Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 102



Từ Doanh mời khác vào trong phòng cầm, hai người ngồi trước cầm án.

Trong sân tối om, vừa rồi cũng không nhìn thấy rõ mặt đối phương, lúc này mượn ngọn đèn dầu nhìn thấy người đàn ông đối diện còn rất trẻ tuổi, mặc trang phục bình thường, nhìn không hiển lộ rõ ràng nhưng người này khí phách hiên ngang, khí vũ bất phàm, biết đó hắn tuyệt đối không phải người tầm thường, hơn nữa còn có địa vị.

Chỉ là không biết vì sao, sau khi hắn ngồi xuống rồi tuy vẫn còn khí vũ hiên ngang nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra vẻ u ám, tựa hồ như có tâm sự nặng nề.

Sau mấy năm ra cung, nơi này của ông đã có không ít khách đến, có học nghệ, có cầu phổ, có mộ danh nghe cầm hoặc là mời ông đến dự tiếc để đánh đàn mua vui, mỗi người đều có thái độ khác nhau, vui có, buồn có, thậm chí vô lý quái dị…ông ta đều gặp hết rồi. Cho nên ông ta cũng không dám nhìn nhiều, liếc mấy cái liền thu hồi ánh mắt, cẩn thận mở bản cầm phổ mà hắn vừa đưa cho.

Còn chưa xem phổ, ông ta mới nhìn một cái là nhận ra ngay. Loại giấy dùng để làm cẩm phổ này chính là phấn xanh từ ngự cống sứ, trơn nhẵn, là loại giấy tốt nhất, trừ cung đình ra thì chỉ có trong thư phòng của các quan đại thần mới có thể có loại giấy quý này.

Từ Doanh lại nhìn người đàn ông đối diện, thấy hắn từ sau khi ngồi xuống thì không nói gì cả, vào lúc này hai mắt dán chặt vào bản cầm phổ để ở trước mặt mình, vội vàng đọc lại lần nữa, nét chữ xinh đẹp, linh động, uyển chuyển, mang theo khí chất tiên sương ngọc, thoạt nhìn là do nữ tử viết.

Từ Doanh lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, trong lòng lập tức có phán đoán.

Đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông trẻ tuổi không lộ danh tính thân phận lại mang theo tâm sự muốn nhờ mình giải nghĩa của bản cầm phổ. Bản phổ kia rõ ràng là thuộc về một cô gái khuê nữ có xuất thân không hề thấp. Trong này có những bí ẩn không thể nói gì, không cần hỏi nhiều, xem cái là hiểu ngay.

Ông ta ở trong cung nhiều năm, từ lâu đã học được cách xem mặt đoán ý. Sau khi ra khỏi cung, ông ta vì kế mưu sinh mà càng giỏi về đối đãi với khách, dò xét lòng người, từng lời từng chữ đều vì mục đích lấy lòng người. Ông ta đã kết luận người đàn ông trẻ tuổi cùng với cô gái tặng cầm phổ này có thân phận phi phàm, người đàn ông này lại như trong lòng có nhiều tích tụ u uất, vì vậy ông ta đã nhận định đó là người đang khổ sở vì tình, có một tình yêu nam nữ không thể nói ra. Cô gái tặng phổ tất nhiên cũng không thoát được can hệ tương tư khuê trung – huống chi, trước kia khi ở trong cung, ông ta cũng nhiều lần nghe được những câu chuyện tình yêu riêng tư xấu xí của nam nữ trong các thế gia cao môn Kiến Khang, cho nên cũng không hề thấy lạ gì.

Tối nay đột nhiên có một vị khách tới thăm, lại ra tay rất rộng rãi, nghĩ gì nói gì, cần làm gì, ông ta đương nhiên biết rõ. Vì thế tập trung tinh thần, dựa vào bản cầm phổ đánh thử một đoạn ra trước. Vừa đàn lên một đoạn, ông cảm nhận được giai điệu thanh tao, trong trẻo, tiết tấu như vần rõ ràng nên dừng lại, nhìn người đàn ông đối diện khen ngợi.

– Sáng tác âm nhạc cũng giống như sáng tác một bài thơ, hoặc ngâm xướng điều gì đó để thể hiện ý chí của mình, hoặc thể hiện cảm xúc thông qua âm nhạc, bản nhạc này rõ ràng là viết để bày tỏ lòng mình. Chỉ cần nghe một đoạn, tôi đã có thể kết luận, người sáng tác bản nhạc này rất thông thạo về âm luật. Âm thanh tuyệt vời như vậy rất hiếm có.

Ông ta nói xong, liền thấy người đàn ông trẻ tuổi kia nhướng mày cười, vẻ mặt lộ vẻ tán thành lời nói của mình, càng ngày càng tin chắc điều mình vừa nghĩ.

Người đàn ông trẻ tuổi này nhất định rất yêu mến cô gái sáng tác bản nhạc này.

Lão nhạc sư liền cười nói:

– Đây là dẫn chương, để tôi đàn tiếp xem thế nào.

Ông ta lại đàn một đoạn nhạc nữa, nghe âm luật thoải mái, liền nói một cách chắn chắn:

– Lễ hội này rực rỡ tươi đẹp như mùa xuân, chim hót hoa nở, như tiếng thì thầm hồn nhiên của lũ trẻ.

Chợt có tiếng mưa đập vào mái hiên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa về đêm.Bản thân ông cũng dần đắm chìm trong giai điệu, cũng không để ý nhiều đến người đàn ông trẻ tuổi đã lặng lẽ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quay lưng nhìn màn mưa đêm. Dần dần cảm thấy giai điệu trở nên trang trọng, tựa như có lo lắng, có loại cảm xúc tức cảnh sinh tình, thở dài:

– Một mình mây hát ngoài trời, mưa nhỏ giọt đêm trước bậc thang. Tương tư này dựng lên từ sầu nhớ, nghe vào giống như đoạn trường.

Đèn độc mưa đêm, người đàn ông trẻ tuổi kia mặt hướng ra ngoài cửa sổ, bóng dáng im lìm.

Lão nhạc sư lại đàn tiếp, làn điệu đột nhiên trở nên hào hứng và phấn khích, giống như một chiến binh xông vào trận địa của kẻ thù, dây đàn kêu vang, không khỏi say mê trong đó, nhắm mắt cảm thán:

– Tiếng thương nhàn nhạt, tiếng vũ lại chua xót, Nữ Oa luyện thạch, xé trời kinh. Đoạn này, ngụ ý tình yêu quý hơn vàng, chiến đấu với sóng gió, người có tình, chẳng phải vì điều này mà tâm hồn kích động, nhiệt huyết sôi trào đó sao?

Tiếng đàn dần dần lại chuyển sang trở nên trong trẻo, nhẹ nhàng như lúc ban đầu, nhưng so với lời dẫn thì âm luật lại rộng lớn xa xăm, nghe như trời rộng đất xa, vạn suối tùng thông, lòng tắm nước chảy.

Lão nhạc sư hoàn toàn mà chìm đắm vào trong khung cảnh âm nhạc, kéo nốt nốt nhạc dài cuối cùng, và nhắm mắt lại một lúc lâu giữa tiếng dây đàn ngân vang bất tận.

Cuối cùng, thở dài than một tiếng:

– Chàng trai trẻ, cuối khúc còn tình, tương lai còn dài. Cậu hãy giống như lời nói của cầm này, giải thoát ưu tư, thư giãn tâm trí, và trời cao rủ lòng thương, rồi sẽ có một ngày tất cả có thể được như ước nguyện…

Sau một lúc lâu vẫn không nghe được có động tĩnh gì, ông mở mắt ra.

Một cơn gió mưa đêm ập vào cánh cửa khép hờ, cánh cửa đập vào tường, ánh nến lập lòe.

Trong phòng trống không.

Trên bàn còn để lại tiền vàng, mà người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi cùng với cả cầm phổ để trước án cũng đã hoàn toàn không thấy.

……

Mưa đêm mưa lớn, đã là canh ba thế nhưng Lý Mục vẫn vừa về, cũng không cho người về báo tin hắn đã đi đâu.

Lạc Thần khoác áo đứng ở trước cửa sổ, nhìn bên ngoài cửa sổ đen nhánh như mực, cảnh tượng mưa to như trút nước, tâm trạng của cả người từ thấp thỏm bất an lúc đầu đã trở nên vô cùng lo lắng

Điều này thật sự quá khác thường.

Trong thành Kiến Khang ngư long hỗn tạp, hắn lại đang là tiêu điểm chú ý của mọi người. Hứa gia Lục gia đều căm hận hắn. Nhớ tới cảnh tượng Lục Hoán Chi khiêu khích sỉ nhục hắn ở trên đường, trái tim Lạc Thần đột nhiên đập rất nhanh.

Nàng với Lục Hoán Chi quen biết nhau từ nhỏ. Nếu chỉ là gã, nàng cũng không cảm thấy gã sẽ mang đến phiền toái gì lớn cho Lý Mục. Nhưng Lục Hoán Chi cũng không chỉ có một mình. Sau lưng gã còn có Lục gia, hoặc là những người cũng giống gã mang lòng căm hận Lý Mục.

Chẳng lẽ hắn thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lạc Thần bị ý nghĩ vừa hiện lên này làm cho hoảng sợ, lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng không chờ được nữa lập tức đi gọi người đi lấy đồ che mưa.

Nàng không thể đợi đến sáng được nữa, nàng muốn lập tức đi đánh thức cha mẹ, muốn họ phái người đi các nơi để tìm hắn.

Vú già vội mang đồ che mưa đến, Lạc Thần cũng đã mặc xong quần áo, Quỳnh Thụ đi đằng trước cầm theo đèn lồ ng thông khí, nàng bước qua bậu cửa, đang muốn đi đến chỗ cha mẹ bỗng nhiên nghe đằng trước có tiếng nói vui mừng của vú già:

– Lý lang quân về rồi!

Lạc Thần cũng đã nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một bóng người xuất hiện ở cửa viện, băng qua màn mưa đen nhánh đạp trên vũng nước dưới đất đi về phía bên này.

Không cần nhìn mặt Lạc Thần cũng nhận ra hình bóng quen thuộc kia chính là Lý Mục, lập tức thở phào một hơi. Thấy hắn đã bước lên bậc thềm mái hiên, cũng không mở ô, cũng không mặc áo tơi, mũ che mưa cũng không đội, cả người từ đầu đến chân bị mưa xối ướt sũng thì kinh ngạc và xót cả lòng, vội vã đi tới đang muốn gọi hắn, lại nhìn thấy gương mặt cứng đơ phản chiếu ánh sáng nhỏ giọt từ chiếc đèn lồ ng trước hiên.

Khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, như là không hề nhìn thấy nàng, đi qua trước mặt nàng rồi đẩy cửa đi vào.

Lạc Thần biết, hắn rõ ràng là đã thấy mình.

Gả cho hắn lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị hắn phớt lờ như thế.

Lạc Thần dõi theo bóng lưng của hắn, nhìn hắn biến mất ở sau cánh cửa, bước chân cứng đờ.

Niềm vui mừng khi hắn trở về đã biến mất.

Bởi vì mẫu thân có thai, Lạc Thần đã bảo A Cúc đi chăm nom mẹ rồi. Nhưng mà vú già và Quỳnh Thụ bên cạnh cũng theo nàng từ Kiến Khang đến Nghĩa Thành, sau đó lại trở về đây. Hiển nhiên, họ cũng đang hoang mang với sự khác thường của Lý Mục, nhìn nhau khó hiểu, lại nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần hồi hồn lại, thì thầm dặn dò bảo mọi người giải tán, không cần đi vào hầu hạ, sau đó cũng đi vào phòng.

Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người.

Một vết ướt trên mặt đất kéo dài từ cửa vào tận nội thất.

Lạc Thần đi vào, thấy hắn đưa lưng về phía mình đang lẳng lặng cởi áo, cả người như vừa mới bị vớt từ trong nước ra, ngay cả chân tóc cũng không ngừng nhỏ giọt nước.

Bóng lưng của hắn nặng nề, nặng nề đến mức ngăn chặn người bên cạnh, khiến cho hô hấp của nàng chí cũng trở nên khó khăn.

Lạc Thần chưa từng thấy dáng vẻ như thế của hắn cả.

Chưa từng.

Dáng vẻ nàng vốn dĩ rất quen thuộc giờ phút này thoạt nhìn rất xa lạ. Sự im lặng khiến nàng có cảm giác như đang ở cách xa vạn dặm, thậm chí khiến nàng có chút sợ hãi.



Nàng đoán, chẳng lẽ bởi vì mấy bản cầm phổ kia nhắc đến Lục Giản Chi, mà mấy ngày nay bởi vì Lục Hoán Chi nàng từng mấy lần đề cập tới Lục Giản Chi, hắn thật sự vì điều đó mà tức giận?

Nàng chần chừ, tiếp tục đi đến gần hắn, đến phía sau lưng hắn, cố gắng dùng giọng điệu thật bình thường dịu dàng nói:

– Lang quân ơi, tối nay chàng đi đây vậy ạ? Bên ngoài mưa to như thế, thiếp lo lắng lắm, mãi không ngủ được, vừa nãy thiếp tính đi gọi cha mẹ…

Nàng nói, đưa tay ra muốn nhận lấy đai lưng mà hắn vừa cởi xuống nhưng lại không nhận được, tự hắn đã tự mình đặt xuống.

Bàn tay của Lạc Thần dừng lại giữa không trung, cứng lại, chậm chạp thu lại và bất đắc dĩ nói:

– Vậy chàng đi tắm trước đi. Nước đã được chuẩn bị sẵn rồi…

Lý Mục vẫn không nói gì, tự cầm bộ quần áo sạch sẽ để mặc cô đó đi vào phòng tắm.

Lạc Thần lạc lõng đứng đó một lát, cố đè nén nỗi khổ giống như bị vứt bỏ trào lên, đưa tay xoa lên khóe mắt đỏ hồng, đi theo hắn đi tới bên ngoài phòng tắm.

Lo lắng âm thầm của tối nay vẫn luôn giày vò nàng lại lần nữa xông ra.

Ban đầu, nàng chỉ đoán rằng có điều gì đó đã xảy ra với vài bản thảo cầm phổ qua lại giữa nàng và Lục Giản Chi trong quá khứ.

Giờ khắc này thì nàng đã xác định chắn chắn rồi.

Bởi vì bản thảo, cũng bởi vì sau khi trở về, vì sự việc khiêu khích của Lục Hoán Chi trên đường vào ngày đó, cộng thêm sự sơ ý của bản thân mà đã khiến cho Lý Mục hiểu lầm.

Hắn thật sự giận nàng rồi.

Nhưng điều khiến cho nàng ngoài ý muốn chính là phản ứng của hắn lại dữ dội như thế.

Điểm này, nàng thật sự bất ngờ.

Nàng ở bên ngoài đợi một lát, không nghe được động tĩnh gì từ hắn cả liền đi vào, thấy hắn dựa vào thùng tắm, gương mặt đầy mệt mỏi, hai mắt đang nhắm, bất động, như là đang ngủ rồi.

Nàng biết hắn chưa ngủ. Nàng lấy hết dũng khí đi tới sau lưng hắn, xắn tay áo lên, vớt chiếc khăn tắm đang nổi trong nước, chậm rãi lau lưng cho hắn, thấp giọng hỏi:

– Lang quân ơi, chàng đang giận thiếp phải không ạ?

Hắn không đáp lại, cũng không cử động.

Lạc Thần tiếp tục lau thân thể hắn.

– Mấy bản cầm phổ kia đều là từ rất lâu rồi, chàng cũng nhìn thấy đó, giấy đều vàng cũ hết rồi.

– Lang quân ơi chàng cũng biết, thiếp với Lục đại huynh quen biết từ nhỏ, huynh ấy hiểu cầm, muội sáng tác nhạc, có đôi lúc gửi cho huynh ấy, nhờ huynh ấy chỉ điểm nhận xét. Khi đó thiếp còn chưa quen lang quân.

– Mà những bản thảo kia hiện vẫn để ở trong phòng thiếp, không phải là thiếp nhớ mãi về quá khứ, mà là thiếp có thói quen giữ đồ cũ, bản thảo vẫn luôn để đó, thời gian trôi lâu chính thiếp cũng quên mất, nên vẫn không có dọn đi…

– Tối nay thiếp cho dọn hết rồi. Chàng không tin thì đi xem…

Hắn vẫn không có phản ứng gì cả.

Trong lòng nàng lại trào lên tia lo sợ và mù mịt.

Vành mắt nàng cay sè, tiếp tục nói:

– Lang quân ơi, có đôi lúc thiếp có nhắc đến Lục đại huynh ở trước mặt chàng, cũng không phải có ý chê chàng không tốt. Là thiếp sơ ý. Lang quân là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, rất tốt với A Di, trong lòng A Di chỉ có một mình lang quân mà thôi…

Nàng ném khăn tắm đi, không thèm để ý nước trên người hắn sẽ làm ướt mình, vòng cánh tay ngọc từ phía sau ôm chặt lấy bờ vai cùng với cổ hắn, lòng bàn tay đặt ở trước ngực hắn, khuôn mặt áp xuống, môi nhẹ nhàng hôn lên vành tai hắn, cọ sát vào vành tai hắn, nhẹ giọng cầu xin:

– Lang quân ơi, A Di chỉ yêu một mình chàng thôi. Nếu A Di có chỗ nào không tốt, làm chàng giận, chàng nói với thiếp là được, thiếp sẽ sửa đổi. Chỉ xin chàng đừng hiểu lầm thiếp, càng không được giận thiếp, có được không?

Làm sao mà hắn không hiểu, phía sau lưng, giọng của nàng mềm mại đã mang theo sự nức nở nghẹn ngào.

Hắn cảm thấy cơ thể mềm mại và ấm áp của nàng dán vào làn da ở vai và cổ lạnh thấu xương vì mưa lớn của mình, vành tai bị cánh môi của nàng nhẹ nhàng quét qua.

Một cơn run rẩy tê dại từ trên làn da dán sát giữa cổ và vai với nàng.

Hắn cảm thấy lông tơ dựng đứng, rồi nhanh chóng lan xuống, bao phủ toàn bộ tay chân và bộ xương của hắn chìm trong nước.

Bàn tay nhỏ kia lại an ủi, nhẹ nhàng m ơn trớn ngực hắn.

Hàng lông mi bị che của hắn run lên, hắn đưa tay lên và giữ lấy bàn tay đang di chuyển trên ngực mình.

– Lang quân ơi, xin chàng…

Nàng dừng lại.

Bên tai lại lần nữa là tiếng nói mềm mại của nàng.

Lý Mục mở mắt ra, “roạt” một tiếng, từ trong nước đứng lên, bước ra khỏi thùng tắm bế bổng nàng lên ra khỏi buồng tắm đặt nàng ở trên giường.

Hắn cuối cùng đã tha thứ cho lỗi lầm vô ý của nàng.

Vào khoảnh khắc khi cơ thể hắn phủ lên, trái tim Lạc Thần tràn đầy nhẹ nhõm và vui vẻ, ngoan ngoãn nghênh đón những đòi hỏi đến từ hắn.

Nhưng rất nhanh, nàng liền cảm thấy không thích hợp.

Hắn làm nàng đau không nói, mà đối với nàng còn rất thô lỗ. Con mắt hắn đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn giống như một con mãnh thú, không nói lời nào giữ chặt nàng dưới cơ thể, dùng hết mọi cách, như tra tấn như giày vò nàng.

Lạc Thần bắt đầu thấy sợ hãi, khó hiểu, ấm ức và tủi thân.

Nàng thật sự không hiểu.

Hắn không phải là không biết hai nhà Cao Lục có quan hệ qua lại từ lâu. Nàng với Lục Giản Chi cũng có quen biết từ sớm rồi.

Vì sao hắn lại canh cánh trong lòng như thế.

Tối nay kể từ lúc biết hắn đi mà không báo một tiếng, sợ hãi cùng bất lực vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng, dần dần bao phủ lấy nàng.

Nàng bắt đầu giãy giụa, cự tuyệt, ra sức phản kháng, nhưng chút sức lực này ở trước mặt hắn không những bé nhỏ như con kiến không lay chuyển được cây đại thụ của hắn, ngược lại càng khiêu khích hắn đối đãi điên cuồng hơn.

Nàng từ bỏ phản kháng, mặc cho hắn lôi kéo muốn làm gì thì làm. Khi bị hắn cưỡng ép áp vào thành giường, ép phải ưỡn cơ thể lên thừa nhận hắn, nước mắt nàng cuối cùng không khống chế được lăn xuống khỏi đôi mắt đã đỏ hồng do kìm nén từ lâu, phủ kín khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chôn chặt ở đệm, lặng lẽ khóc lên.

Nàng cắn chặt môi, muốn nhịn xuống, nước mắt lại càng ngày càng nhiều, kìm nén đến mức hai bả vai run lên từng hồi. Nếu không phải một bàn tay của hắn còn ôm eo nàng ở phía sau, cả người bị kìm giữ rất mạnh, thì nàng đã nằm liệt xuống rồi.

Nước mắt mau chóng thấm ướt vào tấm đệm dưới mặt nàng.

Cơn mưa đêm vẫn rả rích, rơi tí tách trên những chiếc lá chuối ngoài sân ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, hắn chậm lại cho đến khi dừng lại, dần dần, năm ngón tay buông lỏng vòng eo trơn bóng ướt đẫm mồ hôi lạnh của nàng ra, rời khỏi người nàng, lật người nằm xuống bên cạnh nàng thở hổn hển.

Mất đi sự chống đỡ từ hắn, thân thể nàng lập tức mềm nhũn, vô lực nằm trên giường, hai bờ vai trắng như tuyết phủ đầy tóc đen rối loạn run rẩy, giống như một con bướm ngọc bị gãy cánh.

Lý Mục nâng cánh tay lên đè lên trên mặt mình, một lát sau hơi thở bình ổn lại, nói:



– Hai ngày nữa ta sẽ quay về Nghĩa Thành. Nàng chuẩn bị rồi đi theo ta.

Nói xong hắn ngồi dậy, mặc y phục vào đi ra khỏi nội thất.

Vú già cùng với thị nữ Cao gia đều đã đi ngủ hết. Gian ngoài không có ánh đèn, rất tối. Lý Mục ngồi ở bậu cửa, mặt hướng về màn mưa ngoài đình viện đen nhánh, nhìn hàng cột nước như thác đổ trước hiên nhà, hình bóng ấy vẫn bất động.

Mưa bụi bị gió cuốn, liên tục từ ngoài hiên bay vào, lất phất trên mặt như lông trâu.

Nửa đêm gió lạnh ẩm ướt cuối cùng cũng làm cho cái trán nóng như lửa đốt của hắn từ từ hạ nhiệt độ xuống.

Trước mắt hiện ra một màn vừa rồi, dưới sự đối xử tàn nhẫn của hắn, dáng vẻ sợ hãi bất lực chịu đựng của nàng, tất cả những cảm giác tồi tệ tích tụ cả đêm nay đột nhiên biến thành sự ghê tởm bản thân sâu sắc.

Hắn hối hận, vì sao mình lại ngu xuẩn như thế, cứ một mình phải tìm người giải nghĩa cầm phổ cho hắn.

Nếu như chưa từng nghe lời giải nghĩa của lão nhạc sư kia, vốn dĩ hắn hoàn toàn tự nói với bản thân, tất cả đều do Lục Hoán Chi cố ý hãm hại.

Cho dù nàng cùng Lục Giản Chi ở Giao Châu xa xôi có hồng nhạn lui tới, đó chẳng qua cũng chỉ là bạn cũ tri âm với nhau, giống như Bá Nha Chung Kỳ, không hề có liên quan đến tình cảm nam nữ gì cả.

Như vậy thì sự việc đã qua thì cũng cho qua.

Nhưng mà hắn lại không rộng lượng được như thế. Có một cây kim đâm vào trong lòng, không thể nào nhổ đi được.

Hắn còn nhớ rất rõ ràng, trước khi nàng tặng cầm phổ này cho Lục Giản Chi, hai người vừa mới viên phòng không bao lâu, đang lúc tình cảm mặn nồng, gắn bó keo sơn. Nàng ở phía sau hắn, cùng hắn trải qua một trận sinh tử, thậm chí còn vì hắn mà giết người. Nàng cũng đi theo hắn cùng đi lên núi ngắm thủy triều đêm.

Đêm xem thủy triều đó, ánh trăng mờ ảo, sóng trào chảy về phía đông. Dòng sông dưới chân hắn là thủy triều đồ sộ nhất hắn từng thấy trong đời, trên đầu hắn cũng có ánh trăng mờ ảo lay động nhất, nàng dựa vào hắn, quay mặt về phía bắc của dòng sông, lắng nghe tiếng hát của ngư dân, cùng nhau đón gió sông.

Khoảnh khắc đó không có thề ước mà còn hơn cả thề ước. Hắn nghĩ đến cho dù mình có chết đi, cũng không bao giờ quên được đêm ngắm thủy triều sông cùng với nàng.

Nhưng mà, qua đêm đó không bao lâu, nàng bị phụ thân nàng mạnh mẽ mang nàng rời khỏi hắn, và sau đó, có bản cầm phổ này được nàng tặng cho Lục Giản Chi ở Giao Châu xa xôi.

Có lẽ chính vì như thế mới khiến cho hắn như bị chặn ở cổ họng, không thể nào tiêu tan được.

Tối nay lúc vừa quay về, hắn vốn dĩ có thể đích thân hỏi nàng và yêu cầu nàng xác nhận. Nhưng hắn lại không có can đảm đối mặt trực tiếp với nàng, thay vào đó, hắn tìm một người khác giải nghĩa cầm phổ cho mình.

Hắn hy vọng rằng ai đó có thể chứng minh cho hắn thấy rằng chuyện giữa nàng và Lục Giản Chi đã là quá khứ, đã hoàn toàn chặt đứt và không còn liên quan gì đến anh ta nữa. Nhưng mà hy vọng như mong đợi đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.

‘Roạt roạt”, cây chuối tây trong viện đột nhiên bị một trận gió to thổi làm quật gãy, rơi xuống dưới đất. Một tiếng nức nở mỏng manh, bị kìm nén, yếu ớt lọt vào tai hắn giữa tiếng mưa xào xạc nhanh chóng đập vào lá chuối. Kèm theo đó là tiếng thút thít đứt quãng, trước mắt hắn dường như lại lần nữa hiện ra dáng vẻ nàng ngừng giãy giụa, hoảng sợ bất lực, lặng lẽ rơi lệ.

Lý Mục cảm thấy trái tim mình cũng bị cơn mưa đêm vô biên này thấm ướt, từ trong ra ngoài, bất luận dùng biện pháp gì đều không thể vắt khô được nữa.

Hắn nhắm mắt lại, đưa tay lên lau đi sương ướt trên mặt, từ bậu cửa đứng lên, theo tiếng nghẹn ngào khiến người khác thấy tim đau như muốn chết kia chậm chạp đi đến bên nàng.

Hắn đừng ở bên giường, yên lặng nhìn nàng qua ánh sáng mờ nhạt chỉ còn vài tấc trên chiếc đèn ngủ đầu giường.

Trên giường hỗn độn. Nàng vẫn như lúc hắn rời khỏi, nằm ở đó, cả người cuộn tròn, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết gầy yếu đang run rẩy, khuôn mặt đè lên tấm đệm, nước mắt loang lổ.

Nghe được tiếng bước chân trở về của hắn, nàng lập tức ngừng khóc.

Lý Mục đến gần, thử vươn tay ra chạm nhẹ vào nàng.

– A Di ơi…vừa rồi là ta không tốt…Ta thật là khốn kiếp…

Giọng hắn nghẹn ngào.

Nàng càng cuộn tròn thân mìn hơn.

Đầu ngón tay hắn chạm vào, cảm thấy cơ thể nàng vừa ướt vừa lạnh.

Lý Mục lập tức leo lên giường, nhấc khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng ra khỏi đệm, lau nước mắt cho nàng và cố gắng ôm nàng vào lòng.

Nàng nhắm nghiền đôi mắt vốn đã sưng đỏ vì khóc, không ngừng co rúm vào trong, một mực trốn tránh tay hắn, không cho hắn chạm vào, cho đến khi rúc vào tận góc giường không còn nơi nào để trốn tránh nữa, cuối cùng bị hắn ôm vào lòng.

Lý Mục quấn chăn quanh người nàng, giống như ôm một đứa trẻ đang sợ hãi, không ngừng hôn nàng, bên tai nàng thì thầm an ủi.

– Ta đúng là khốn kiếp. Nàng tha thứ cho ta được không…

Hắn không ngừng cầu xin nàng tha thứ cho sự khốn kiếp vừa rồi của mình.

Lac Thần ban đầu còn giãy giụa, dần dần, giống như không còn sức lực nằm yên trong lòng hắn nhắm mắt rơi lệ, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo hắn, chôn mặt vào trong ngực hắn, nức nở:

– Lang quân tối nay là vì Lục đại huynh mà giận thiếp phải không? Trong lòng thiếp chỉ yêu một mình lang quân. Vì sao lang quân lại đối xử nhẫn tâm với thiếp như thế?

Vào lúc được nàng vòng tay ôm lấy một lần nữa, tâm tình ác nghiệt từng tra tấn Lý Mục gần như cả một đêm dần dần rút đi.

Hắn chợt cảm thấy mình nhẹ nhõm hẳn.

Cứ để nó trôi qua đi, không cần phải bận tâm về bản cầm phổ mà cô ấy đã viết hơn một năm trước nữa.

Nếu như chuyện đã qua, cho dù lúc ấy nàng nhớ Lục Giản Chi, mà hiện tại, nàng cũng không còn tâm cảnh khi sáng tác nhạc phổ lúc trước nữa. Nàng thật sự như lời nàng nói, chỉ yêu một mình hắn, hắn cần gì phải mua dây buộc mình, không buông tha nàng, cũng không buông tha mình?

Còn nếu, sâu trong đáy lòng nàng vẫn còn âm thầm nhớ Lục Giản Chi, vị vong phu mà kiếp trước nàng vì gã mà thủ tiết nhiều năm, kiếp này là người yêu đầu tiên, vậy thì cũng là điều thường tình của con người. Rốt cuộc, ban đầu vốn là mình không quan tâm tất cả mà cưỡng ép cưới nàng. Hiện giờ lại ép nàng như vậy. Hắn có còn là người không?

Nàng đối xử với hắn cũng rất tốt rồi. Kiếp này, chỉ cần trong lòng nàng có hắn, bằng lòng ở bên hắn, hắn cần gì phải quan tâm những người khác hoặc chuyện khác?

– Ta biết, ta biết…là ta khốn kiếp…

Lý Mục mắt cũng đỏ hồng lên, càng ôm nàng chặt hơn, hôn lên mi mắt sưng đỏ vì khóc của nàng, không ngừng mắng mình.

Trái tim vỡ nát vì khóc của Lạc Thần cuối cùng cũng dần hồi phục dưới sự an ủi nhẹ nhàng và tự trách của Lý Mục.

Nàng ngoan hiền mềm mại cuộn mình trong lòng Lý Mục, nhỏ giọng nói:

– Lang quân ơi, sau khi về đây thiếp đã biết chàng không vui rồi. Rốt cuộc là vì sao?

Nàng hỏi xong, hồi lâu cũng không nghe thấy hắn trả lời, mở mắt ra nhìn vào hắn:

– Lang quân ơi?

Lý Mục rốt cuộc nói:

– A Di ơi, ta không thích tòa hoàng thành này chút nào.

Giọng hắn rất khàn, cứng ngắc.

Lạc Thần lập tức nói:

– Thiếp nghe chàng hết. Thiếp cũng không muốn ở lại nơi này.

Lý Mục nhìn nàng, đưa tay lau giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt của nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng, mang theo nàng cũng nằm xuống.

Mưa đêm ngoài cửa sổ nhỏ dần, không biết khi nào nó đã lặng lẽ ngừng lại.

Hết chương 102