Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 76



Bồi thẩm đoàn bị cô lập trong vụ án Jimmy Weeks không hay biết gì về chuyện Barney Haskell và Mark Young bị sát hại, nhưng giới thông tin đại chúng đang làm rùm beng lên khiến mọi người khác đều biết.Trong mấy ngày cuối tuần, nhiều bài báo đã dành cho cuộc điều tra, và mọi chương trình tin tức truyền hình dường như không ngừng quay những cảnh nơi đã xảy ra án mạng.

Một nhân chứng hoảng sợ, mà tên tuổi không được tiết lộ, cuối cùng đã gọi điện thoại cho cảnh sát. Ông ta đang định rút tiền mặt từ một máy ATM và đã trông thấy một chiếc Toyota màu xanh sẫm chạy vào bãi đậu xe của tòa cao ốc nhỏ có văn phòng luật của Mark Young. Lúc đó là mười giờ bảy phút. Bánh xe trước bên phải của nhân chứng có vẻ xiêu vẹo, và ông ta đã dừng xe bên lề đường để xem xét. Ông ta ngồi xổm xuống bên hông xe khi ông ta trông thấy cánh cửa của cao ốc văn phòng lại mở ra và một người đàn ông vào khoảng trên ba mươi tuổi chạy tới chiếc Toyota. Mặt ông ta bị che khuất, nhưng ông ta đang cầm một vật có vẻ là một khẩu súng cỡ lớn.

Nhân chứng đã ghi được một phần bảng số của chiếc Toyota ở bang khác. Cảnh sát đã nhanh chóng truy tìm và nhận dạng đó là một chiếc xe đã bị lấy trộm đên thứ Năm tại Philadenphia. Đêm thứ Sáu, người ta đã tìm thấy khung xe bị đốt cháy tại Newark.

Giả thuyết theo đó Haskell và Young là nạn nhân của một vụ trấn lột ngẫu nhiên không còn đứng vững trước bằng chứng này. Đây rõ ràng là một vụ thanh toán của mafia, và chắc chắn đã được ra lệnh bởi Jimmy Weeks. Nhưng cảnh sát không có cách nào chứng minh được điều đó. Nhân chứng không thể nhận diện được gã đàn ông cầm súng. Chiếc xe đã không còn.Những viên đạn giết chết hai nạn nhân nhất định là từ một khẩu súng không có giấy phép và giờ đây có lẽ đang nằm dưới đáy một con sông, hoặc sẽ được đổi lấy một đồ chơi ngày Giáng Sinh không có ai hỏi tới.

Vào thứ Hai, một lần nữa Geoff Dorso tham dự vụ án Jimmy Weeks trong mấy tiếng đồng hồ. Chính phủ xây dựng luận chứng một cách có hệ thống, căn cứ vào nhiều bằng chứng có vẻ không sao bác bỏ. Royce, vị công tố liên bang dường như có ý định tranh cử chức vụ thống đốc cùng Frank Green, đang tránh tạo ra những tác dụng yếu ớt. Dáng dấp của một sinh viên đại học, với mái tóc thưa và mang cặp kính gọng thép, ông ta có chiến lược chỉ dựa vào những sự kiện không thể tranh cãi, bác bỏ mọi giải thích cầu kỳ về những vụ giao dịch phức tạp một cách khác thường và những vụ chuyển tiền trong các doanh nghiệp của Weeks.

Ông ta đã chuẩn bị sẵn nhiều biểu đồ để trích dẫn bằng cách sử dụng một que dài, giống như cây que các nữ tu thường dùng lúc Geoff còn đi học trường trung học mà anh vẫn nhớ rõ. Geoff nhất quyết rằng Royce là bậc thầy trong việc làm cho những dịch vụ của Weeks trở nên dễ hiểu đối với các bồi thẩm viên. Không cần phải là một thiên tài toán học cũng có thể theo dõi những lời giải thích của ông ta.

Royce gọi viên phi công của chiếc phản lực ra làm chứng và hỏi dồn dạp nhiều câu.

- Anh đã bao nhiêu lần ghi vào sổ bay của chiếc phản lực của công ty?...

- Ông Weeks đã bao nhiêu lần sử dụng nó cho các tiệc riêng?...

- Ông ấy đã bao nhiêu lần cho bạn bè mượn nó cho những chuyến đi chơi của họ?...

- Có phải những chi phí đã không được tính cho công ty mỗi lần máy bay cất cánh?...

- Có phải những khoản khấu trừ thuế mà ông ấy gọi là chi phí công tác thực ra là chi phí cho các chuyến đi chơi cá nhân?

Khi tới phiên Bob Kinellen thẩm vấn chéo, Geoff trông thấy anh ta vẫn dụng mọi khả năng thuyết phục, cố gắng làm cho viên phi công phải lúng túng, cố gắng làm cho anh ta không nhớ rõ ngày tháng, lý do của những chuyến đi. Một lần nữa, Geoff khâm phục tài năng của Kinellen, nhưng lần này có lẽ anh không được giỏi cho lắm. Anh biết không có cách nào biết chắc những gì đang diễn biến trong đầu các bồi thẩm, nhưng Geoff không nghĩ họ đang bị thuyết phục.

Anh quan sát bộ mặt thản nhiên của Jimmy Weeks. Ông ta luôn luôn ra hầu tòa trong bộ comple nghiêm chỉnh của giới doanh nghiệp, với sơ mi trắng và cà vạt. Ông ta trông giống như vai trò ông ta đang cố gắng đóng, một doanh nhân ở tuổi ngũ tuần, làm chủ nhiều doanh nghiệp, đang bị các sở thuế vụ quấy rối.

Hôm nay Geoff vừa quan sát ông ta, vừa nghĩ tới mối liên hệ của ông ta với Suzanne Reardon. Đó là gì? Anh tự hỏi. Nó nghiêm trọng tới mức nào? Có phải Weeks là người đã cho cô ta những đồ nữ trang? Anh đã nghe nói đến mảnh giấy được tìm thấy trong túi vị luật sư của Haskell rất có thể có lời lẽ giống như trên mảnh giấy kèm theo những đóa hoa hồng đã được gửi cho Suzanne Reardon ngày cô ta chết, nhưng với việc Haskell đã chết và mảnh giấy vẫn còn mất tích, không ai có thể chứng minh bất cứ mối liên hệ nào với Weeks.

Mặc dầu các món nữ trang có thể cung cấp phương hướng hấp dẫn, Geoff nhận thức, nhưng còn phải mất công điều tra. Mình tự hỏi phải chăng ông ta luôn luôn đến cùng một nơi để mua quà tặng cho các cô bạn gái? Ai là người mình đã hẹn hò cách đây khoảng hai năm, và cô ta đã kể cho mình nghe cô ta đã từng đi chơi với Weeks? Anh tự hỏi. Anh không sao tên cô ta, nhưng anh sẽ xem lại những ghi chép hàng ngày hai ba năm về trước. Anh chắc chắc anh đã ghi chú ở đâu đó.

Khi vị chánh án thông báo tạm ngưng phiên tòa, Geoff lẻn nhanh ra ngoài phòng xét xử. Anh đi tới nửa hành lang khi từ phía sau anh nghe một người nào đó gọi tên anh. Đó là Bob Kinellen. Anh chờ anh ta bắt kịp.

- Anh không quan tâm tới khách hàng của tôi hay sao? - Kinellen thản nhiên hỏi.

- Quan tâm chung chung cho tới lúc này. - Geoff đáp.

- Có phải đó là lý do khiến anh gặp Kerry?

- Bob, tôi không nghĩ anh có quyền thậm chí nhỏ bé nhất để đặt câu hỏi đó. Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ trả lời. Tôi vui mừng có mặt tại đây vì cô ấy sau khi anh tiết lộ một cách tàn nhẫn rằng khách hàng lừng danh của anh đang đe dọa cô ấy. Chưa có ai đề cử anh là Người Cha của Năm sao? Nếu không, anh chớ lãng phí thời gian chờ điện thoại reo chuông. Dù sao tôi không nghĩ anh sẽ có cơ hội.