Xin Lỗi, Anh Đến Trễ

Chương 6: Nhẫn nhịn



Ở Lâm gia.

Phương Nhi vừa về tới đã chạy nhanh vào nhà bếp phụ giúp công việc. Ở Lâm gia ngoại trừ chú đầu bếp và năm người hầu nữ khác thì không ai thương cô. Nhìn dáng vẻ vội vã của cô, sắc mặt cũng có chút sợ hãi, bác bếp trưởng hỏi cô.

- “Phương Nhi à, con bị làm sao vậy, sắc mặt của con xanh xao lắm”

Phương Nhi nhìn xung quanh rồi nói nhỏ.

- “Hôm nay con lỡ đắc tội với dì và Kim Ngọc rồi, chắc một chút họ về sẽ..con sợ lắm”

- “Nếu đã sợ thì sao còn dám làm trái ý của phu nhân, đúng là cái thứ không ra gì” - bà quản gia lên tiếng, liếc mắt dò xét bộ dạng của cô.

Bà Châu quản gia vốn là chị em họ với mẹ kế, nên cũng không thích cô, bà ta suốt ngày cứ hùa theo mẹ kế mà chửi bới cô, cô cũng đã sớm quen với việc này.

Đúng lúc đó, bà mẹ kế cùng Kim Ngọc về tới, bà ta tức giận ngồi xuống ghế sopha, lớn tiếng gọi cô.

- “Phương Nhi đâu, mau ra đây”

Phương Nhi ở trong bếp nghe tiếng gọi, cô sợ hãi nắm chặt một góc áo, bác bếp trưởng vỗ nhẹ vai cô an ủi.



Phương Nhi đứng trước mặt bà ta, khép nép không dám hó hé, cô cúi mặt xuống đất. Châu quản gia đứng bên cạnh vội gọi Kim Dung mang trà lên cho bà mẹ kế. Kim Dung để trà lên bàn rồi lui xuống, lúc đi xuống cô không quên chạm nhẹ vào tay Phương Nhi trấn an cô.

Kim Ngọc tức giận như sắp phun trào, cô ta đứng dậy tiến đến tát một cái rõ đau vào mặt Phương Nhi khiến cô choáng váng, đứng không vững. Tất cả người làm trong nhà đứng trong bếp hóng chuyện, ai cũng thấy thương cho cô nhưng không thể giúp cô được vì bản thân họ cũng chỉ là tôi tớ thì sao có thể ra mặc.

Kim Ngọc khoanh tay trước ngực, cô ta nói.

- “Đừng có mơ tưởng đến anh Kiến Tường, chị không có cửa đâu, thứ con gái không ra gì như chị thì có đi mà làm “gái” mà thôi. Tránh xa anh ấy ra đừng để tôi thấy chị quấn lấy anh ấy, tôi sẽ không để yên đâu, nhớ đó.

- “Có nghe Kim Ngọc nói gì không, đừng có ảo tưởng trèo cao, cái thứ…hứ” - bà mẹ kế hằng học nói.

Lâm Minh Triệu vừa bước vào nhà đã thấy cảnh tượng trước mặt, ông ta nhìn Phương Nhi rồi nhìn sang bà mẹ kế. Kim Ngọc giả vờ nũng nịu, khóc lóc chạy đến bên ông ta, lay nhẹ cánh tay ông. Lâm Minh Triệu nhìn thấy Kim Ngọc khóc lóc thì vỗ về, an ủi.

- “Ngoan nào, ai bắt nạt con nói đi ba xử lí cho”

Kim Ngọc chỉ tay về phía Phương Nhi đang đứng đó.

- “Là chị ta đó ba, chị ấy muốn giành anh Kiến Tường với con”

- “Sao lại có việc này được, không sao để ba hỏi chị con đã” - “Chuyện này là sao vậy Phương Nhi - vừa nói ông vừa ngồi xuống ghế cạnh bà mẹ kế

- “Con không có giành bác sĩ Hứa như lời Kim Ngọc nói đâu ba à, bác sĩ Hứa là bác sĩ đã phẩu thuật và hóa trị cho con thôi ạ”



- “Cái gì phẫu thuật? Con làm sao mà bị phẫu thuật?” - Thấy lâm Minh Triệu có chút nóng giận, bà mẹ kế vội giải thích.

- “Ông à, chuyện là con bé Phương Nhi bị đau dạ dày gì đó nên bác sĩ phẩu thuật cắt bỏ một phần khối u rồi hóa trị cho con bé,..tôi thấy hai tuần nay công việc của ông bận rộn nên không nói sợ ông lo lắng thêm thôi”

Lâm Minh Triệu nhìn Phương Nhi, ông có chút áy náy, ông kêu cô về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì ở đó, ông muốn nói chuyện với bà mẹ kế một chút, Kim Ngọc thấy vậy cũng bỏ về phòng.

Lâm Minh Triệu nhìn bà mẹ kế, ông nhỏ nhẹ nói.

- “Bà có cần phải khó khăn với con bé quá không, tôi đã nghe hết những gì bà và Kim Ngọc mắc nhiết nó rồi”

Bà mẹ kế hậm hực, bà không tin nổi hôm nay ông ta lại dám nói điều này với bà.

- “Ông nói cái gì, tôi khó khăn mà lại chấp nhận cho nó vào nhà này, cho nó đi học, cho nó ăn no mặc ấm..tất cả tôi là vì ai chứ..tôi làm mọi thứ cũng chỉ vì ông và cái nhà này thôi…nếu đã vậy thì quyền điều hành công ty tôi nghĩ ông nên giao lại cho người khác là được rồi đó, tới đó ông với con gái ông chỉ cần cút ra khỏi đây mà không có một xu nào từ cái nhà này”

Lâm Minh Triệu nghe đến hai chữ “công ty” thì liền trở mặt, ông ta bóp nhẹ vai bà ta, vỗ ngọt.

- “Tôi sai rồi, đúng bà chỉ vì muốn tốt cho gia đình thôi…được sao này mọi chuyện sẽ nghe theo bà, bà muốn ra sao thì sẽ như vậy,..vậy thì chuyện công ty…vẫn như cũ bà há”

- “Ừm..ông biết điều thì tốt”