinh, bởi vì có một nửa lấy từ phật môn cho nên bản kinh thư này có một yêu cầu hết sức hà khắc đó là đạo tâm. Muốn tu luyện được cần phải làm người chính trực, tâm hướng chính đạo, đạo tâm cả đời phải vững chắc. Một khi đạo tâm lung lay, rất dễ dàng bị tâm ma quấy phá.

Trong quá khứ có không ít vị hoàng thượng của Đại Lê tu luyện công pháp này nhưng đạo tâm không kiên trì được dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Bộ kinh thư này còn có một điểm hết sức đặc biệt, đó là cách mỗi một đoạn thời gian tâm ma sẽ xuất hiện trong vai trò của một người giám sát, xem xem đạo tâm của người tu luyện có còn vững chắc hay không, hành vi của người tu luyện có còn chính trực, hướng về chính đạo hay không.

Cũng bởi nguyên nhân này mà các đời hoàng thượng của Đại Lê đều phải tu luyện môn công pháp này, tránh cho cảnh hôn quân xuất hiện, dân chúng lầm tham.

Đồng thời, những người cạnh tranh hoàng vị cũng phải tu luyện để cuộc cạnh tranh được diễn ra công bằng nhất cũng như tránh tình trạng nội chiến.

Trên lý thuyết là như vậy nhưng thực tế tình trạng nội chiến vẫn đang diễn ra, điển hình như đương kim hoàng thượng và Trấn Nam Vương.

Trần Minh Quân thầm khen Lê Thánh Tông nhìn xa trông rộng, bộ kinh thư này trên mặt nổi quả thực sẽ khiến cho toàn dân thiên hạ cảm thấy bất luận người nào lên ngôi cũng đều công bằng công chính, đồng thời một lòng vì quốc gia phục vụ.

Nhưng trên thực tế thì có quá nhiều khe hở để có thể ' lách luật '.

Ví dụ như bản thân người dự thi tranh đoạt hoàng bị một lòng công chính, hướng về chính đạo nhưng những người xung quanh lại không như vậy. Công pháp chỉ ảnh hưởng lên người tu luyện, đối với những người không tu luyện lại chẳng ảnh hưởng chút nào.

Dù sao đây cũng chỉ là một môn công pháp, không thể quá kỳ vọng nhiều. Mấu chốt nhất vẫn là hai chữ " Lòng người ".

Nhờ có 'gu gồ' Tử Vi mà Trần Minh Quân lại hiểu biết thêm nhiều điều về Đại Lê.

Sở dĩ Đại Lê đứng sừng sững bao nhiêu năm không ngã bởi vì có rất nhiều nguyên nhân,

Thứ nhất, công pháp đẳng cấp sánh ngang Long Hồn Chiến Thiên Quyết trong hoàng tộc Đại Lê có ít nhất mười bộ.

Thứ hai, Đại Uy Đế Hoàng Kinh thực sự quá khủng bố, so với công pháp trấn quốc của ba hoàng triều còn lại mạnh hơn rất nhiều.

Thứ ba, Đại Lê có người từng xưng Đế!

Lê Thánh Tông, vị Đại Đế đầu tiên và cũng là duy nhất của Đại Lê!

Có Đại Đế lưu lại truyền thừa, tiềm lực của Đại Lê so với những hoàng triều còn lại tự nhiên mạnh hơn rất nhiều.

Nếu như có thể sánh ngang, thậm chí vượt qua Đại Lê có lẽ chỉ có Đại Trần. Đáng tiếc, Đại Trần đã mất.....

........

Cảm thụ được thời gian còn lại của mình không còn nhiều, Ngọc Long quyết định tốc chiến tốc thắng. Thân thể này dù sao cũng không phải là của hắn, lại thêm cảnh giới còn quá thấp, gánh chịu năng lượng của Đạo Tàng Hậu Kỳ lâu dài dễ dàng tổn thương đến căn cơ về sau.

Ngọc Long nhân cơ hội thở dốc, một bàn tay mở ra thình linh bên trong xuất hiện một con lốc xoáy kích cỡ mini. Hắn lại tiếp tục nâng lên một bàn tay khác, trong lòng bàn tay tương tự như bàn tay vừa rồi.

Ngọc Long đem hai cái tiểu hình lốc xoáy dung hợp lại với nhau, nhiệt độ trong không khí bỗng chốc nâng lên một tầng cao mới. Ở cự li gần hai người, Trần Minh Quân cùng Lê Ngọc Anh cùng chung cảm nhận giống như đang đứng trong một cái lò vi sóng.

Trong lòng Trần Minh Quân, tiếng chuông báo động nguy cơ tăng vọt. Hắn nuốt nước bọt ' ực ' một tiếng, sợ hãi nói: " Chẳng lẽ lại là một chiêu kia? "

Lúc giao đấu với đối phương trong bí cảnh, hắn cũng đã chứng kiến Ngọc Long làm ra động tác như vậy.....

Ngọc Long sau khi cảm nhận được chiêu thức của mình đã đạt đến uy lực khiến bản thân hài lòng thì không tiếp tục câu chữ nữa, bàn tay khẽ hất về phía hai người Trần Minh Quân, Lê Ngọc Anh.

Tiểu hình vòi rồng sau khi rời khỏi tay chủ nhân của mình lập tức tham lam hấp thu hỏa nguyên tố có trong thiên địa giúp cho kích thước của nó ngày càng cao lớn.

Ngọc Long nói khẽ: " Đi! "

Vòi rồng tựa như có linh, vâng theo mệnh lệnh mà tiến.

Trần Minh Quân thu hồi ngay lập tức cả Bạch Hổ lẫn Huyền Vũ, giơ đao chỉ bầu trời, một cột băng sáng chói nối liền giữa thiên và địa nhanh chóng được hình thành.

Băng Phong Thiên Địa hóa cảnh!

Có lần trước làm bài học, Lê Ngọc Anh cũng đã có sự chuẩn bị.

Lần này không còn giống như trong bí cảnh, cả hai chuẩn bị chưa đủ kỹ càng. Có câu nói hay lắm ' mỗi khi ăn một gậy đau, người ta lại càng khôn ra '.

Hắn huy kiếm chém về phía vòi rồng do liệt diễm tạo thành, băng đối đầu với lửa khiến cho cả vùng không gian lại tràn ngập sương mù. Bất quá chênh lệch giữa Đạo Tàng và Siêu Phàm không nhỏ, nên dù cho cả hai chiêu thức đều đã đạt đến hóa cảnh nhưng Băng Phong Thiên Địa vẫn khó lòng ngăn cản Liệt Hỏa Thông Thiên do Ngọc Long xuất ra.

Trần Minh Quân lần này không phạm phải sai lầm cũ nữa, đem đường truyền linh lực vào trong chiêu thức cắt đứt kịp thời tránh cho tiếp tục lãng phí một cách dư thừa.

" Ngang ~~~ "

Hỏa Long gào thét mà lên, thân rồng lúc này đã to lớn hơn bình thường gấp mấy chục lần. Mặc dù uy lực còn lâu mới sánh được với Liệt Diễm Thông Thiên của Ngọc Long nhưng cũng đủ để chống đỡ một hồi.

Ngay vào lúc này, biến cố xảy ra!!!

Chỉ thấy lòng bàn tay Ngọc Long bỗng nhiên xuất hiện một bông sen, sen này rực lửa nhưng không khét, hạt sen lấp lánh tựa như sao.

" Đời này chỉ có một chiêu, một bông sen hiện thiên hạ có ai? "

Lời nói vừa dừng, hoa sen rời tay bay lên bầu trời. Kích thước của nó trong nháy mắt tăng vọt trở thành một bông hoa khổng lồ treo giữa trời cao. Bông hoa càng nở càng đẹp nhưng không giống như lần trước, diễn hóa đến khi hoa tàn rồi nổ tung mà bảo trì nguyên dạng ở trạng thái nở rộ.

Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này thầm nghĩ, phen này toang rồi!

******

* Hạo nhiên chính khí, ta chưa tìm được câu chữ thuần việt thay thế nếu như có ai biết vui lòng cmt bên dưới để tác giả sửa lại và cho thêm vào vốn từ ngữ thuần việt. Cảm tạ!

Chân Mộng: Nhân vật trong truyện toàn bộ đều là hư cấu, nếu có trùng với người trong lịch sử hay ngoài đời thật thì cũng chỉ đơn thuần là sự trùng hợp hoàn toàn không liên quan đến nhau.