Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 33: Lục Kiều cô là người văn minh 3




Sau khi khóa cửa, bóng dáng mảnh khảnh bước về phía Lý gia.

Khoảng cách vài bước, chỉ chốc lát sau Lục Kiều đã đi tới cửa Lý gia.

"Lục Kiều? Sao cháu lại tới đây, có chuyện gì vậy? Mau vào nhà đi." Anh Tử cũng chính là vợ lý Đại Phúc, vừa vặn chuẩn bị ra cửa liền nhìn thấy Lục Kiều đứng bên ngoài, nhiệt tình lôi kéo người vào nhà.

"Đại Phúc, Lục Kiều đến nhà chúng ta nè." Nghe tiếng Anh tử, hơn mười người lớn nhỏ của Lý gia đều từ trong phòng đi ra.

Lý gia là đại hộ trong thôn, lão gia tử lão thái thái nhiều phúc sinh năm đứa con trai, cũng không phân gia, một nhà ở cùng một chỗ.

Nghe được Lục Kiều đến nhà, mọi người liền tiến lại gần xem một chút.

Từ sau chuyện Cường tử lần trước, Lục Kiều trong lòng cả nhà bọn họ chính là bác sĩ Lục nghiêm túc, là kiểu bác sĩ siêu cấp lợi hại.

Đặc biệt là nghe nói Lục Kiều còn được được bệnh viện phân công đến bệnh viện thành phố học tập, hình tượng của cô trong mắt mọi người ở Lý gia thôn đều cao lên một đoạn.

Lúc này vừa vặn là giữa trưa, cả nhà còn chưa ra ngoài làm việc, chỉ có mấy đứa nhỏ đi học đã ra ngoài, sau đó Lục Kiều bị coi như linh vật mà quan sát.

Hơi có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra một chút ửng đỏ.

"Xin chào cả nhà ạ, chú Lý, cháu tới tìm thôn trưởng, có chút chuyện thương lượng." Cho nên các người có thể đừng nhìn cô nữa hay không, thật ngại quá.

Nghe được Lục Kiều mở miệng, người Lý gia cũng nhìn ra người trẻ tuổi Lục Kiều ngượng ngùng, nhịn không được cười vài tiếng.

Chẳng qua, Lục Kiều đến tìm lão gia tử trong nhà, cũng không biết là chuyện gì?

Tò mò không chỉ có người Lý gia, đương sự Lý gia lão gia tử cũng rất nghi hoặc Lục Kiều tìm ông thương lượng chuyện gì.

"Chúng ta vào nhà chính bên kia nói chuyện đi, lão bà tử, bà rót cho đứa nhỏ Kiều Kiều này một chén nước tới." Lão gia tử nói xong liền dẫn đầu cất bước về phía nhà chính.

Nhìn thấy động tác của lão gia tử, Lục Kiều khoát tay áo với lão thái thái Lý gia, cười tủm tỉm nói: "Không cần rót nước, cháu không khát, không cần phiền toái đâu ạ."

Cô bước nhanh hơn, đi theo phía sau lão gia tử vào nhà chính.

Những người khác nhìn thấy tư thế của lão gia tử cùng Lục Kiều, đình chỉ tâm tư nghe lén, dù sao rốt cuộc là chuyện gì chờ sau khi Lục Kiều rời đi còn không phải cũng sẽ biết.

Lão gia tử luôn để ý mặt mũi nhất, nếu nghe lén bị lão gia tử biết, mất đi mặt mũi Lý gia bọn họ, quay đầu lại khẳng định sẽ bị lão gia tử dùng đế giày đuổi theo đánh.

Không nhìn thấy ngay cả lão út mà hai vợ chồng già thích nhất cũng không dám tiến lại gần sao.

Lý Ngũ Phúc nhận thấy được tầm mắt các anh trai chị dâu nhìn qua, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bất động như núi.

Nghe lén là không có khả năng, lão gia tử nổi giận đừng nói là hắn, ai cũng phải bị đánh.

Bên này, trong nhà chính.

Lão gia tử trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó mới xua tay ý bảo Lục Kiều cũng ngồi nói chuyện.

Lão gia tử làm thôn trưởng nhiều năm như vậy, nhãn lực vẫn phải có, vừa rồi Lục Kiều nói có chuyện tìm ông, lúc này đánh giá Lục Kiều trong chốc lát, ông cảm thấy chuyện Lục Kiều muốn nói có lẽ không đơn giản.

Đối mặt với đánh giá của lão gia tử Lục Kiều ngược lại không còn quẫn bách như vừa rồi bị cả gia đình Lý gia nhìn chằm chằm, cô cười tủm tỉm ngồi xuống.

"Thôn trưởng gia gia, gần đây thời tiết bắt đầu ấm áp, có phải sắp chuẩn bị canh tác vụ xuân không ạ?" Ngữ khí tự nhiên thái độ thoải mái, giống như tùy ý nói chuyện cùng cha mẹ.

Từ trong miệng Lục Kiều nghe được hai chữ "vụ xuân", lão gia tử bình tĩnh, tầm mắt lại nhìn qua hướng Lục Kiều, cũng vui vẻ mở miệng: "Cháu tuổi còn trẻ còn hiểu chuyện vụ xuân? Ông nhớ ruộng đất nhà cháu đều cho người khác thuê trồng, cháu nhắc tới chuyện này chẳng lẽ là muốn tự mình trở về trồng trọt sao?"

"Không không không không, loại công việc tốn thể lực như làm ruộng này thân thể nhỏ bé của cháu cũng chịu không nổi, đây không phải là vụ xuân sao, nơi này cháu có một chút đề nghị nho nhỏ."

"Đoạn thời gian trước cháu ở trong thôn xem qua, thủy thổ (nước, đất) của Lý gia thôn chúng ta phi thường tốt, phía sau thôn có thảm thực vật rậm rạp, chắc hẳn dược liệu cũng không ít, cho nên cháu muốn hỏi một chút thôn có thể trồng dược liệu hay không, như vậy lợi nhuận của mọi người trong thôn chúng ta sẽ tốt hơn một chút, đối với tất cả mọi người đều có lợi."

Trồng dược liệu?

Chuyện này lão gia tử tỏ vẻ không hiểu lắm, nếu như có thể làm cho người trong thôn gia tăng thu nhập, chuyện này lão gia tử làm thôn trưởng đương nhiên nguyện ý, nhưng mỗi người đều có sở trường riêng, bọn họ tùy tiện trồng dược liệu, một hỏi ba không biết, cái gì cũng không hiểu, vạn nhất phải bồi thường thì sao?

"Thôn trưởng gia gia, vấn đề ngài suy nghĩ này cháu cũng đã nghĩ tới, hay là ngài lắng nghe suy nghĩ của cháu một chút?" Một đôi mắt trong suốt của Lục Kiều dường như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lo lắng của đối phương, tiếp tục mở miệng nói: "Lĩnh vực không quen thuộc có lo lắng cũng là bình thường, gặp phải vấn đề chúng ta liền giải quyết vấn đề, biện pháp so với khó khăn nhiều hơn" ngài "nói có đúng không ạ?"

"Đầu tiên, cháu vừa nói chuyện thủy thổ của thôn chúng ta, nếu không tin có thể thỉnh cầu bên huyện thành hoặc là đến thành phố thỉnh cầu trợ giúp, hỏi một chút có thể phái chuyên gia tới khảo sát một chút hay không."

"Thứ hai, chính là chuyện trồng trọt, người trong thôn không hiểu chuyện này không sao, chúng ta cũng có thể xin lên cấp trên phái kỹ thuật viên tới hỗ trợ chỉ đạo, theo cháu được biết chính sách hiện tại duy trì dân chúng tự khởi nghiệp, lúc trước không phải là chuyện tuyên truyền đề cử phương diện trồng trọt, chúng ta trồng dược liệu cũng là trồng trọt, nói dễ nghe chính là duy trì chính sách quốc gia, cấp trên nhất định sẽ trợ giúp người dân chúng ta."

"Cháu là người Lý gia thôn, từ đáy lòng cháu coi người trong thôn đều là thân nhân của cháu, cháu cũng là thật lòng muốn cho điều kiện sinh hoạt của mọi người trong thôn đều tốt lên." Phía trước Lục Kiều nói đạo lý lớn, hiện tại lời nói vừa chuyển lên đánh bài tình cảm, trong nháy mắt hốc mắt phiếm hồng, nước mắt lưng tròng.

"Cháu là được mọi người trong thôn nhìn lớn lên, cháu cảm ơn trong thôn đều là người tốt, bằng không lần trước bà nội cháu liền đem cháu bán đi, trong thôn đều là người tốt, trong lòng cháu đều nhớ tới ân của mọi người."

Giơ tay lên, lau khóe mắt một chút, đó gọi là biểu hiện của lòng biết ơn.

Lão gia tử nhìn thấy Lục Kiều biết ơn như vậy, trong lòng yên lặng cảm khái, đứa nhỏ Lục gia này là một đứa nhỏ ngoan.

Người trong thôn chỉ thuận tiện giúp một lần như vậy, đứa nhỏ này còn nhớ kỹ.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, dựa theo những gì Lục Kiều nói vừa rồi hình như không có chuyện xấu gì, có khó khăn tìm tổ chức, cấp trên quảng bá khởi nghiệp, bọn họ có khó khăn lãnh đạo cấp trên cũng không thể không cử người tới giúp dân chúng bọn họ?

Thấy thôn trưởng động tâm, Lục Kiều lập tức tiếp tục cố gắng, bắt đầu khuyên nhủ: "Thôn trưởng gia gia, ngài ngẫm lại xem, chúng ta trồng là duy trì chính sách của nhà nước, chờ tương lai kiếm tiền thì người trong thôn đều có thể sống tốt, đến lúc đó thôn chúng ta có tiền là có thể sửa đường, xây trường học, chuyện phòng khám cũng có thể suy nghĩ."

Vẽ bánh lớn Lục Kiều là dân chuyên nghiệp!

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Chỉ cần hỏi một câu, có muốn kiếm tiền không? Có tiền để sửa đường có muốn không? Trường tiểu học thôn có muốn xây dựng không? Có muốn phòng khám không?

Xây đường, làm giàu, người trong thôn đều sống tốt, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng như ông, thành tích ưu tú này giao lên vạn nhất có thể để cho lãnh đạo chú ý tới, vậy..

Lão gia tử theo suy nghĩ của Lục Kiều suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng nhiệt huyết sôi trào.

"Chuyện này, để ông thương lượng với thôn dân một chút, Lục Kiều cháu là một đứa nhỏ tốt, tương lai nếu nhà nào trong thôn chúng ta cũng làm giàu, ông phải để cho mọi người nhớ tới ân tình này của cháu, cháu chính là đứa nhỏ Lý gia thôn chúng ta." Lão gia tử đã thành công bị lừa gạt, phi phi, là thành công bị thuyết phục ^_^.

Vừa nghe thôn trưởng nói như vậy, trong lòng Lục Kiều ba ba vỗ tay khen ngợi mình.

Thành!

Kế hoạch bước đầu tiên bắt đầu suôn sẻ.

Đợi đến khi thôn trồng dược liệu, nàng có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo.

Có câu nói rất hay, không có lợi không dậy sớm, Lục Kiều chính là một tục nhân, cổ vũ người trong thôn trồng dược liệu đương nhiên là kế hoạch của cô, nếu không chuyện làm không công, Lục Kiều cần gì phải tốn công sức như vậy chứ.

Lại qua một lát, người Lý gia liền nhìn thấy lão gia tử khách khí đưa Lục Kiều đến cửa.

"Lục Kiều à, cháu là người học y, phương diện dược liệu này cháu cũng hiểu rõ hơn chúng ta, nếu sau này gặp chuyện còn phải quấy rầy cháu, cháu cũng đừng ngại phiền."

"Ngài quá khách khí, đều là người một nhà, có thể giúp được mọi người là vinh hạnh của cháu."

"Thôn trưởng gia gia ngài đừng tiễn, cháu đi vài bước là tới nhà rồi, được rồi, cháu về đậy ạ." Lục Kiều một câu ngăn cản đối phương tiếp tục đưa tiễn cô.

Cười tủm tỉm khoát tay áo, bóng dáng đi đường kia đều trộm một vẻ sung sướng.

Eo thon nhỏ hơi lắc lư, ở góc đường, một đôi mắt phóng đãng nhìn chằm chằm bóng lưng thướt tha kia, nước miếng đều sắp chảy ra.

Chậc chậc chậc chậc, nếu nói nữ nhân Lý gia thôn bọn họ còn phải nói đến tiểu nha đầu Lục gia này là đẹp nhất, mặt kia, dáng người kia, vừa nhìn đã đủ vị.

"Tam Lại Tử, cậu nhìn gì vậy? Ngơ ngác nhìn trộm vợ nhà ai đấy?"

Một người phụ nữ vừa vặn đi ra, nhìn thấy Tam Lại Tử ngốc nghếch ngoài cửa nhà mình, vẻ mặt ghét bỏ.

Bộ dạng của Tam Lại Tử này thật không đẹp, gầy gò làm cái gì cũng không được, còn thích nhìn trộm nữ nhân trong thôn.

Không phải vừa rồi trốn bên ngoài nhìn trộm cô chứ?

Nghĩ đến đây, người phụ nữ thấy ghê tởm muốn chết.

Tam Lại Tử vừa nhìn thấy người phụ nữ nói như vậy cũng đoán được đối phương nghĩ cái gì, cũng bị ý nghĩ kia của người phụ nữ làm ghê tởm không nhẹ.

Tam Lại Tử hắn cho dù không kén chọn, cũng chướng mắt người phụ nữ già này, đều sắp bằng tuổi mẹ hắn, vẻ mặt đầy nếp nhăn, cũng không soi gương, sặc!

"Này này, biểu hiện đó của cậu là gì? Nhìn trộm tôi còn ghét bỏ? Cậu có tin hay không tôi nói cho ông nhà tôi đánh cậu một trận?"

"Thím, tôi không có khẩu vị nặng như vậy, ngài như vậy vẫn là để lại cho nam nhân nhà ngài đi!"

Tam Lại Tử vừa nói xong liền vội vàng chạy đi.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Ha ha ha, thím chồng thím đã bao lâu rồi không về rồi, Tam Lại Tử người ta nhìn chính là cô nương Lục gia kia, cháu ở chỗ này thấy rõ ràng." Một tiểu tức phụ nghe được lời vừa rồi của Tam Lại Tử nhịn không được cười ha ha trêu ghẹo một câu.

Cô cũng đã ra được một lúc, nhìn thấy Tam Lại Tử cô chỉ không muốn nói chuyện với gã ta, thế nhưng cô nhìn rõ ràng Tam Lại Tử vừa rồi nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Kiều chảy nước miếng.

Cô nương Lục gia kia bị Tam Lại Tử nhìn chằm chằm, đủ đáng thương, cô gặp Lục Kiều phải nhắc nhở cô ấy hai câu, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, cũng đừng để bị Tam Lại Tử chà đạp.

Vừa nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Lục Kiều, tiểu tức phụ tỏ vẻ không nỡ để người đẹp như vậy bị khi dễ.

"Chỉ bằng Tam Lại Tử hắn? Cũng không ngâm nước tiểu soi một chút, chỉ bằng hắn, còn dám nghĩ đến tiểu nha đầu Lục gia kia? Ha ha ha ha, cười chết người, hôm nay xem như thím được mở rộng tầm mắt!"

"Ta nhổ vào!"

"Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, muốn ăn rắm!"

Thím cười ha ha ha trào phúng, nói xong còn nhổ một bãi nước bọt về phía Tam Lại Tử vừa chạy.

Tiểu tức phụ nghe thím mắng chửi, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Còn chưa nói, với điều kiện của Lục Kiều, trong thôn thật sự có nhiều chàng trai như vậy nhưng không có một người xứng đôi với cô, hiện tại Lục Kiều đều là bác sĩ thì lại càng không xứng.

Bác sĩ, có phụ cấp, tương lai sẽ có bát cơm vững chắc với tiền lương hưu.

Không thấy trong thôn nhiều tiểu tử nhớ thương cũng không ai dám tới cửa cầu hôn, không phải là trong lòng tự biết sao!

Chạng vạng, vừa qua năm giờ mấy người Lục Thịnh đã trở về.

Vừa vào phòng, ba người vẻ mặt oán niệm nhìn Lục Kiều.

Hai lớp học buổi chiều, họ ngồi mông đau!

Đối với oán niệm của ba anh em Lục Kiều tỏ vẻ lương tâm một chút cũng sẽ không đau.

Bữa tối vẫn là quy tắc cũ, mấy nhóc làm việc cô chờ đợi để ăn.

Khoảng chín giờ, sân nhà họ Lục tối sầm lại.

Bên cạnh, đèn nhà Lý Thục Phân lại được thắp sáng.

"Hô.." Thoáng cái thổi tắt đèn dầu hỏa, Lý Thục Phân lại nhất định không đi ngủ, mà là ngồi ở bên giường chờ cái gì đó.

Mười giờ bốn mươi, một tiếng vang rất nhỏ làm cho Lý Thục Phân đang buồn ngủ trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Lén lút đi về phía cửa sổ, dựng tai lên.

Nghe được tường viện Lục gia truyền đến động tĩnh, Lý Thục Phân nín thở.

Trong lòng âm thầm cảm thán.. Cuối cùng điều đáng lẽ phải đến cũng đã đến!