Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 78: Cùng cách



Người trong nhà lo âu cũng không kéo dài lâu, trưa ngày hôm sau, chú hai và Trình Nghĩa dẫn đầu vào sân, ông cụ và Tây Minh Văn đi theo phía sau.

Mấy người khẩn cấp ra đón, thím hai chạy ở phía trước vừa chạy vừa lau nước mắt, thím hai ngày nay lo đến không ngủ được.

Tây Minh Văn đi sau cùng, trong tay nắm một đầu trâu cày, chẳng qua hiện giờ mọi người chẳng quan tâm hỏi trâu hỏi bò, chỉ quan tâm sự tình giải quyết thế nào, sao lại đi nhiều ngày thế.

Ngọc Trân đi sau cùng, thấy Tây Minh Võ và Trình Nghĩa đã trở lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. bởi vì mình mà khiến nhà họ Tây xảy ra chuyện, đời này làm sao yên tâm mà sống.

Trở lại trong phòng, Trình Nghĩa không ở lại lâu, uống ngụm nước ấm liền về nhà. Ra ngoài nhiều ngày rồi, hắn cũng nhớ nhà, không biết có chuyện gì không? Chỉ có vợ con ở nhà, dù Trình Nam đã mười một tuổi, có thể bảo vệ mẹ, những nói sao vẫn còn là một đứa con nít chưa từng trải.

mẹ Tây Viễn cầm một ít đồ ăn trong nhà cho Trình Nghĩa, còn có đồ lót dạ Tây Minh Văn từ Ngạn Tuy mua về cho hắn cầm về nhà. người lớn ra ngoài một chuyến, tay không trở trẻ con sẽ thất vọng. Trình Nghĩa cũng không chối từ, xách đồ chào hỏi rồi đi ngay.

Tây Minh Võ ngồi ở trong phòng, đợi một lát mới mở miệng kể lại chuyện diễn ra cho mọi người. chú và Trình Nghĩa sợ người trong nhà sốt ruột nên sáng sớm trời còn chưa sáng liền trở về trên đường gặp được ông cụ và anh cả đang đi tới.

“Đừng có gấp, hẳn là không có chuyện gì.” Tây Minh Võ nhấp một hớp nước ấm, nhìn bà cụ và Ngọc Trân đang tha thiết mong chờ nhìn mình.

“Râu không tìm người à?” Bà cụ hỏi.

“Tìm chứ, buổi tối ngày đầu tiên Ngọc Trân đi mất, con ma bài bạc kia dẫn râu đến nhà mẹ đẻ Ngọc Trân tìm, may mà Ngọc Trân không trở về.” thím hai và mẹ Tây Viễn đặt bàn lên kháng, bưng đồ ăn có sẵn trong nồi lên. Tây Minh Võ ăn như hổ đói, tục ngữ nói ra ngoài ăn thả cửa không bằng ở nhà uống nước lạnh. Xuất môn ra bên ngoài thật sự là chịu tội, không giống ở nhà, không nhất định cứ phải ăn ngon, chỉ cần canh nóng nước ấm, đầu giường nóng hổi là đủ.

“Râu liền để yên sao?” Bà cụ hỏi tiếp, Ngọc Trân tháy Tây Minh Võ ăn cơm thì ngại hỏi, bà cụ liền một câu một câu nghe ngóng.

“Có thể để yên sao. Đánh Hồ lão nhị ( chồng Ngọc Trân) gần chết, bắt hắn trong vòng 3 ngày nếu không giao người thì phải trả tiền.” thím hai ngồi ở bên cạnh Tây Minh Võ, bới thêm một chén cháo nóng nữa cho chồng, thổi hơi nguội rồi mới đưa cho Tây Minh Võ. người này mỗi ngày ở nhà không biết là thế nào, hiện giờ vừa có chuyện mới biết chính là trụ cột trong nhà. nếu trụ cột có chuyện gì, trong nhà thật đúng sẽ sụp đổ. Tây Minh Võ nhận cháo, cười cười với thím hai rồi uống một hớp lớn.

“Hai chúng ta đến thôn chồng Ngọc Trân, nói dối là muốn mua gia súc, nhìn xem trong thôn có bán bò không.” Tây Minh Võ không cần bà cụ hỏi, liền từ đầu chí cuối mà kể hết sự tình cho người trong nhà nghe.

“Sau đó giả vờ đi nhầm cửa đến nhà Ngọc Trân.” Tây Minh Võ liếc nhìn Ngọc Trân, đứa em gái nuôi này mạng khổ, gả cho tên hỗn đản như vậy, “Vừa lúc đụng tới ông cụ nhà bọn họ.”

“hai ta cũng không nói dối, nói là thân thích bên nhà mẹ đẻ Ngọc Trân, Ngọc Trân ở chỗ chúng ta, bảo chúng ta qua xem bên này thế nào.”

“Ông cụ vừa nghe liền khóc, nói cho chúng ta biết râu đánh con trai mình đến nằm trên giường không dậy nổi, bắt hắn trong vòng 3 ngày giao người, nếu không thì phải nộp 20 lượng bạc, nếu không thì đốt nhà, đòi mạng cả nhà.”

“Cho nên phải đợi đến ngày râu tới đưa tiền cho họ. Ta và Trình Nghĩa không ra mặt mà đưa tiền cho ông cụ nhà hắn, chẳng qua bắt ông cụ đồng ý, sau này có muốn sống cùng Hồ lão nhị hay không, phải để Ngọc Trân nói mới được.”

Ngọc Trân nghe Tây Minh Võ nói xong, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống. nhà mẹ nuôi bỏ nhiều tiền giải quyết chuyện cho mình, ân tình này cả đời cũng không trả hết được, lại còn giúp mình thoát khỏi bể khổ Hồ lão nhị.

Nàng không dám nói sẽ trả tiền. hai mươi lượng dù có tích cả đời cũng chưa chắc tích đủ. chỉ có thể sau này có bao nhiêu thì từ từ trả, mặc dù nhà họ Tây còn chưa nói đến chuyện trả tiền.

“Đừng khóc, con gái, Hồ lão nhị không ra người, cần gì ở với hắn chịu tội.” Bà cụ vỗ vỗ Ngọc Trân, “Võ à, hai con hai ngày nay ở Hồ gia à?” Sau đó lại hỏi Tây Minh Võ.

“Không, đâu ở nhà đó được. để râu thấy có khi lại nghĩ Hồ lão nhị tìm người giúp đỡ! con và Trình Nghĩa nhờ Lý chính thôn bọn họ, nói muốn mua gia súc trong thôn mà nhà lại ở xa nên muốn ở nhờ thôn họ vài ngày, cũng không ở không mà trả tiền cơm nước. Thế là họ tìm một nhà cho chúng con vào ở.” Tây Minh Võ giải thích.

“Bò bên ngoài là hai người mua à?” Bà cụ truy vấn, bà nàng kỳ thật vẫn không yên lòng, sợ có chuyện gì, phải hỏi ra thì tâm mới có thể bình thản.

” đã chót nói thì phải làm nếu không sẽ lòi đuôi. Bọn không ban ngày không có việc gì thì đi quanh thôn, vừa lúc có gia đình cần bán bò, con và Trình Nghĩa đều nhìn trúng.” Tây Minh Võ nhìn anh trai và chị dâu. trên đường chú đã nói với Tây Minh Văn, Tây Minh Văn nói không có chuyện gì, trong nhà vừa lúc cần thêm gia súc cày ruộng.

Bất quá Tây Minh Võ hiểu được là anh cả đang an ủi mình. nhà anh cả chỉ có 5 mẫu ruộng, còn có lừa, không cần dùng trâu cày. vốn chú nghĩ nhà anh cả nếu không cần thì nhà mình lấy dùng. Mỗi tội đầu xuân nhà bọn họ tính toán xây nhà, tiền còn phải mượn anh cả, căn bản là không có tiền mua bò…

“Ta thấy con bò này không tồi.” Ông cụ sợ con trai thứ khó xử, vội tiếp lời.

mẹ Tây Viễn thật không có gì không vui, chuyện trong nhà nàng rất ít khi quyết định, trước kia nghe ông bà cụ, hiện giờ thường nghe con trai cả.

“Vừa hay đỡ sau này phải đi mua, đầu xuân nhà ai muốn bán ruộng bên thủy cừ thì chúng ta mua lại. có nhiều ruộng, không có trâu cày là không được. lừa có thể kéo xe nhưng cày ruộng không tốt bằng.” Tây Viễn vội vàng tỏ thái độ, chú hai thay mặt xuất đầu cũng không thể tính toàn chuyện nhỏ nhặt.

“Ta cũng nghĩ vậy.” Tây Minh Võ nghe Tây Viễn nói thì ha ha cười. cháu cả và mình không hẹn mà nên, bởi vì trong thôn xây tường nên đào đất làm thủy cừ. những nhà có ruộng gần đó sợ hè đến thủy cừ ngập nước úng ruộng nên muốn bán.

“Được, có bán chúng ta liền mua, phỏng chừng còn có thể mua được rẻ.” Ông cụ vốn đang băn khoăn, hiện giờ vì trấn an con trai thứ cũng thông suốt. có điều đến lúc đó phải bỏ công chăm sóc nhiều hoa màu hơn.

“Anh hai, ta hiện giờ nếu cùng cách với hắn….” Ngọc Trân chậm rãi hơi nghi ngờ hởi Tây Minh Võ, nàng không muốn sống với Hồ lão nhị. Có điều sợ tên vô lại đó không buông tha cho mình.

“không sao, chuyện đâu có đó. chúng ta đã nói rõ với ông cụ nhà đó, bọn họ còn nợ chúng ta 20 lượng bạc, nhà bọn họ không lấy đâu ra!” Tây Minh Võ nói với Ngọc Trân, “Hơn nữa Trình Nghĩa nói Hồ lão nhị làm như vậy coi như là thông phỉ, hắn có khuyết điểm ở trong tay chúng ta, nên không dám phản đối.”

“Ôi, vậy là em an tâm. mẹ à, con hai ngày nữa sẽ trở về cùng cách với hắn.” Ngọc Trân không muốn tiếp tục kéo dài. Bể lửa này càng sớm nhảy ra càng tốt.

“Được, có điều việc này con nên tìm nhà mẹ đẻ mình đi cùng. Nhà ta ra mặt không bằng chính người nhà mẹ đẻ nói chuyện.” Bà cụ cân nhắc một hồi rồi nói. nhà mình chỉ là kết nghĩa, giúp hai vợ chồng nhà người ta cùng cách, danh bất chính ngôn bất thuận.

“Con biết thưa mẹ, sáng mai con liền về nhà mẹ đẻ tìm anh trai, chắc bọn họ cũng bị dọa sợ, nhỡ đâu Hồ lão nhị lại dẫn râu tơi nữa, nhất định đứng về phía con.” Ngọc Trân vẫn hiểu anh và chị dâu mình, tuy hơi tham lam nhưng là nhà nông chẳng có mấy ai gan lớn dám trêu vào thổ phỉ.

Ngày hôm sau, Ngọc Trân liền vội vã trở về lo liệu việc cùng cách. bà cụ lo lắng kêu Tây Minh Văn đánh xe lừa đưa đi. Tây Viễn đi theo, cha mình dù sao cũng không phải anh ruột của Ngọc Trân, chỉ có hai người cùng đi thì không tiện.

Hai người đưa Ngọc Trân đến gần nhà mẹ đẻ mới vòng trở về. bọn họ không muốn để người khác biết chuyện này có nhà họ Tây tham dự.

Qua hai mươi mấy ngày, Ngọc Trân nhờ người gửi thư, nàng đã cùng cách với Hồ nhị. Tây gia đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy chuyện này quả thật đã qua. Chẳng ai ngờ rằng, một vài năm sau chuyện này để lại tai hoạ ngầm.

Sự tình rút cục đã qua, người nhà họ Tây cũng thoải mái sinh hoạt. bà cụ sốt ruột thượng hoả, ở trên giường nằm ba bốn ngày, Tây Viễn ninh cho vài thang thuốc uống mới tốt.

“Con người ấy à, có chút tiền là giở chứng.” Bà cụ cảm thán nói. Bà trước kia giỏi chịu đựng, căn bản không uống thuốc, dùng cách thô sơ trị là khỏi. thuốc rất đắt, ai nỡ bỏ tiền ra uống. giờ thì chỉ cần bà hơi không bình thường, cháu đích tôn liền kê thuốc, đun xong mang đến đầu giường. lão nhân miệng nói Tây Viễn tiêu tiền lung tung, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

“không sao đâu bà ạ, cháu đích tôn của bà giờ chính là thầy thuốc. chúng ta nếu mắc bệnh không uống thuốc vậy chẳng phải là học mất công à.” Tây Viễn cười hì hì an ủi bà nội.

“Ừ, bà biết. bà chỉ nghĩ mình vốn khỏe khoắn nhiều năm không sinh bệnh. Giờ mới có ít tiền sao lại yếu đi rồi.” Bà nội cảm khái.

“Bà chỉ là không nỡ tiêu tiền chứ có khỏe khoắn gì. Có bệnh uống thuốc ngay mới tốt, chớ nên cố quá, đến khi nghiêm trọng hơn càng tốn nhiều tiền. Bệnh không những không tốt lên, còn phải chịu khổ.” Tây Viễn phân tích cho bà nghe.

“Nói vậy cũng đúng.” Bà cụ gật gật đầu, “Viễn à, tiền nhà chúng ta còn đủ dùng không?” Bà nội lo lắng, trong nhà năm trước cho nhà mẹ đẻ con dâu cả không hề ít, giờ vì chuyện Ngọc Trân lại dùng hai mươi lượng, còn mua một đầu bò, đầu xuân nhà con thứ cần xây nhà, bà cụ sợ tiền không đủ.

“Đủ dùng bà ạ. hai ngày nay cháu đã tính qua, nhà chú hai xây nhà đã đủ tiền, bà cứ yên tâm đi.” Bà cụ không biết chữ, bạc đưa cho cũng chỉ ước lượng chứ không biết cụ thể bao nhiêu, hơn nữa hiện giờ Tây Viễn có đôi khi đổi bạc thành ngân phiếu, bà cụ liền càng không biết là bao nhiêu.

“Đủ dùng là được. Bà thầy tiền cứ vào lại ra, muốn làm gì lớn cũng khó.”

“Bà ơi, chớ sốt ruột. chờ cháu đích tôn kiềm thật nhiều tiền về cho bà, đến lúc đó bà mỗi ngày ngồi đầu giường cái gì cũng không cần làm, chỉ ngồi đếm tiền là được.” Tây Viễn cùng bà nội nói giỡn.

“Được, bà chờ.” Bà cụ cũng cười. mặc kệ thế nào, trong nhà an ổn là tốt rồi. giống như cháu đích tôn nói, tiền còn có thể từ từ kiếm.