Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 85-3



Dọc đường Diệp Tiêu không dính chút bẩn nào, vừa ôm một cái đã bẩn người, còn bị in lên một dấu tay máu.

Khóe miệng Lâm Đàm Đàm giật giật, chờ hai người tách nhau ra, cô nói với Hàn Anh: “Anh bị thương.”

Hàn Anh sững sờ nhìn cô gái xinh xắn, đẹp đẽ với làn da trắng trẻo nõn nà, hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này – Lâm Đàm Đàm.

Diệp Tiêu giới thiệu: “Hàn Anh, cô ấy là Lâm Đàm Đàm, mộc hệ.”

Anh không nói ra quan hệ giữa hai người vì thứ nhất, nơi này không thích hợp cho lắm, thứ hai, giới thiệu như vậy cũng không hay nên lấy thân phận dị năng giả mộc hệ của Lâm Đàm Đàm ra giới thiệu.

Sau đó, Diệp Tiêu nói: “Anh bị thương nặng không? Nếu còn đi được thì rời khỏi đây trước đã, các anh có bao nhiêu người?”

Hàn Anh nhìn Lâm Đàm Đàm, không hỏi thêm điều gì, anh ta gọi hết những người bên trong ra, già trẻ nam nữ lác đác, thoạt nhìn không đến 100 người.

Hàn Anh xoa mặt, giọng khàn khàn: “Những người khác đã hy sinh cả rồi, sau khi vào ngân hàng này còn phát hiện có rất nhiều người bị cảm nhiễm, chỉ còn bất nhiêu người, đủ xe không?”

“Đủ, lên xe đi.” Đâu chỉ đủ, Diệp Tiêu đã chuẩn bị xe cho mấy trăm người, bây giờ hơn nửa số xe trở về là xe trống.

Hàn Anh kêu gọi mọi người lên xe, Lâm Đàm Đàm thờ ơ, lạnh nhạt. Chắc do những người này vừa trải qua một cuộc đọ sức với sinh tử nên vẻ mặt ai nấy đề hoảng hốt, chết lặng, quan trọng nhất là ánh mắt họ nhìn những người cứu viện bên này, rất lạnh nhạt, thậm chí có kẻ còn lộ ra ánh mắt thù hận.

Lâm Đàm Đàm hơi nhíu mày, dự cảm xấu trong lòng cô quả nhiên đã thành sự thật.

Chuyện này tính ra cũng rất khó nói. Cầu viện trong đêm, kết quả bên kia không ứng cứu, đợi đến lúc hừng đông mới ra mặt, phía cứu viện có chỗ khó xử của mình, nhưng trong lòng bên được cứu sẽ nghĩ như thế nào?

Chắc họ sẽ nghĩ: Tại sao không đến cứu họ sớm hơn một chút? Chỉ cần đến sớm hơn một chút sẽ không có nhiều người chết như vậy. Bây giờ mới tới thì có ích gì? Người chết, không thể sống lại nữa rồi.

Lòng biết ơn vốn có vì thế mà trở nên vặn vẹo, đừng nói là biết ơn, có lẽ họ sẽ đổ hết những lo lắng, hãi hùng và thù hận khi mất đi người thân, bạn bè lên những người đã cứu giúp họ.

Nếu không phải người quen, ngay từ đầu đừng cứu, về sau tốt nhất cũng không nên xen vào, miễn cho câu cảm ơn đâu không thấy, còn mang họa vào người, bây giờ quả thật đúng như Lâm Đàm Đàm nghĩ.

Cũng may cô lặng lẽ quan sát, chỉ thấy có vài người lộ ra ánh mắt thù hận, Hàn Anh kia lại không có, như không hề để ý chuyện Diệp Tiêu bây giờ mới tới.

Cô nhìn về phía Diệp Tiêu, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, vừa nói chuyện với Hàn Anh vừa để ý xung quanh, hiển nhiên anh cũng chú ý đến ánh mắt của người người kia, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi. Lâm Đàm Đàm khá hiểu anh, biết trong lòng anh đã có dự tính.

Anh đã có tính toán trước là được rồi.

Những người đó lên xe xong, đoàn xe vội vàng rời khỏi. Mười mấy phút sau khi họ rời đi, bức tường chắn zoombie mới ầm ầm ngã xuống, đập chết không ít zombie.

Còn bên này, Hàn Anh ngồi chung xe với bọn người Lâm Đàm Đàm. Anh đã quả thật đã bị thương, hơn nữa là do trúng đạn, nghe nói sau khi họ vào ngân hàng, đột nhiên có người phát hiện đã bị zombie cào nên làm ầm cả lên, trong lúc hỗn loạn có người đã quá sợ hãi nên nổ súng, tiếng súng nối nhau vang lên, loạn thành một đoàn, Hàn Anh bị trúng đạn trong lúc đó, chảy rất nhiều máu.

Lúc này, Diệp Tiêu đang nhanh tay lấy đạn ra giúp anh ta, Lâm Đàm Đàm trị liệu.

Hàn Anh nói lời cảm ơn Đàm Đàm, sau đó nói: “Cô chính là Lâm Đàm Đàm trong truyền thuyết nhỉ.”

Lâm Đàm Đàm còn chưa đáp, Diệp Tiêu nhíu mày: “Anh cũng biết?”

“Đương nhiên, anh có liên lạc với bên thủ đô, bây giờ cũng có thể liên hệ với người bên đó. Ai mà chẳng biết đại anh của dị năng giả tam hệ duy nhất chứ?” Hàn Anh chế nhạo Diệp Tiêu: “Cũng nhờ có cô ấy mà anh mới biết cậu ở căn cứ Ninh thị, thanh danh của cô ấy bây giờ còn có tiếng hơn cả cậu đấy.”

Vẻ mặt Diệp Tiêu không tốt lắm: “Anh nói muốn về thủ đô, về thủ đô không cần phải đi qua Ninh thị mà? Anh cố ý đi đường vòng đến đây?”

Hàn Anh thở dài: “Cũng không phải đi đường vòng, vốn dĩ anh đang ở gần Ninh thị, thuận đường đến thăm cậu mà thôi.” Dừng một lát, anh ta vuốt tóc lên, nói thẳng: “Nói trắng ra là anh cũng nhận nhiệm vụ từ cấp trên, đưa vị dị năng giả tam hệ bên cạnh cậu đi.”

Thấy mặt Diệp Tiêu biến sắc, anh ta vội nói: “Đương nhiên, anh không giống những kẻ thiếu suy nghĩ kia, cậu nghe anh khuyên, cùng về đi.”

Anh ta thở dài: “Nghe nói bây giờ dị năng của cậu rất mạnh, cả cô bé này nữa. Hai người ở lại Ninh thị thì thật lãng phí. Cậu vẫn chưa biết đúng không? Gần thủ đô có mấy con zombie mạnh mẽ đang nấn ná, theo phân cấp của viện khoa học hẳn là đã cấp bốn rồi, chúng còn có xu thế tiến hóa lên cấp năm, đều là tai họa ngầm. Người bình thường đụng phải sẽ chết ngay, còn dị năng giả có thể chiến thắng chúng thì hoặc là bận chỉ huy quân đội, hoặc là được cung phụng như bảo bối, không dám để họ ra ngoài mạo hiểm.

Lâm Đàm Đàm đột ngột xen vào: “Nên mấy người muốn dỗ Diệp Tiêu về đánh zombie?”

Giọng cô cất lên lạnh lùng, đè thấp đi vài độ, tỏa ea sự lạnh lùng và đè nén sự bất mãn. Hàn Anh kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, dù biết cô là dị năng giả tam hệ nhưng anh ta vẫn cảm thấy cô là người của Diệp Tiêu, bây giờ bạn của Diệp Tiêu là anh ta đang nói chuyện với nhau, cô lại đột ngột chen vào... Lúc trước cô cũng thình lình nói ra một câu: “Anh bị thương.”