Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 39: Cuộc sống



Vào phòng Liễu Thư liền ấn Allen ngồi ở trên ghế, sau đó đẩy quần áo của hắn ra sau nhìn xem, sau đó liền nhíu mày không thôi, vuốt miệng vết thương liền ồn ào lên: "Sao anh bị thương, rất đau đi." Nhìn mà chính cô cũng đau, ngẫm lại Liễu Thư liền đau lòng, sau đó liền nghĩ nhanh chóng tìm đồ băng bó một chút.

Allen dở khóc dở cười giữ chặt người, sau đó khe khẽ túm cô trở về buồn cười vỗ đầu cô nói: "Chẳng qua chỉ là cọ một chút, không quan trọng, em cũng không cần quá lo lắng, qua vài ngày... không đúng, có lẽ ngày mai có thể tốt rồi." Thật sự bị thương không nặng, chính là bị vật bén nhọn cọ rách một ít da mà thôi, nếu không thấy Liễu Thư thích con dê con như vậy, hắn ghen tị, mới căn bản sẽ không nói ra, hiện tại đều hối hận, sớm biết phản ứng lớn như vậy, hắn mới sẽ không không nhẹ không nặng nói ra đâu.

"Nhưng mà..." Liễu Thư vẫn là lo lắng, hơi hơi quyệt miệng: "Vẫn là băng bó một chút, cũng có đổ máu." Cũng không phải là vừa rồi nhìn trên quần áo đều có vết máu sao, cô mới mặc kệ thân thể thú nhân cường hãn hay không, chỉ cần nhà cô tốt là được, vì thế thực không cho phản bác nói: "Không cần nói nữa, ngoan ngoãn băng kỹ, xem thương thế của anh nếu không chuẩn bị, quần áo sẽ cọ nó càng nghiêm trọng." Nói xong còn trừng lớn mắt, cảm tình còn chuẩn bị để hù dọa đây.

Allen bây giờ thì biết cái gì kêu là nâng đá đập chân mình, hắn hiện tại chính là vậy, hắn nghĩ Liễu Thư khẳng định là đã quên, thú nhân thể trạng cường hãn sức khôi phục rất mạnh. Hơn nữa thú nhân liếm nước bọt lên miệng vết thương, tốc độ khôi phục lại sẽ càng thêm nhanh, cho nên trên lưng trầy da với hắn mà nói, thật là không tính cái gì, nhưng mà lại không thể nói Liễu Thư rất ngạc nhiên, cuối cùng cũng chỉ có thể vẻ mặt đau khổ để cho bạn lữ nhà mình băng bó cho hắn. Quên đi, băng thì băng, chỉ cần cô yên tâm vui vẻ là tốt rồi, lúc đó trong lòng cũng âm thầm nghĩ, về sau cũng không thể lấy thân thể ra nói giỡn với cô.

Vừa lòng Allen nghe lời, trong nhà có thảo dược phòng miệng vết thương để dùng là, có lẽ từng nhà trong bộ lạc đều có, Liễu Thư cắt một miếng bố tằm ti thật dài, sau đó băm thảo dược đều thoa ở phía sau lưng Allen, sau đó lại dùng bố quấn lên. Dùng da thú không thông thoáng, đối với miệng vết thương không có chỗ tốt gì, bố tằm ti lại dùng tốt, chính là quá ít, nhà người khác cũng luyến tiếc, Liễu Thư cũng chỉ cắt một đoạn ở rìa. Cứ như vậy cũng quấn hai ba vòng, nếu không phải vì tiết kiệm, như vậy chỗ thắt lưng Allen không chỉ sẽ quấn một vòng.

"Đợi cho canh cửi làm xong, là chúng ta có thể tự mình dệt vải, đến lúc đó sẽ không dùng tiết kiệm như vậy." Một bên mặc quần áo cho Allen, Liễu Thư nhìn hai vòng bố tàm ti vây quanh, thấy thực đáng tiếc, nếu có vải bố mà nói, đã có thể không chỉ hai vòng này.

Allen lau mồ hôi trong lòng, thầm cảm thấy nhà mình khuyết điểm gì cũng là rất tốt, nhưng lời tức phụ nhi nói vẫn phải theo, nghe vậy liên tục gật đầu: "Ừ ừ, em nói rất đúng, nghe nói Phách Nhĩ bọn họ hiện tại đã có tiến triển không nhỏ, nói vậy không cần qua bao lâu chúng ta là có thể thực hiện mục tiêu."

Xe kéo sợi làm ra được, còn khuyết thiếu canh cửi, vốn ngay cả sợi cũng không se được, nhưng mà lông thú làm cho bọn họ thấy được hy vọng, nay liền thiếu canh cửi, nếu có thể làm ra thì bộ lạc Dực Hổ cũng sẽ có bố tàm ti không thua kém bộ lạc Dực Xà, hơn nữa còn tốt hơn vải bố tàm ti, dùng lông thú dệt ra vải bố sẽ càng rắn chắc càng ấm áp.

Ở khi xe kéo sợi chế tạo ra được Liễu Thư chuẩn bị không ngừng cố gắng cùng mọi người cùng nhau nghiên cứu ra canh cửi, đáng tiếc không nghĩ tới mình sẽ nhanh như vậy liền mang thai ấu tể cục cưng, cũng không thể mệt nhọc quá nhiều, chỉ có thể ở nhà chuẩn bị làm ma ma. Nhưng người tuy rằng không thể làm, đầu óc còn có thể, cố gắng nhớ đến khung dệt Thiên triều, tuy rằng trong đầu chỉ nhớ rõ đó một loạt đinh sắp xếp, nhưng là một loại biện pháp, mình nghĩ được đều hoạch định trên da thú ghi lại. Mà người chân chính nghiên cứu lấy tranh vẽ trên da thú làm tham khảo, không chừng ngày nào đó có thể linh quang vừa hiện, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

"Nói rất đúng." Được đồng ý Liễu Thư tự nhiên cao hứng, sau đó lại đắc ý ngẩng đầu: "Hiện tại trong bộ lạc thúc thúc bị thương hoặc là a sao lớn tuổi cũng có chuyện làm rồi, cũng sẽ không thấy mình đối với bộ lạc mà nói là một gánh nặng đi." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Nói lên cái này ngay cả Allen đều thở dài một tiếng, trán chống đỡ lên trán Liễu Thư, khe khẽ cọ cọ, thong thả nói: "Em nói đúng, bọn họ hiện tại thực thay đổi rất nhiều, ừm, phải nói là cũng có tinh thần rồi."

Trong bộ lạc thú nhân bị thương hoặc là lão nhân dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, giống cái hoàn hảo ngay từ đầu chính là thân thể mềm yếu, chịu bảo hộ cũng thói quen, được chiếu cố cũng không có gì, nhưng mà vừa đến thú nhân thì biến dạng. Thú nhân tự tôn cùng lòng hiếu thắng nặng, loại thương hại giúp đỡ này, làm cho bọn họ thật không dễ chịu, trong lòng thực sự mâu thuẫn, cũng biết tâm ý tộc nhân, nhưng về phương diện khác lại không bỏ xuống được tôn nghiêm của mình, luôn nghĩ biện pháp trốn tránh, nhưng mà ở sau khi bộ lạc thay đổi một loạt, bọn họ lại phát hiện giá trị của mình.

Thể lực không còn, bị thương không có phương tiện, ngay cả ăn no dạ dày cũng không thể, nhưng mà chế tác cạm bẫy nhỏ để có tiểu thú rơi vào thì người có tâm tư lền sống lại, mà cạm bẫy bện dây thừng đơn giản cũng dần dần bắt đầu phức tạp, hơn nữa càng bí mật hơn, đôi khi những cạm bẫy sẽ càng mang đến cho bọn hắn càng nhiều thu hoạch không đồng dạng như vậy.

Mà làm ruộng cũng biến thành thú nhân giống cái khác nhiệt tình công tác, vốn chỉ có thể dựa vào ra ngoài thu thập có được đồ ăn, hiện tại mình có thể tự tay trồng ra, loại khoái hoạt này là không thể nói nên lời, huống chi trồng ra đồ ăn cả nhà có thể ấm no, lại làm cho bọn họ thấy được hy vọng cuộc sống.

"Biện pháp của em rất tốt, Phách Nhĩ mang theo thúc thúc chế tác khung dệt, bọn họ có kinh nghiệm của mình, sẽ mang cho chúng ta càng nhiều kinh hỉ." Ôn nhu vỗ vỗ đầu Liễu Thư, Allen nghĩ mình thật là rất yêu rất yêu Tiểu Thư, chỉ cảm thấy thế nào cũng như không đủ.

Xe kéo sợi sinh ra, trong bộ lạc rất nhiều người cũng tự mình chế tác, kỳ thực Liễu Thư phát hiện rất nhiều người đối với loại này đều rất có kinh nghiệm, mà bản thân Phách Nhĩ nhận nhiệm vụ này với tộc trưởng, dùng thời gian nhàn rỗi hàng ngày đến chế tác, mà muốn mọi người là tự nguyện gia nhập, trong đó liền có rất nhiều là lão thú nhân tàn tật ru rú trong nhà trong bộ lạc.

Không thể không nói những thú nhân đó ở phương diện này vẫn thực có năng lực, bọn họ tuổi đều rất lớn, đối đãi với mọi chuyện cũng không đồng, sẽ càng thêm xâm nhập tự hỏi, kỳ thực có một câu không phải nói, nhà có một lão, như có một bảo sao, cái này cũng có thể tác dụng tại bộ lạc thú nhân.

"Em cũng chính là nghĩ mà thôi, lại không làm gì." Nếu kể công, Liễu Thư rất chột dạ, cô cũng phải dựa vào trí nhớ vẽ ra thứ mình nhìn thấy mà thôi, nói như thế nào cũng là công lao cùng mồ hôi của người khác, cô nhiều lắm tính là một người truyền bá, lại nói vĩ đại thì cô thấy không chịu nổi.

"Ha ha, bạn lữ của anh là lợi hại nhất." Allen mới mặc kệ, ôm người liền miệng dán miệng, lẳng lặng hưởng thụ một lát loại cảm tình này truyền lại, gần đây hắn liền thích loại phương thức hôn môi này, cũng không phải hôn chính là áp môi lên, nói hay là sợ nháo Liễu Thư, kỳ thực ở trong mắt cô, hoàn toàn là sợ nếu hôn sâu, chính mình sẽ không cầm giữ được.

Vì Allen da mặt dày đỏ lên một chút, Liễu Thư đột nhiên nghĩ đến con dê con trong viện, nhất thời vì mình thế nhưng đã quên nó lâu như vậy cảm thấy thực áy náy: "Anh mang về con dê con mới mấy tháng, nho nhỏ thật tốt, không biết là công hay là mẫu, nếu là mẫu, chúng ta lại bắt một con công nữa đi." Nhìn ra bên ngoài, thấy con dê con cuộn thành một đoàn lui ở góc sân, nơi đó có một bụi cỏ xanh, thấy nó gặm vui vẻ thỉnh thoảng còn gọi một tiếng nhỏ, cô cũng không lo lắng, ngược lại quay đầu tán gẫu cùng Allen.

"Không cần." Thở sâu, lại bật hơi, cảm giác dây bố buộc trên lưng thoáng có chút chặt, không dấu vết nới lỏng mới nói: "Anh bắt hai con dê trở về, đây là con nhỏ anh ôm đã trở lại trước tiên, con khác ở chỗ Carmen, đợi hắn sẽ đưa tới đây."

"Hai con à." Liễu Thư còn kém chút vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng nâng mặt cũng là vẻ cười sung sướng: "Thật là thật tốt quá, bắt ở đâu, chính là chỗ đó cây cối lần trước anh nói sao? Không phải anh nói một đám dê sao? Chẳng lẽ lần này các anh ra cửa cùng tiến lên bắt?"

Vừa kích động thì câu chuyện liền dừng không được, Liễu Thư vui vẻ lôi kéo cánh tay Allen, lắc lắc lúc lắc, chủ để trong câu hỏi đều không lặp lại, còn một câu lại một câu tiếp theo bật ra bên ngoài, thật là một chút cũng không cân nhắc người khác có thể toàn nhớ kỹ hay không, ừ... Người khác có lẽ không được, nhưng Allen lại nhớ hết, bình tĩnh từng bước từng bước trình tự hồi đáp.

"Ừ ừ, chính là địa phương lần trước anh nói với em, không phải anh nhìn thấy một đám này dê sao, em cũng thích, anh liền nhớ thương, hôm nay săn bắn người một tổ chúng ta vừa vặn, Đạt Nhĩ, huynh đệ Ngả Đạt Abby, còn có anh và Oman, Carmen, vì thế thương lượng một chút liền đi bắt thú dê. Kỳ thực bọn họ vốn không muốn đi, nhưng mà anh vừa nói sữa dê là thứ tốt nhóm giống cái đều thích uống, hơn nữa về sau nhà ai có ấu tể cục cưng, đều có thể làm sữa dùng, sau đó bọn họ vừa nghĩ liền đều đi theo anh."

Nghe giải thích thế, Liễu Thư nhịn không được liền thổi phù một tiếng nở nụ cười, sau đó liền lệch qua trong lòng Allen, theo thói quen níu tóc dài phân tán ở trước ngực hắn, ngón tay vòng quanh chơi đùa, vừa cười một bên còn chơi: "Các anh cũng quá buồn cười, nhưng cũng đúng, đều là một đám sủng thê vô độ, sữa dê thật đúng là tốt, giống cái có thể uống, ấu tể cũng có thể, Ngả Đạt và Abby có lẽ cũng nóng nảy đi."

"Hừ hừ." Vuốt bụng Liễu Thư, Allen c kiêu ngạo rầm rì vài tiếng, cười đặc biệt thỏa mãn nói: "Trong những người đó, trừ bỏ Oman chính là làm a ba trước hết, anh càng cao hứng cảm ơn Tiểu Thư." Khe khẽ cúi đầu hôn trán Liễu Thư, sau đó là dời xuống mặt, chóp mũi.

Bị hôn đến ngứa ngáy, vươn tay đẩy đầu Allen ra, Liễu Thư nhột chôn đầu ở ngực hắn cọ một hồi lâu mới từ bỏ, thời điểm ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nháy mắt mấy cái nói: "Đúng rồi em nói anh di dời cây hồng anh quả, anh tìm được rồi sao?"

Trong nhà có một con thú bầu bạn, Liễu Thư lại quan tâm, nhưng tuy nói là thú bầu bạn hồng anh quả, tiểu hỏa mới lớn ba tháng cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ một thân chíp bông màu đỏ rực thực hấp dẫn người chú ý, lúc nuôi nấng nhìn nó nhỏ, mới ban đầu Liễu Thư đều là cho nó ăn trái cây.

Khụ khụ, hồng anh quả cũng là trái cây, nếu nó ăn, hiện tại không có hồng anh quả thì trái cây khác cũng có thể chấp nhận một chút đi. Thật sự là Liễu Thư không biết thực đơn của nó, mà Tiểu Bạch trừ bỏ thời điểm ăn cơm đúng hạn trở về ăn cơm thì mang Tiểu Hỏa đi chơi điên không thấy bóng dáng, căn bản mặc kệ, có lẽ biết chủ nhân nhà mình muốn dưỡng con dâu nuôi từ bé, rất thích coi như chưởng quầy phủi tay ... 囧!

Tiểu Hỏa đi thực sự ngoan, Liễu Thư đoán nó cũng là động vật tính ăn tạp, cho cái gì ăn cái đó, một chút cũng không kiêng ăn, nhưng mà cô vẫn nhìn ra điểm manh mối. Bình thường tiểu tử kia có vẻ lành miệng ăn gì cũng có vẻ mau, nếu không quá hợp khẩu vị, liền bắt đầu mè nheo, ngay từ đầu còn không biết, thấy nó cọ xát liền di di bồn cơm tới phía trước, thúc giục nó ăn nhanh chút, tiếp theo nó liền thật sự ăn nhanh chút. Chỉ là ăn xong sẽ là một đôi mắt to ngập nước nhìn cô, nhìn mà cô không hiểu ra sao, chẳng lẽ là không đủ, vì thế yêu thích vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, nói một câu thật là một tiểu tử giày vò người, tiếp theo lại cho thêm một chút...

Thẳng đến có một ngày Liễu Thư phát hiện Tiểu Hỏa gặm khoai lang khô bộ dạng thực sung sướng, mới chính xác nhìn thẳng vào nó yêu thích, không phải là khoai lang khô sao, ăn, buông bụng ra mà ăn, chúng ta gì khác đều không có, ngay tại chỗ đồ khô thì có vẻ phong phú, tròn, dẹt, dưa vàng, dưa tím gì cũng có, thích gì ăn đó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

"Tìm được một cây mầm nhỏ, vừa vặn dời trở về, có thể trưởng thành cùng với Tiểu Hỏa, hôm nay đồ có chút nhiều nên anh không mang về, ngày mai đi đào." Allen nghĩ đến hai con thú nhà mình, tươi cười trên mặt đều phong phú, không phải có vẻ hắn có bao nhiêu yêu thích hai con đó, mấu chốt là trước đây Tiểu Bạch hở ra liền thích nhảy đến trong lòng Liễu Thư hiện tại là vừa rảnh một cái liền chuyển vây quanh Tiểu Hỏa. Chỉ điểm này Allen vạn phần vừa lòng với Tiểu Hỏa liền, liên quan đối với Tiểu Bạch cũng vẻ mặt ôn hoà, còn tự mình cho ăn. Đương nhiên đó là bởi vì Liễu Thư không thuận tiện xoay người, nhưng cứ như vậy cũng làm cho Tiểu Bạch lo lắng đề phòng vài ngày, sợ tên không phân rõ phải trái này lại muốn tính toán gì đó với mình.

"Cái này không nóng vội, nhưng mà em nghĩ, đợi cho hồng anh quả thành thục nhất định phải từ trong miệng Tiểu Hỏa muốn hai trái, không phải nói có thể gia tăng tỷ lệ mang thai ấu tể sao, cũng không biết Kathy thế nào còn không có động tĩnh, nhưng mà tốt xấu đã ăn rồi, khẳng định là có chút tác dụng, nhưng mà Alice lại không có, còn có Gina, cô ấy lập tức liền muốn ký khế ước cùng Carmen, muốn đại thúc Buck rảnh rỗi hiện tại có lẽ chỉ có ấu tể." Nói đến sau chính mình cũng nở nụ cười.

"Ừ, yên tâm đi, xem Tiểu Hỏa ngoan như vậy nhất định có thể muốn vài trái, như vậy về sau đợi thai này sinh hạ xong cao lớn thêm một chút, chúng ta còn có thể lại có đứa nhỏ." Allen thật tình thích đứa nhỏ, ấu tể là căn bản bộ lạc, phát triển về sau, còn có đại biểu cho hy vọng, nhất là đứa nhỏ của hắn, vừa nghĩ đến là Liễu Thư vì hắn sinh ra, trong lòng vô cùng thỏa mãn, không phải là câu nói là có thể nói rõ, quả thực là lâng lâng.

Đợi trong chốc lát, còn nói một chút, Carmen liền mang theo nhà hắn dưỡng tới cửa, chẳng những nó, bên cạnh hắn còn có Gina đi theo, nhìn bộ dạng hai người hiện tại thân mật, có lẽ không qua bao lâu toàn bộ lạc đều hẳn là biết tin tức tốt của bọn họ. Liễu Thư thật cao hứng, liền lôi kéo Gina vào nhà, nhưng mà sau đó biến thành Gina đỡ cô, ha ha, mang thai là có rất nhiều phúc lợi.

Carmen mang đến là một con dê trưởng thành, trói gô lại, chỉ liếc mắt một cái Liễu Thư liền biết đây là một con công, hai cái sừng trên đỉnh đầu thực thô thực nhọn, có lẽ nếu chọc vào bụng, lực sát thương thực sự mạnh.

Bởi vì này là một con công dê trưởng thành, còn có vẻ hung tàn, bởi vì theo Carmen giới thiệu nói, con dê này còn làm Allen bị thương, Liễu Thư nháy mắt giật mình, thì ra chính là nó cọ bị thương lưng Allen, bắt nó toàn thân trên dưới xem xét một lần, không cần phải nói hung khí khẳng định là sừng của nó.

Ngay từ đầu vui thích khi nghe được nó là con dê toàn đều không còn, cho dù có thể làm cho mẫu dê nhà cô sinh dê con dê con hơn nữa sinh sản sửa thì thế nào, rất hung tàn không tốt dưỡng vẫn là giết đi, dù sao cũng có một con dê con nhỏ, cùng lắm thì nuôi lớn cũng tốt.

Chỉ là Allen nói đó con dê con nhỏ là cái, Liễu Thư do dự, lại vừa nghĩ nếu giết con này, khẳng định sẽ lại đi bắt, nếu lại bị thương làm sao bây giờ, quên đi, bắt cũng đã bắt trở lại, vẫn là dưỡng thì hơn, về lý mà nói cần thuần dưỡng kỹ là được.

Nếu Allen biết bạn lữ là nghĩ như thế nào nhất định là dở khóc dở cười, thật sự nghĩ đến thú nhân bị thương dễ dàng như vậy à, hơn nữa thú dê cũng không phải rất thú hung mãnh, Allen thuần túy là không cẩn thận, hắn muốn bắt sống, mà dã dưỡng khó thuần, đều bắt lại rồi. Chẳng qua lúc buộc thì bị sừng của nó nó cọ một chút, may mắn hắn động tác cũng mau chỉ là rách chút da mà thôi, nhưng Liễu Thư khẩn trương vì hắn như vậy, vẫn thực làm cho trong lòng hắn vừa thích lại ấm.

Lại nói Carmen thế này mới không riêng gì vì đưa dê, còn có đưa lên thứ sắt khí Liễu Thư cùng Allen đưa đến nhà để hắn làm ra, vừa nói cái này, lòng Liễu Thư cũng không bình tĩnh rồi, cả người còn kém chút mà nhìn chằm chằm Carmen, nhưng chợt nghĩ đến bình dấm chua nào đó, chuyển một cái, nhìn trông mong đến Gina, dù sao bọn họ là một nhà, ừm, nhất định rồi.