Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 187



Giang Khắc không để ý Qua Bốc Lâm.

Hắn lấy menu và bút ra, đưa cho Mặc Khuynh: "Muốn ăn gì?"

Mặc Khuynh nhận lấy, đưa qua cho Qua Bốc Lâm: "Anh gọi đi."

"Tôi á?"

Qua Bốc Lâm mừng quá hóa sợ.

Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm, mời anh mà."

"Ồ."

Qua Bốc Lâm ngơ ngơ ngác ngác.

Anh ta cầm menu, tìm ghế ngồi xuống, rồi bắt đầu đánh dấu.

Nhưng vừa chọn được hai món, Qua Bốc Lâm bỗng cảm giác được có hai ánh mắt nhìn về phía mình, cơ thể lập tức căng thẳng. Ngước nhìn lên, thấy Mặc Khuynh đang quan sát mình, ánh mắt còn rất có thâm ý.

Qua Bốc Lâm không hiểu.

Sau đó, Qua Bốc Lâm đối diện với cô bốn giây, chần chừ gạch bỏ một cái.

Ánh mắt của Mặc Khuynh tức thì thay đổi.

Qua Bốc Lâm: QAQ Được rồi tui hiểu rồi.

Dưới ánh mắt "quan tâm" của Mặc Khuynh, Qua Bốc Lâm khó khăn lựa chọn một cách lý trí, cuối cùng kiểm soát hóa đơn trong phạm vi ba con số.

Xong xuôi, anh ta rưng rưng nước mắt đưa menu cho Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh rất hài lòng, lại dựa theo số tiền trong túi mình, chọn thêm đồ uống.

Giang Khắc đứng bên cạnh đỡ trán.

"Vậy đi."

Mặc Khuynh trả thực đơn và bút cho Giang Khắc.

Giang Khắc nhận lấy, rũ mắt quét qua một lượt, lại quét mắt một lượt qua hai người, hỏi: "Thế thôi?"

"Thế thôi."

"..."

Giang Khắc day day mi tâm, không nói gì nữa, cầm thực đơn đi về sau bếp.

"Giang tiên sinh làm sao thế?" Qua Bốc Lâm cứ thấy thái độ của Giang Khắc kỳ kỳ.

"Ai biết."

Mặc Khuynh đi tới ngồi xuống đối diện Qua Bốc Lâm.

Qua Bốc Lâm rướn người lên, một tay che miệng, thì thầm: "Tôi biết vì sao anh ta đến đoàn phim đóng thế thân rồi."

Mặc Khuynh nâng mắt, tầm mắt dừng ở đằng sau anh ta.

Nhưng Qua Bốc Lâm không phát hiện ra.

"Có sở thích quái gở là sắm vai." Qua Bốc Lâm đảo mắt, tiếp tục thì thầm.

"Khụ."

Mặc Khuynh bỗng ho một tiếng.

Qua Bốc Lâm giật mình, quay đầu.

Giang Khắc như một ngọn núi đứng sừng sững sau lưng, tay cầm hai chai đồ uống, đôi mắt đen thăm thẳm rất bình tĩnh, nhưng mang đến cảm giác áp lực cực lớn.

Qua Bốc Lâm: "..."

Giang Khắc đặt đồ uống lên bàn.

Sau đó không nói lời nào rời đi.

"Giang tiên sinh không phải người lòng dạ nhỏ nhen chứ?" Trái tim Qua Bốc Lâm đang đập thình thịch không thôi.

Mặc Khuynh mở một chai, trả lời: "Tiếc cho anh rồi."

"..."

Qua Bốc Lâm chỉ đành hy vọng sau khi rời khỏi nơi này, sẽ không bao giờ gặp lại Giang Khắc nữa.

Thật quá gượng gạo rồi.

Đồ nướng cần chờ một lát.

Qua Bốc Lâm uống nước của mình, tỉ mỉ đánh giá Mặc Khuynh, hỏi: "Cô mời riêng tôi ra đây ăn đồ nướng, là có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?"

"Ừm." Mặc Khuynh nhàn nhạt trả lời.

Qua Bốc Lâm chờ cô hỏi.

"Anh còn nhớ bộ hồ sơ bị tôi xé đi không?" Mặc Khuynh hỏi.

"Đương nhiên."

Qua Bốc Lâm sao mà quên được.

Nhưng mà, Mặc Khuynh bỗng nhắc đến chuyện này, không khỏi khiến anh ta phải suy nghĩ một phen.

"Sao hả, cô nghi ngờ..." Qua Bốc Lâm có cảm giác bắt được gì đó, hai mắt mở to, "Người lần này chúng ta gặp được chẳng lẽ có liên quan đến người đặc biệt ghi trong tập hồ sơ đó?"

Mặc Khuynh không trả lời, ném lại vấn đề cho anh ta: "Anh nghĩ thế nào?"

"Không thể nào."

Qua Bốc Lâm lắc đầu, nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Mặc Khuynh úp bàn tay xuống, gõ gõ trên mặt bàn: "Lý do."

Qua Bốc Lâm ngẩn ra, ngậm miệng.

"Tôi chỉ đoán vậy thôi, sao anh lại khẳng định như thế?" Mặc Khuynh tiếp tục truy hỏi.

Dáng vẻ trước mắt tuy nhàn nhã lười biếng, nhưng lại mang đến áp lực tâm lý khiến người ta không thể khinh thường.

Qua Bốc Lâm nuốt ực một cái.

Rất lâu sau, anh ta nói: "Theo như ghi chép trong hồ sơ, nhánh của chúng ta được thành lập là vì sự tồn tại của nhóm người này. Theo lý thuyết, nhiệm vụ này phải được giao cho chúng ta. Nhưng mà, nhiệm vụ này ban đầu vốn là của nhánh Hành Động. Không hợp lý mà đúng không?"

"Chỉ có thế?" Ánh mắt Mặc Khuynh thoáng trở nên sắc bén.

Rõ ràng là cái cớ này không thể thuyết phục Mặc Khuynh.

"... Chỉ có thế."

Qua Bốc Lâm tiếp lời, rũ mắt, tránh đối diện với ánh mắt của Mặc Khuynh.

Anh ta cảm nhận được da đầu mình tê dại, như đứng đống lửa như ngồi đống than, chờ đợi Mặc Khuynh tiếp tục truy hỏi.

Nhưng, sau khi quan sát anh ta một lát, Mặc Khuynh bỗng tựa lưng về sau, chân bắt chéo, lười biếng nói: "Thế thì cứ cho là vậy đi."

Qua Bốc Lâm ngạc nhiên: Dễ dàng bỏ qua vậy á?

Anh ta cảm thấy cực kỳ không chân thật.

"Về rồi anh lại định mở quầy bán đồ ăn vặt tiếp á?" Mặc Khuynh như đang tán gẫu bình thường.

"Không." Qua Bốc Lâm lắc đầu, "Trước khi khai giảng sẽ chuyển nhượng nơi đó đi, sau này tính sau."

Khi trước là vì vẫn muốn mở thử xem sao.

Hiện tại nguyện vọng đã hoàn thành.

Đã thua lỗ lắm rồi, còn tiếp tục nữa thì không ổn.

Mặc Khuynh nhíu mày: "Không có mục tiêu gì?"

"..."

Qua Bốc Lâm ngậm miệng.

Tính theo tuổi, anh ta còn lớn hơn Mặc Khuynh, nhưng bị Mặc Khuynh hỏi như thế, khí thế của anh ta lại tụt thêm một bậc nữa.

"Bành Nhân còn có mục tiêu trở thành trợ lý giỏi nhất." Mặc Khuynh lấy ra một ví dụ.

"..."

Một đao đâm vào trái tim nhỏ bé yếu đuối của Qua Bốc Lâm.

Giang gia sở hữu trợ lý Bành Nhân bê mâm đồ nướng đi ra: "Có hay không cũng không khác biệt gì."

"Nhân Nhân của chúng tôi rất tốt." Qua Bốc Lâm lập tức bênh vực bạn tốt của mình.

Giang Khắc mặt không thay đổi: "Học được cách ngậm miệng thì càng tốt."

Qua Bốc Lâm: "..." Rất khó mà không tán đồng.

Giang Khắc đặt mâm đồ nướng lên bàn xong. Qua Bốc Lâm vốn còn muốn bênh vực bạn tốt thêm hai câu, nhất thời bị mùi thơm hấp dẫn. Tầm mắt vừa rơi xuống, giật mình ngẩn cả người.

"Giang tiên sinh, không đưa sai chứ?"

"Cũng chỉ có một bàn khách của hai người." Giang Khắc nói.

Trong quán cực kỳ yên tĩnh, đúng là chỉ có một bàn khách, không thể bê nhầm.

Nhưng mà!

Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm không có tiền.

May mắn là Giang Khắc đã nhanh chóng bổ sung một câu: "Mời hai người."

"Giang gia đúng là người tốt." Qua Bốc Lâm khẽ thở ra, nhanh mồm nhanh miệng nịnh nọt.

Thật ra anh ta cũng không để ý lắm chuyện có đắc tội Giang Khắc hay không.

Nhưng mà, dù sao Bành Nhân cũng làm việc cho Giang Khắc, ngộ nhỡ Giang Khắc giống như Mặc Khuynh nói, lòng dạ hẹp hòi, cố tình làm khó Bành Nhân, vậy chẳng phải là anh ta hại bạn mình rồi sao?

Qua Bốc Lâm cũng chỉ có một người bạn tốt là Bành Nhân, dĩ nhiên phải quan tâm rồi.

Mặc Khuynh ngược lại sao cũng được, cầm một xâu thịt nướng lên, hỏi Giang Khắc: "Ngồi xuống ăn cùng luôn?"

Giang Khắc liếc cô một cái: "Không cần."

Bảo cô dùng tiết kiệm.

Kết qua quay đi một cái đã lấy tiền hắn đưa đi khao đồng nghiệp.

Tức no luôn rồi.

Đúng lúc có khách đi vào, Giang Khắc cầm tờ thực đơn mới đi về phía đó.

Hoàn toàn không có dáng vẻ cao quý của "Giang gia."

"Khác quá nhiều với Giang gia trong tưởng tượng của tôi." Qua Bốc Lâm ăn đồ ăn, mắt vẫn nhìn theo bóng dáng bận rộn của Giang Khắc, "Bành Nhân nói, Giang gia của bọn họ không tùy tiện cười nói, cực kỳ cao lãnh."

"A."

Mặc Khuynh cười lạnh một tiếng.

Cô cực kỳ mong chờ, lúc Bành Trung và Bành Nhân nhìn thấy bộ dạng này của Giang Khắc sẽ thế nào.

- - Lấy trình độ tìm chết của Giang Khắc, ngày này hẳn sẽ đến sớm thôi.