Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 3: Gần gũi



Bàng Suất đột nhiên tới nhà khiến cho Đóa Lai hết sức rối loạn, rõ ràng chỉ là mối quan hệ hàng xóm bình thường, nhưng không hiểu sao Đóa Lai lại cảm thấy chột dạ, vừa nghĩ tới sẽ được cùng hắn nói chuyện ở khoảng cách gần, khỏi phải nói Đóa Lai căng thẳng cỡ nào rồi. Nhưng mà lúc này Đóa Lai đang bị sái cổ, ngay cả nghiêng đầu ăn dưa muối cũng vướng víu chẳng dám ăn, với bộ dạng như vậy, làm sao có thể cho hắn nhìn thấy được chứ.

Đóa Lai nghĩ tới nghĩ lui, quyết định phải make- up một chút.

“Người anh em, tôi đang cần gấp, nếu cậu không có thì thôi”. Bàng Suất gõ cửa nhà Đóa Lai lần nữa

“Có có có!!! Anh chờ tôi một lát!” Đóa Lai không ngừng liên tục đáp lại hắn, chẳng thèm để ý tới cái cổ đang đau, trực tiếp chạy vào phòng ngủ, lấy cái khăn tắm trên kệ treo áo xuống trùm lên đầu, sau đó lấy chiếc kính râm trong ngăn kéo đeo lên che đôi mắt lại, sau khi tư trang đã đầy đủ, Đóa Lai lại đỡ lấy cái cổ đau mà điên cuồng chạy vào phòng, lấy một chiếc cầu chì rồi bước ra cửa, lúc mở cửa, Đóa Lai hít thật sâu.

Bàng Suất ở bên ngoài chờ vài phút, nếu không phải là đang tắm được phân nửa thì cúp điện, hắn nhất định sẽ không kiên nhẫn mà chờ đợi cậu như thế này. Bàng Suất ngậm điếu thuốc, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc hoa, trên đầu còn có xà phòng chưa tắm sạch, bộ dạng cà lơ phất phơ chống chân phải chờ lấy đồ. Không lâu sau, cuối cùng cửa cũng được mở ra, Bàng Suất định mở lời bắt chuyện, lại bị bộ dạng “không thể che kín hơn được nữa” của người trước mặt, lại thêm cái cổ bị nghiêng sang một bên thì càng giật mình hơn

Đóa Lai thấy Bàng Suất nhíu mày nhìn mình chằm chằm, vội vàng giải thích: “Thật ngại quá, tôi bị sái cổ, đây là phương pháp chữa trị gia truyền.” Đóa Lai vừa nói, vừa xuyên qua lớp kính râm tỉ mỉ quan sát Bàng Suất một hồi, từ trán đến tận chân cũng chẳng bỏ sót chỗ nào, thậm chí ngay cả hình xăm con rồng trên vai hắn có mấy cọng râu, cậu đều biết rõ.

Bàng Suất nhịn cười nói: “Ông anh ơi, sái cổ thì tới tiệm mà đấm bóp đi, phương pháp chữa trị gia truyền chưa chắc hiệu quả đâu.”

Đóa Lai chẳng biết phải nói tiếp như thế nào, vội vàng đưa cầu chì trên tay tới: “Đây là một khu chung cư cũ, cầu chì bị đứt là chuyện bình thường, nếu anh không biết bắt lại cầu chì, cứ gọi tôi”

Nghe vậy, Bàng Suất cẩn thận nhìn người trước mặt thêm một chút: “Vậy, cảm ơn nhé”. Bàng Suất nhận lấy cầu chì, xoay người về nhà, lúc đi thầm nghĩ: cái cậu cổ lệch này vừa có lòng lại nhiệt tình, tuy bộ dạng nhìn chẳng ra làm sao.

Đợi Bàng Suất đóng cửa Đóa Lai mới xoay người bước vào nhà, cậu tháo khăn tắm và kính râm xuống, tiện tay ném đi, lúc này mới cảm nhận được cơn đau truyền từ cổ tới, cậu vội đỡ lấy cái cổ sái, sỉ vả vài tiếng rồi bò lên giường. Lúc cậu nằm ngửa, mắt nhìn trần nhà, không khỏi bắt đầu nghĩ lại về những việc vừa trải qua.

Tuy cái cổ của cậu hiện tại rất đau, nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý, vui vẻ.

Giờ này phút này Đóa Lai mới hiểu được, thì ra ngắm người cũng hệt như ngắm hoa cỏ cây cảnh, từ việc ngắm nhìn ấy có thể tìm ra được niềm vui cùng hạnh phúc, thậm chí còn có cả kích động. Thế là hôm nay, Đóa Lai chẳng làm gì khác ngoài nằm phè trym trên giường, hết lần này đến lần khác nghĩ về Bàng Suất, hệt như chuyện bị sái cổ chỉ là cái cớ giả mà thôi.

Thế là một ngày cứ vô thức trôi qua như thế, lúc Lương Sinh kết thúc công việc buổi tối trở về, Đóa Lai vẫn đang nằm phè trym như cũ với đôi mắt trừng thật to, tuy rằng Lương Sinh luôn cảm thấy đôi mắt của Đóa Lai thật sự rất sáng và đẹp, nhưng mà khi cậu trừng mắt thì cũng rất đáng sợ.

“Tớ về rồi đây!” Lương Sinh quay lưng tới ngồi cạnh Đóa Lai. “Cổ cậu thế nào rồi? Vẫn còn đau đúng không?”

Đóa Lai không đáp lại, mà chỉ khanh khách cười khúc khích.

Lương Sinh nhếch mép cười: “ Nhìn tâm trạng cậu như thế này là biết hôm nay gặp chuyện vui rồi.” Lương Sinh hiểu rất rõ tính cách của Đóa Lai, lời vừa ra khỏi miệng, quả nhiên Đóa Lai tinh thần phấn chấn, nhìn Lương Sinh nói: “Sinh cục cưng ơi, cái tên họ Bàng kia hôm nay sang nhà chúng ta mượn cầu chì, hình như là đang tắm thì cúp điện á hihi”

Lương Sinh vừa nghe xong, hăng hái hỏi: “Thật à? Lạy hồn, hắn ta cứ thế sang đây sao? Quấn khăn tắm hay mặc quần cộc?”

Đóa Lai cười khúc khích: “Mặc quần cộc thôi hihi”

“** má, kiểu này chẳng phải là cậu thấy hết mọe hàng ngươi ta rồi à?” Lương Sinh kích động nói.

Đóa Lai vừa xoay xoay cổ một chút, cảm thấy không còn quá đau như lúc nãy, vừa nói: “Dáng người hắn cũng ngon phết, trên vai còn có cả hình xăm rồng to tướng, vừa nhìn là biết trym bự rồi”

“Cậu mau nói tớ nghe coi, thấy có gì đặc biệt không?” Lương Sinh cau mày, nét mặt thú vị này khiến cho Đóa Lai cười chẳng dứt.

“Lông chân có được xem là đặc biệt không hả?” Đóa Lai trêu chọc.

Lương Sinh trợn mắt coi thường, sau đó giơ bắp đùi của mình lên, nói: “Thế tớ đây cũng có lông đầy đây, cậu nói xem tớ có đặc biệt không?”

Đóa Lai phất phất tay: “Cậu có mấy cọng thì nói làm gì, hắn ta thì lại có khá nhiều, quan trọng là…” Đóa Lai kích động bật ngồi dậy, lúc bật lấy tay ôm lấy cổ: “Bụng dưới của hắn, chỗ đó rất là tươi tốt rậm rạp nhaaa!!”

Lương Sinh vỗ tay một cái to: “Vậy nhu cầu sinh lí của hắn chắc chắn rất mạnh!”

Đóa Lai tỏ vẻ tán thành, tiến tới bên cạnh Lương Sinh, nói thầm: “Cậu nhìn tớ xem, tớ muốn một hơi…” còn chưa nói hết câu, Đóa Lai không nhịn được cười to một tràng.

Lương Sinh thấy Đóa Lai hưng phấn như vậy, dở khóc dở cười nói: “Tớ không ngờ cậu lại háo sắc như vậy đấy!”

Nghe vậy, Đóa Lai cố tình nói thêm: “Cậu không biết sao? Tớ nổi danh là Thập Tam Đóa háo sắc đó, tớ háo sắc nên mới nhìn lén người ta, trộm nhìn người là phê nhất, quá đã quá đã!!”

“Cậu cứ chậm rãi mà phê đi ha, tớ đi nấu cơm.” Lương Sinh đứng lên rồi nói thêm: “Tiệm buổi trưa đông khách lắm, nếu cậu thấy đói thì cứ ăn bánh mì lót dạ chút xíu đi.”

Đóa Lai lắc đầu nói: “Tớ chả thấy đói tí nào cả”

“Thì phải rồi, suốt ngày nghĩ đến tên kia, làm sao mà đói được”

Lương Sinh xoay người rời khỏi phòng ngủ của Đóa Lai, mà lúc này Đóa Lai cũng cảm thấy cổ không còn đau như ban sáng nữa, thế là cậu nhảy xuống giường, từ từ bước tới cửa sổ, xuyên qua rào cửa, Đóa Lai có thể vừa vặn nhìn thấy một nửa cảnh tượng bên trong căn phòng cách vách, hắn hình như không có nhà.

Đóa Lai cố thử đem nửa căn phòng cách vách còn lại kia thu hết vào mắt, chỉ là, cái hàng rào cửa này có một chỗ bị lưới sắt bọc lên, nếu như muốn nhìn rõ toàn cảnh bên kia thì phải chui đầu qua. Thế là Đóa Lai quyết định có thời gian rảnh sẽ tháo cái rào này ra nốt.

Trước giờ cơm tối, Đóa Lai có nhận một cuộc điện thoại Lão Đóa gọi tới, hai ông cháu tâm sự hỏi han vài câu rồi cúp máy, ngồi trước bàn ăn, Đóa Lai nói với Lương Sinh: “Ngày mai cậu kêu 2 người tới tháo rào cửa sổ phòng tớ nhé.”

“Tháo ra làm gì ba?” Lương Sinh vừa ăn vừa nói.

“Cho dễ nhìn trộm hắn.” Đóa Lai nói thẳng chẳng chút ngại ngùng.

Lương Sinh kinh ngạc nói: “Ôi đờ mờ, tớ vẫn cho rằng cậu có thể say mê ngắm mấy thứ bông hoa lá hẹ đã là kỳ tích của nhân loại rồi, bây giờ còn…” đột nhiên Lương Sinh nghĩ thông, liền bỏ đũa xuống, nói: “Ok, tớ sẽ giúp cậu, nói chung thì ngắm người vẫn thực tế hơn là mấy thứ hoa lá cành, nhưng chuyện này cũng nói lên việc tâm tư cậu bắt đầu nhộn nhạo rồi đó, cùng lắm… nếu cậu có bị tẩu hỏa nhập ma thì gào to thôi”

“Đừng lo, tâm lí tớ vững ghê lắm” Đóa Lai bắt đầu cắm mặt ăn cơm.

Sau khi ăn cơm tối cùng Lương Sinh, Đóa Lai lấy một quả cà chua trong bếp ra, lập tức chạy đến ban công, định bụng vừa ăn vừa chờ hắn về. Đóa Lai vừa mới đến tới ban công đã nhìn thấy một chiếc xe đen có rèm che từ từ ngừng dưới lầu, sau đó, từ trên xe bước xuống 4 người, một người trong số đó, chính là hắn.

Đóa Lai vội vàng chạy vào phòng khách, la lớn: “Bớ Sinh cục cưng ơi, cậu mau ra đây mà xemmm!!!!”

Lương Sinh nghe tiếng la thì chạy tới, hai người cùng nhìn xuống lầu, Lương Sinh nói: “Người đàn ông bên cạnh hắn, không sai được, Chính là người mặc sơ mi trắng, xắn tay áo đó.”

Đóa Lai gật đầu tán thành.

“Ê, cậu nhìn xem, phía sau bọn họ chất quá trời vali, đựng gì nhỉ?”. Lương Sinh thò đầu nhìn kỹ một lúc, không đợi Đóa Lai nói thì đã có câu trả lời: “Sao lại đều là khăn tắm?”

Đóa Lai cũng rất buồn bực: “Hắn mua nhiều khăn như vậy làm gì nhỉ? Chẳng lẽ hắn mua về chà lưng!? Nếu không…” Đóa Lai quay đầu nhìn Lương Sinh, do dự nói: “Không lẽ hắn là người hầu của nhà nào à? “

Lương Sinh như bừng tỉnh hiểu ra, “Ai da, cậu nói như thế thì tớ hiểu cả rồi, người có tiền gì chứ, xe kia là của ông chủ hắn, hắn cùng lắm chỉ là kẻ chà lưng, nếu không thì là người hầu, tớ thật sự nhìn lầm rồi.”

Đóa Lai phút chốc trầm mặc,: “Hèn chi hôm nay ổng kêu tớ đi tìm người đấm bóp…”

“Cái này thì hoàn toàn đúng nha!” Lương Sinh cười nói: “Đây gọi là hắn biết lo trước tính sau, muốn mượn cơ hội tìm thêm khách, cùng lắm chuyện này cũng chẳng sao, ngược lại còn cho cậu thêm cơ hội.”

“Cho tớ cơ hội gì cơ?” Đóa Lai nghi hoặc hỏi lại.

“Cậu nghĩ thử mà xem, hắn không phải là kẻ có tiền, vậy chẳng phải cậu từ không thành có thể dễ dàng theo đuổi hắn à? Đây chẳng phải luân thường đạo lý sao?” Lương Sinh cười toe toét.

Đóa Lai cười, liếc Lương Sinh một cái: “Thôi đi ba, người ta thẳng băng luôn đó” Nói rồi, Đóa Lai hướng mắt xuống lầu nhìn chăm chăm, thấy hắn cùng ba người khác đi lên lầu.

“Người ta cũng đi hết rồi, đừng nhìn nữa, mau ăn cà chua của cậu đi, tớ đi tắm rồi ngủ đây, ngày mai còn phải dọn hàng sớm nữa.”

Đóa Lai nhìn xuống dưới lầu, vô vị cắn một miếng cà chua rồi bỏ về phòng.

Vẫn còn sớm, Đóa Lai lại chẳng buồn ngủ chút nào, giữa lúc cậu đang rảnh rỗi chẳng có việc gì làm thì đột nhiên sát vách truyền đến một trận cười giòn tan, tuy âm thanh không quá lớn nhưng vẫn đủ thu hút sự chú ý của Đóa Lai.

Đóa Lai nghe thấy thì nhẹ nhàng đứng lên, vội vàng lấy nắp bình thủy áp sát lên tường, nghiêng tai lắng nghe.

“Tao thấy mày cũng lớn cmnr, có định tìm người để kết hôn chưa hả?”

“Tạm thời bố mày đéo muốn”

“Chậc, mày chơi bời bao nhiêu năm rồi, vẫn đéo chán à?”

“Quần què, chẳng qua bố mày hiện tại chưa tìm được người thích hợp thôi”

“Cùng là anh em cây khế với nhau nên anh mày nói thế thôi, bao lâu mày chưa bắn súng rồi hở?”

“Hơn nửa năm”

“** má, mày ăn con mẹ nó chay rồi à?”

“Làm đéo gì có, bố mày thích thì cứ tự sướng thôi”

“Vậy giờ Bàng đại ca có muốn không? Dù sao cũng anh em nối khố, chỉ cần anh muốn, tụi em sẽ cho anh mượn tay ngay cơ”

“Phắn, bố đéo có hứng thú với mày!!!!”

“Nhưng em có hứng thú với anh mà! Ư ư…”

Mặc dù Đóa Lai nghe không quá rõ nhưng đại khái cũng hiểu được một hai phần… kiểu đề tài như thế này hoàn toàn khơi lên hứng thú trong người Đóa Lai, chẳng biết tự bao giờ, một cảm giác khô nóng từ bụng dưới truyền lên, không thể nào nhịn được nữa, Đóa Lai quyết định lẳng lặng mở cửa sổ, nắm lấy rào cửa, chui qua…

Quả nhiên, cảnh tượng bên đây ngon hơn ở nhà, Đóa Lai nhìn rõ hết mọi thứ tình cảnh trong phòng của Bàng Suất. Trong phòng, ngoại trừ Bàng Suất còn có một người khác, cũng chính là người đàn ông cao lớn mà Lương Sinh đã nói. Người kia đang dùng sức nắm lấy quần của Bàng Suất kéo xuống, còn Bàng Suất lại cười cười giơ nắm đấm đùa giỡn, hai người vật qua vật lại đánh nhau, bởi vì cửa sổ phòng Bàng Suất không đóng nên Đóa Lai nghe khá rõ ràng.

Đang lúc Đóa Lai say mê nhìn cặp mông cong kia, đột nhiên nghe Bàng Suất hô lớn một tiếng: “Ai đó?”

Đóa Lai giật cả mình, lúc cậu muốn lui về thì lại phát hiện: KẸT LẠI MẤT RỒI!!!!!!!