Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 102: Thù cũ hận mới



“Chát….”

Không đợi Điệp Trúc Lam nói xong, lại một tiếng tát truyền đến.

Dấu bàn tay trên mặt Điệp Trúc Lam đã trở nên đối xứng.

Tất cả người của thôn Điệp Gia: “….” Người phụ nữ bưu hãn này từ đâu đến vậy?

Người của thôn Đại Vĩ: “…” Thật bưu hãn, nhưng cũng rất hả dạ.

Sững sờ một lúc, sau đó người của thôn Điệp Gia hoàn hồn lại.

Người trong thôn mình bị đánh, còn bị đánh ở trước mặt bọn họ, cơn giận này sao có thể nuốt trôi được chứ.

Nhưng đối phó với một người phụ nữ, đám đàn ông không tiện ra tay, những người phụ nữ của thôn Điệp Gia đều bị chặn ở bên ngoài, bây giờ thực sự không thể đi vào được.

Đúng lúc này, Thôi thị đã phản ứng lại, bước lên muốn đánh Lưu Ly.



Chỉ là, động tác của Thôi thị vẫn chưa rơi xuống, đã bị một bàn tay giữ lại.

Thôi thị kinh ngạc, ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của một người đàn ông trên mặt có vết sẹo.

Nhất thời, người đã quen ngang ngược như Thôi thị cũng cảm thấy sợ hãi, chân mềm nhũn.

Đúng lúc này, Cố Tại Ngôn buông tay Thôi thị ra, Thôi thị lập tức ngồi bịch xuống đất.

Người của thôn Điệp Gia sững sờ, vẫn chưa phản ứng lại, nhìn Cố Tại Ngôn, lúc nãy bọn họ đều không hiểu Cố Tại Ngôn đến gần Thôi thị bằng cách nào.

Người của thôn Đại vĩ cũng trợn tròn mắt nhìn Cố Tại Ngôn.

Lưu Ly chỉ liếc nhìn Cố Tại Ngôn, sau đó lại nhìn Điệp Trúc Lam.

“Hai cái tát này tôi đã muốn tặng cho cô từ lâu rồi.” Lưu Ly lạnh lùng lên tiếng: “Lúc trước cô đánh con trai tôi, tôi không đi tìm cô là vì cô là con dâu nhà họ Trương, bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với nhà họ Trương nữa, thù cũ hận mới, sẽ tính toán một lần luôn.”

Nói xong, Lưu Ly lại tát Điệp Trúc Lam hai cái: “Cô bịa đặt tin linh tinh về tôi và Trương Nhị Lang, muốn ép tôi vào con đường chết, cho cô hai cái tát, để cô biết không phải lời nào cũng có thể nói một cách tùy tiện, đã nói rồi thì phải trả giá.”

Cha của Điệp Trúc Lam-Điệp Quý, còn có hai huynh đệ nhìn con gái (em gái) của mình bị ức hiếp như vậy, lập tức nổi giận đi lên.

Nhưng bị ánh mắt kia của Cố Tại Ngôn uy hiếp, bọn họ không dám động đậy, thẹn quá hóa giận nhìn về phía mấy người của thôn Điệp Gia: “Các người còn sững sờ ra đó làm gì? Trơ mắt nhìn người của thôn Điệp Gia chúng ta bị ức hiếp như vậy sao?”

Người của thôn Điệp Gia nghe thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng cũng không đi lên.

Nhưng không bàn đến đây là chuyện giữa hai người phụ nữ, bọn họ không tiện nhúng tay vào, chỉ là nếu như hai tội danh mà Lưu Ly nói ra là thật, Điệp Trúc Lam bị đánh cũng không oan uổng.

Chỉ là, trưởng thôn Điệp Đức vẫn đứng ra, nhìn Lưu Ly, trầm giọng nói: “Cô nương, đây là thôn Điệp Gia của chúng tôi, chuyện gì cũng không thể xử lý quá tuyệt tình.”

Mặc dù Điệp Trúc Lam quả thật đáng bị đánh, nhưng đánh người ở thôn Điệp Gia của ông ta, ở trước mặt trưởng thôn như ông ta, đây không phải là không đặt trưởng thôn như ông ta vào mắt sao, điều này khiến mặt mũi của trưởng thôn như ông ta mất sạch.

Là một trưởng thôn, đương nhiên không thể chỉ ngồi nhìn mà không quản được.

Nghe thấy vậy, Lưu Ly lại chế giễu nhìn Điệp Đức: “Tôi xử lý quá tuyệt tình? Chả lẽ người xử lý quá tuyệt tình không phải là người của thôn Điệp Gia mấy người sao?”

Điệp Đức cau mày, đang định nói, thì Lưu Ly lại không cho ông ta cơ hội, lập tức chất vấn: “Các người liên mồm nói Điệp Trúc Lam ở nhà họ Trương bị ức hiếp, nhưng mấy người có còn nhớ dáng vẻ của Điệp Trúc Lam gả vào nhà họ Trươngkhông? Bây giờ như thế nào? Dáng vẻ này mấy người xác định nàng ta bị ức hiếp?”

Người của thôn Điệp Gia theo lời nói của Lưu Ly, theo bản năng nhìn về phía Điệp Trúc Lam, cũng theo lời nói của Lưu Ly nhớ lại dáng vẻ của Điệp Trúc Lam trước khi kết hôn.

Trước khi kết hôn, mặc dù ở trong làng Điệp Trúc Lam cũng là một bông hoa, nhưng vừa đen vừa gầy, dù sao lúc đó nhà họ Điệp cũng rất nghèo.

Nhưng bây giờ, mặt Điệp Trúc Lam trắng nõn, dáng vẻ được nuông chiều.

Ngay cả nhà Điệp Quý dường như cũng không còn khó khăn như trước đây.

Dáng vẻ như thế này, quả thật không giống như bị ức hiếp.

Nhất thời, vẻ mặt của mọi người đều có thêm chút lưỡng lự.

“Điệp Trúc Lam ở nhà họ Trương không cần phải làm gì, sao có chuyện bị hành hạ như nàng ta nói?” Lưu Ly tiếp tục chất vấn.

“Ai nói tôi không cần phải làm gì? Không phải tôi phải giặt quần áo, nấu cơm sao?” Điệp Trúc Lam lập tức phản bác lại mà không cần sụy nghĩ.

Nhưng vừa nói ra câu này, Điệp Trúc Lam cảm thấy ánh mắt của người dân trong làng không đúng, ai cũng nhìn nàng ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Cũng đúng, câu nói này của Điệp Trúc Lam, chính là đang thừa nhận mình ở nhà họ Trương quả thật sống vô cùng thoải mái.

Dù sao, từng tuổi này rồi, con dâu nhà ai chỉ cần giặt quần áo, nấu cơm? Như thế này cũng quá thoải mái rồi?

Khóe miệng Lưu Ly nhếch lên, sau đó chế giễu chất vấn: “Giặt quần áo, nấu cơm, chỉ có một mình cô làm? Lẽ nào Hạnh Huệ với thím không làm? Là cô cao quý không thể động vào bất kỳ việc gì đúng không?”

Điệp Trúc Lam lập tức nổi giận trừng mắt, không biết phải phản bác Lưu Ly như thế nào. . Ngôn Tình Sắc

Mà người dân trong thôn Điệp Gia nhìn Điệp Trúc Lam với ánh mắt khó nói nên lời, thì ra cái chuyện giặt quần áo, nấu cơm cũng không phải chỉ có một mình nàng ta làm.

“Điệp Trúc Lam ở nhà không tôn trọng cha mẹ chồng, bắt nạt em chồng, cố ý gây xích mích sau lưng người khác, tung tin đồn nhảm dồn người ta vào con đường chết, nên mới không thèm quan tâm đến con gái lén lút chuyển về nhà mẹ đẻ, loại người như thế này không đuổi về nhà, lẽ nào còn giữ ở trong nhà hết tháng này qua năm nọ?”

Mọi người: “…” Bọn họ thật sự không còn gì để nói.

Nếu như những lời Lưu Ly nói là thật, một người con dâu như vậy đuổi tám lần mười lần cũng còn nhẹ.

“Nhưng, Điệp Trúc Lam không chỉ xé giấy đuổi vợ, còn bảo người nhà đánh gãy chân Trương Đại Lang, sau đó sáng sớm hôm nay lại đưa giấy hòa ly đến nhà họ Trương để xỉ nhục người nhà họ Trương, loại người như thế các người còn bao che, truyền ra ngoài thì ai còn dám lấy người của thôn Điệp Gia các người nữa?”

Từng từ từng chữ mà Lưu Ly nói ra khiến người của thôn Điệp Gia vô cùng kinh ngạc.

Chuyện hôm qua nhà Điệp Quý đánh gãy chân Trương Đại Lang bọn họ cũng biết, nhưng chuyện đưa giấy hòa ly, bọn họ thật sự không biết.

Nếu như những lời Lưu Ly nói là thật, vậy chuyện nhà Điệp Quý đã làm thật sự vô cùng quá đáng.

Giống như Lưu Ly nói, nếu như chuyện này là sự thật, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Điệp Gia.

Vẻ mặt của trưởng thôn Điệp Đức vô cùng khó coi, ánh mắt sắc bén lướt qua cả nhà Điệp Quý.

“Những lời nàng ta nói là sự thật?”

Nếu như những lời tiểu cô nương kia nói là thật, ông ta đúng là một lão già hồ đồ như Trương Cao Ân nói.

Người trong thôn, ông ta có thể bảo vệ, nhưng loại người ác độc làm tổn hại danh tiếng của thôn, ông ta không thể bảo vệ, thì những người trẻ trong làng sau này sao có thể cưới vợ được, cô nương trong làng sao có thể tìm được một nhà chồng tốt?

Kết hôn là chuyện lớn, đương nhiên không thể bị hủy hoại trong tay cả nhà Điệp Quý này được.

“Trưởng thôn, nàng ta nói dối, những điều nàng ta nói không phải là sự thật, nàng ta đang nói dối.” Không đợi người nhà mình lên tiếng, Điệp Trúc Lam đã giành trả lời trước.

Phản ứng của người dân trong thôn đều đập vào mắt nàng ta, nên nàng ta sợ hãi.

Nàng ta biết rất rõ, một khi người trong thôn không hậu thuẫn cho nàng ta, sợ là bản thân nàng ta không có được kết quả tốt.

Sự sợ hãi bao trùm trong lòng, ánh mắt Điệp Trúc Lam nhìn Lưu Ly hiện lên sự hận thù.

“Trưởng thôn, người phụ nữ này, nàng ta dụ dỗ em rể tôi, là tôi tận mắt nhìn thất, không thể là giả.” Điệp Trúc Lam chỉ vào Lưu Ly: “Người phụ nữ này không biết xấu hổ, năm năm trước làm loạn ở bên ngoài, sinh ra hai đứa con hoang…”

“Bịch…”