Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 2 - Chương 100: Du ngoạn



Mùa xuân tháng tư, trăm hoa đua nở, dương liễu phất phơ.

Đúng là lúctư thục tan học, ùn ùn kéo ra mười mấy học sinh, đi đầu là Vệ Thành.

Vệ Thành đi đến dưới tàng cây, cởi áo dài trắng học trò ra đưa cho Tây Vi, thả người đu lên cây đu già, trên cây từng chùm quả xanh nhạt cong trĩu cành.

“Trường Sơn, cho ta một chùm, ta lấy về cho mẹ chưng cơm quả du.” Dưới tàng cây có thiếu niên gọi Vệ Thành. Vệ Thành leo lên ngồi trên một chạc cây lớn, chọn hai chùm tốt nhất để bẻ, ném cho Tây Dương dưới tàng cây, “Dương Dương, cầm.”

“Anh hai, hai thêm hai chùm nữa đi.” Tây Vi đứng dưới tàng cây kêu.

Vệ Thành lại vặt thêm hai chùm ném xuống.

“Trường Sơn, Trường Sơn, ném cho chúng ta với.” Thiếu niên khác gấp đến độ dậm chân.

“Chờ chút, có ngay đây.” Vệ Thành nhìn nhìn, đổi chỗ, lại bé thêm mấy cành ném xuống. cây đu già cành lá rậm rạp, bẻ mấy cành cũng không nhìn ra được.

Thấy đã được kha khá, Vệ Thành từ thân cây leo xuống. Đến trên mặt đất, vỗ vỗ quần áo, mặc lại trường bào, lại là một học lang thanh thoát.

“Trường Sơn, ngày nghỉ chúng ta muốn đi chơi xuân, các ngươi đi không?” Vương Diệp cầm chùm quả Vệ Thành vừa bẻ cho đến hỏi.

Mấy đứa Vệ Thành và Tây Vi tự gom thành một bang, không xa không gần với mấy thiếu niên khác cùng trường, nhưng cùng nhau đi học đã gần một năm, đều là thiếu niên, dần dần thân quen hơn. Trong mấy đứa, mơ hồ lấy Vệ Thành cầm đầu, cho nên Vương Diệp muốn mời bọn họ, đương nhiên hỏi Vệ Thành trước.

“Không đi, ta phải ở nhà giúp anh trai.” Vệ Thành không chút do dự cự tuyệt, khó lắm mới được ngày nghỉ, hắn sẽ không lãng phí ở chỗ khác đâu.

“Ngươi thật đúng là, cứ như là không rời anh trai nửa ngày được ấy?” Vương Diệp vừa nghe Vệ Thành không đi, thực thất vọng, quay ra thuyết phục Tây Vi.

“Được, Vương Diệp, chúng ta về hỏi lại anh một tiếng, nếu anh cho đi, chúng ta liền cùng đi.” Tây Vi khá hào hứng.

“Các ngươi hỏi nhanh lên, đừng quên mai trả lời ta.” Vương Diệp cũng thật cao hứng, mời được mấy người Vệ Thành cũng không dễ.

“Vương Diệp, các ngươi tổng cộng mấy người?” Vệ Thành hỏi.

“Ta, Hách húc, Võ Hổ, Lý Minh, Vương Khải, năm người.”

“Đúng đó, chỉ có năm chúng ta, Trương Hoa muốn đi theo, chúng ta không cho.” Lý Minh chen miệng nói, bọn họ cũng đều biết mấy đứa nhà họ Tây không thích Trương Hoa.

“Được, hỏi anh xong, ngày mai sẽ trả lời các người.” Tới cửa học đường, mấy đứa Vệ Thành phất phất tay, đi về nhà.

Tây Vi vừa về đến nhà, khẩn cấp hỏi Tây Viễn, “Anh ơi, em muốn đi, được không ạ?” Đôi mắt nhỏ tràn đầy chờ mong.

“Muốn đi à?” Tây Viễn cố ý ngắt câu đến khi Tây Vi suốt hết cả ruột mới bảo, “Vậy đi đi.”

Hai đứa con trai luôn theo hắn, mỗi ngày ngoài học đường chính là trong nhà, ngẫu nhiên ra ngoài tản bộ cũng là cùng người trong nhà. Vốn Tây Viễn sợ chúng còn nhỏ, bị những đứa trẻ khác dạy hư, giờ ở trong thành đã lâu như vậy, cũng đủ thích ứng hoàn cảnh trong thành, hẳn nên để chúng kết giao thêm với người khác.

“Anh ơi, khó lắm mới có ngày nghỉ, lại một ngày nhìn không gặp anh.” Vệ Thành ngọt ngào ghé vào người TV, vừa muốn đi vừa rối rắm, “Anh ơi, nếu không anh cũng đi nhé? Dù sao anh cũng rảnh mà.”

“Anh sao đi cùng mấy đứa được? Nếu không, Thu Dương, anh muốn đi không?” Tây Viễn hỏi Thu Dương vừa buông túi sách liền vội đi gấp túi giấy.

“Viễn à, ta có đi hay không đều được.” Thu Dương mỉm cười, hai cái má lúm đồng tiền rất rõ. năm ngoái, hắn chẳng những bù lại học phí năm trước, còn kiếm đủ học phí năm nay. cho nên giờ Thu Dương không còn áp lực, còn tích được một ít tiền, cả người càng thêm ngời ngời, một đôi mắt cong cong luôn tràn ngập ý cười. ai không vui thấy Thu Dương cười cũng sẽ thấy tiêu tan.

“Nếu không, ta mời thêm Diệp tiên sinh và mấy người bạn góp vui?” Tây Viễn thấy Thu Dương có chút động tâm, suy cũng thấy hưng trí, ngày xuân đẹp đẽ đúng là không thể ru rú ở nhà.

sáng sớm hai hôm sau, đoàn người chậm rãi xuất phát về phía thành nam. Mấy thiếu niên cưỡi ngựa, những người khác ngồi xe.

Diệp tiên sinh lúc còn trẻ cũng là thi thư phong lưu, hiện giờ ở bắc có rất ít hoạt động như vậy cho nên vui vẻ nhận lời. Tây Viễn lại mời hai người bạn thường cùng đàm luận thi thư và hai cái cái đuôi nhỏ, Tây Dũng và Cẩu Đản.

bất ngờ là Vương Diệp lại mang em gái đến, tiểu cô nương năm nay mười một tuổi, theo lý mà nói, không nên tùy tiện ra ngoài.

“Chẳng biết làm sao, đòi đi cho bằng được, cha mẹ ta cũng không quản được. nhà ta chỉ có đứa em gái này nên được chiều lắm.” Vương Diệp thấp giọng bất đắc dĩ giải thích với mọi người. hắn nhà cũng là nhà giàu có, ở trong thành mở hàng thịt, ngoài thành có mấy trăm mẫu ruộng tốt.

Mọi người có thể nói gì.

Tiểu cô nương cùng tỳ nữ một mình một xe ngựa, líu ra líu ríu, trên đường không ngừng vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.

đường Đinh Hương chỉ cách có năm dặm đường, ra khỏi thành một lát là tới. nửa đường thế nhưng gặp Trịnh Hiên tới bái kiến Diệp tiên sinh, nghe nói cũng là muốn đi đường Đinh Hương du ngoạn, bởi vậy cùng mọi người đồng hành.

“Anh ơi đã sắp tới.” Vệ Thành phóng ngựa đi rồi lộn trở lại trước xe ngựa, nói chuyện với Tây Viễn.

Hắn hôm nay mặc một thân màu xanh ngọc, bên hông là đai lưng màu vàng hoa văn tường vân, chân đi ủng ngắn thuộc da mềm, bên giầy là hai hàng đinh đồng sáng lóa. hai chân móc vào bàn đạp, lưng thẳng, nổi bật trong ngày xuân xanh ấm áp, ngay cả Tây Viễn nhìn cũng không nhịn được hơi ghen tị.

“Để xe dừng lại, chúng ta xuống xe đi dạo một chút.” Diệp tiên sinh nói.

“Dạ, tiên sinh chậm chút.” Tây Viễn đỡ Diệp tiên sinh xuống xe, để Lý Đắc Mạch đánh xe đi buộc. Mọi người từ từ tản ra

“Anh hai, anh năm, chúng em cũng muốn cưỡi ngựa.” Cẩu Đản và Tiểu Dũng lớn tiếng kêu với Vệ Thành và Tây Vi.

“Đến đây đi, ngồi cho vững.” Tây Viễn ẵm Cẩu Đản lên ngựa của Vệ Thành, Tây Dũng thì ngồi ngựa của Tây Vi, hồng mã chạy chậm, hai đứa nhỏ không nhịn được hưng phấn kêu lớn.

đường Đinh Hương quả nhiên danh xứng với thực, một dại hoa tim tím lộ ra trước mắt, trong không khí tràn ngập hơi thở mát lạnh.

Tây Viễn tìm một nơi cản gió nắng chiếu ấm áp để dải đệm, đỡ Diệp tiên sinh ngồi xuống. những người khác đoàn ngồi chung quanh, hoặc tán gẫu, hoặc chơi cờ, hoặc ngắm cảnh.

Từ xa, Vệ Thành và Tây Vi thả Tiểu Dũng và Cẩu Đản xuống, cùng mấy người Vương Diệp chạy quanh mấy vòng. Thu Dương thấy Cẩu Đản và Tây Dũng chơi thả diều, nhất thời hứng khởi đến chơi cùng, có điều thả mãi mà diều không lên.

“Ngươi cầm trục dây, ta cầm diều chạy một đoạn, khi nào ta buông tay thì nhớ thả dây.” Bên cạnh đưa đến một đôi tay, cầm lấy diều cánh bướm chạy ra xa.

Tây Viễn ngồi nhìn Trịnh Hiên cùng Thu Dương chơi diều. Trịnh Hiên hôm nay thực cổ quái, từ đầu đến cuối khách khí hữu lễ, còn chủ động bắt chuyện với Tây Viễn. Tây Viễn không phải kẻ thù dai, chuyện đã qua lâu như vậy, Trịnh Hiên bất kể hiềm khích trước kia, hắn cũng không cần phải tính toán, vì thế hai người tán gẫu một lát.

Có điều Tây Viễn cũng không thể liên hệ thiếu niên đoạt đồ ăn v Tây Vi và Vệ Thành năm ngoái cùng Trịnh Hiên đánh người dưới cây đu với nhau, cảm giác giống như là hai người.

Diều được thả, Thu Dương cầm trục dây chạy quanh, trên mặt tràn ngập vui vẻ. Trịnh Hiên nhìn cánh diều bay lên, lại nhìn Thu Dương.

Năm ngoái cha để hắn đi tư thục học, Trịnh Hiên trong lòng phi thường không tình nguyện. tới học đường như cũ là nằm úp sấp trên bàn không lý tưởng, buồn ngủ mông lung, ngẩng đầu nhìn thấy Thu Dương đang nghiêm túc đọc sách bên cửa sổ.

Ánh mặt trời từ khung cửa sổ mở tà tà chiếu vào ánh lên mặt Thu Dương giống như phủ lên một tầng kim quang, lông mi dày chớp chớp như cánh bướm tung bay. Trịnh Hiên nhìn lâu, tâm tính nóng nảy nhờ vẻ mặt trầm tĩnh c Thu Dương mà bình thản, không khỏi muốn cùng người này thân cận.

Cho nên Trịnh Hiên tìm đủ loại đề tài tán gẫu với Thu Dương, hắn thích nhìn Thu Dương hòa nhã tươi cười, làm cho hắn cảm thấy ấm áp.

Về sau, Trịnh Hiên vô cùng hối hận chuyện lúc ấy không nhịn được đánh Tây Viễn. Bởi vì từ đó về sau, Thu Dương sẽ không để ý đến hắn, làm cho Trịnh Hiên cảm thấy thực mất mát, nghiên mực đền cho Thu Dương cũng bị lặng lẽ trả lại trên bàn. mãi cho đến tháng 11 được nghỉ, Trịnh Hiên vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Thu Dương.

Ngày hôm qua gặp Vương Diệp, nghe nói bọn họ hôm nay tới đường Đinh Hương du ngoạn, bọn Vệ Thành cũng tới, Trịnh Hiên đoán có lẽ cũng có Thu Dương. may cho hắn Thu Dương thật sự đi cùng, cho nên hắn kéo theo đứa ở chạy đi mới có lần gặp gỡ vừa khéo này.

Lần này Trịnh Hiên đã nghĩ kĩ, không kề cận Thu Dương nói chuyện mà trước hết tìm cơ hội giải hòa với Tây Viễn, Tây Viễn tha thứ thì Thu Dương sẽ không tính toán nữa, xem ra hắn thật đúng là thành công. Vừa rồi giúp Thu Dương chơi diều, Thu Dương cũng không có cự tuyệt!

Trịnh Hiên càng nghĩ càng cao hứng, cũng hiếm có mà cười lên, chạy tới giúp Thu Dương giữ trục dây. thấy Trịnh Hiên cười, đứa ở giật cả mình. thiếu gia tánh khí táo bạo, thích gây chuyện thị phi, đã bao lâu không cao hứng như thế!

Vệ Thành và Tây Vi cưỡi ngựa đã đời, đã chạy tới chơi diều với Cẩu Đản và Tây Dũng. Diều bay lên, mấy đứa hào hứng chạy như bay.

“Anh Trường Sơn, anh cũng thả giúp em với.” em gái Vương Diệp – Vương Quyên đã chạy tới, đem diều trong tay tỳ nữ đưa cho Vệ Thành, mình thì cầm trục dây, để Vệ Thành chơi diều với mình.

Vệ Thành rộng rãi, giúp Vương Quyên thả diều, sau đó chạy đến bên người Tây Viễn, cầm lấy chén Tây Viễn ừng ực tu mấy ngụm trà.

“Trà nguội rồi, trên lò có nước ấm đó, tự rót lấy đi.” Tây Viễn vỗ đầu hắn. Vệ Thành đứng dậy rót một chén, ngồi bên TV uống nước trà.

“Trường Sơn ca, ta cũng khát.” Tiểu Vương quyên đem trục dây cho tỳ nữ, chạy tới cùng Vệ Thành đòi nước uống.

Vệ Thành tìm cái chén sạch sẽ rót cho nàng một chén. Vương Quyên ngồi bên cạnh Vệ Thành, trong tay cầm chén, trò chuyện với Vệ Thành.

Vệ Thành hiện giờ vóc người đã gần bảy thước, trên mặt nếu không phải còn có chút trẻ con thì thật đúng là thiếu niên lang anh tuấn. nét anh tuấn của hắn không giống với Thu Dương, cả người dương cương mạnh mẽ như tùy thời bạo phát, cùng với nụ cười bất cần thực dễ dàng mê đảo mấy bé gái.

Vệ Thành trong mắt chỉ có anh trai. chỉ cần Tây Viễn ở bên cạnh thì cái gì cũng không để ý.

Mọi người chơi tới trưa đã hơi mệt, Tây Viễn để Lý Đắc Mạch mang đến hai cái bếp sắt nướng bằng than, ở trên có giá sắt để nướng thịt. mấy thiếu niên đều rất tò mò, ngươi lấy một xiên nướng, Tây Viễn đã pha đồ chấm sẵn, ai thích thế nào thì tự phục vụ.

Có lẽ bị mùi đồ ăn hấp dẫn, mấy con diều hâu chợt xa chợt gần lượn vòng trên không, “Lấy cung và tên đến đây.” Trịnh Hiên hứng khởi, sai đứa ở mang cung và tên tới.

Trịnh Hiên lắp tên kéo cung, sưu một tiếng, tên rời cung, bay đến chỗ diều hâu nhưng không trúng.

Trịnh Hiên: “…”

“Anh ơi, ” Vệ Thành nhìn Tây Viễn, có chút nóng lòng muốn thử.

“Thử đi, để xem có tiến bộ không.” Tây Viễn cho Vệ Thành một ánh mắt cổ vũ.

“Trịnh huynh, cho mượn cung tên được không.” cung tên của Vệ Thành vẫn là cái năm ấy Tây Viễn mua cho, hiện giờ dùng đã không còn thuận tay.

Tuy vừa rồi bắn không trúng rất xấu hổ nhưng Trịnh Hiên rút giáo huấn trước kia, nhịn xuống không phát cáu. Lúc này, thấy Vệ Thành mượn cung tên, cũng không hẹp hòi tùy tay đưa tới.

Đám diều hâu vừa rồi, bị Trịnh Hiên dọa bay ra xa, có thể vì cảm thấy không có gì nguy hiểm, lại bồi hồi lại đây.

Vệ Thành kéo cung, đặt tên, thử thử, sau đó phi thân lên ngựa, hồng mã đuổi theo diều hâu, Vệ Thành ở trên ngựa giương cung cài tên, quay đầu lại nhìn Tây Viễn: “Anh ơi, xem em này!”

mũi tên sưu một tiếng phá không mà đi.

diều hâu trên không kêu than một tiếng, một con trong đó rơi xuống. Mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Anh ơi, anh xem, anh hai bắn trúng cổ luôn!” Tây Vi cầm diều hâu đưa cho Tây Viễn xem, mọi người lại càng kinh ngạc.

“Sao ạ? Anh thưởng em thế nào đây?” Vệ Thành nhảy xuống ngựa chạy tới, ôm Tây Viễn lắc lư, đắc ý lấy lòng anh trai.

“Được, thưởng cho em. muốn cái gì, anh mua cho.” Tây Viễn cười vỗ đầu Vệ Thành. vừa rồi bắn diều hâu còn là một thiếu niên lang tiêu sái anh tuấn, đến trước mặt anh trai lập tức hóa thân thành đứa trẻ.

“Trường Sơn ca, Trường Sơn ca, con diều hâu này cho ta đi?” Vương Quyên đã chạy tới, dắt lấy góc áo Vệ Thành hỏi, trong mắt tràn đầy sùng bái.

“Quyên Tử, không được, sao cái gì cũng đòi thế?” Vương Diệp muốn che mặt, thật mất mặt, rất hối hận đã mang em gái đến.

“Anh ơi, ứ ừ, người ta muốn mà.” Vương Quyên dắt lấy góc áo Vệ Thành không buông tay, hờn dỗi.

Vệ Thành nhổ xuống hai cái lông chim, đưa cho Vương Quyên, “Cầm đi chơi đi.”

Vương Quyên: “…”

Vệ Thành giao chim cho Tây Vi, người khác làm gì có phầm. diều hâu từ mắt móng vuốt xương đều có thể làm thuốc, hắn giữ cho anh trai.

“Thành Tử, thật lợi hại.” Thu Dương cũng không nhịn được mà khen.

“Trường Sơn, ngươi nếu nguyện ý, sau này ta sẽ đưa ngươi đi huyện học. nơi đó có một võ trường, đặc biệt để luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, còn có giáo viên đặc biệt dạy.” Trịnh Hiên thấy Thu Dương khích lệ Vệ Thành, vội đề nghị.

“Ồ, thật tốt quá, thật tốt quá!” Vệ Thành phi thường cao hứng, bế Cẩu Đản lên tung hai cái, để diễn tả vui sướng c mình.

“Anh hai, anh hai, thật lợi hại.” Cẩu Đản vừa gào kêu, vừa không quên khen ngợi Vệ Thành.