Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 295



“Lớp trưởng ư? Sao em còn gọi anh là lớp trưởng chứ?” Mai Hạ Văn không bằng lòng chút nào, “Anh đã nói gì nhỉ? Còn mười ngày nữa, em sẽ là bạn gái của anh rồi!”

 

Cố Niệm Chi im thin thít.

 

Cô hít sâu một hơi, đổi điện thoại từ tay phải sang tay trái, hắng giọng một tiếng rồi nói, “Lớp trưởng này, em cảm thấy chúng ta vẫn chỉ nên làm bạn bè thì tốt hơn. Để làm người yêu thì chúng ta không thích hợp cho lắm.”

 

“Em nói gì thế?!” Mai Hạ Văn lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn không thể tin vào tai mình, không khỏi nhìn lại điện thoại một chút để xác nhận chắc chắn đây là số điện thoại của Cố Niệm Chi, “Em thật sự là Niệm Chi sao?”

 

“Vâng.” Cố Niệm Chi dừng bước lại, đứng dưới những bậc thang dẫn lên đồi Capitol, quay người sang bên cạnh rồi tiếp tục nói, “Trước kia, em đã từng nói cho chúng ta thời gian nửa năm. Nếu như trong nửa năm này anh còn muốn tiến tới với em, vậy thì chúng ta có thể thử một lần.”

 

“Anh thật sự muốn được tiến tới với em! Chẳng lẽ em định nuốt lời hay sao?” Trái tim Mai Hạ Văn đập thình thịch, không thể nói rõ được cảm giác hiện tại là gì nữa.

 

Hắn yêu thương Cố Niệm Chi cũng không khắc cốt ghi tâm như với Khương Hồng Trà trước kia, nhưng hắn biết rõ ràng, Cố Niệm Chi càng thích hợp làm vợ hắn hơn là Khương Hồng Trà.

 

“Không phải em nuốt lời, mà là anh không muốn tiến tới với em, cho nên, ước hẹn nửa năm của chúng ta vô hiệu.” Cố Niệm Chi lạnh nhạt nói.

 

Sáng sớm tháng mười hai ở đặc khu Washington gió lạnh thấu xương, Cố Niệm Chi ôm chặt chiếc áo khoác trên người.

 

Cổ cô quấn một chiếc khăn quàng cổ Cashmere màu đỏ lửa của Hermes khiến cho chiếc áo khoác bằng len Cashmere kiểu quân trang màu xám đậm được điểm xuyết thêm màu sắc tươi sáng, trông vô cùng mê người vào một sáng sớm mùa đông.

 

Không ngừng có nhân viên quen thuộc làm việc ở Quốc hội và các nghị sĩ chào hỏi cô.

 

“Buổi sáng tốt lành!”

 

“Cô Cố, tôi thích cách ăn mặc của cô hôm nay!”

 

“Cô Cố, có muốn tôi đưa điểm tâm tới cho cô không?”

 

Cố Niệm Chi mỉm cười vẫy vẫy tay với mọi người, chỉ vào điện thoại của mình. Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, tỏ vẻ là đã hiểu.

 

Cô đổi sang một nơi khác, không đứng bên cạnh bậc thang nữa mà đi tới dưới một gốc cây trụi lủi bên đường, đút tay vào trong túi áo khoác, ngồi trên ghế đá bên đường.

 

Rõ ràng Mai Hạ Văn không chịu tiếp nhận lời giải thích này của cô. Hắn cười lạnh nói, “Còn nói không phải là em nuốt lời nữa à? Anh nói không muốn tiến tới với em lúc nào thế?! Anh vừa mới nói em sắp thành bạn gái của anh, em đã quên luôn rồi sao? Sinh viên thần đồng của chúng ta sẽ không quên nhanh thế chứ?”

 

“Mai Hạ Văn, anh thật sự muốn tiến tới với em sao?”

 

Cố Niệm Chi vô cùng tỉnh táo. Lúc cô nói chuyện, đôi môi củ ấu đỏ mọng hà hơi thành sương khiến cho dung nhan xinh đẹp như thiếu nữ trong manga của cô tựa như lấp ló sau những màn sương trắng liên miên vô tận, có cảm giác đẹp mơ màng như được lọc qua một lớp ánh sáng nhu hòa vậy.

 

“Anh đã nói biết bao nhiêu lần rồi, anh muốn tiến tới với em, anh muốn em làm bạn gái của anh, thậm chí anh còn muốn cưới em làm vợ nữa! Vì sao em không tin anh?!” Mai Hạ Văn đứng ở ban công nhà mình, nhìn ra ánh đèn đuốc trong thành phố, giận mà không biết trút vào đâu.

 

Sao tự dưng cô nhóc này lại vặn vẹo như vậy chứ?

 

Cố Niệm Chi thở dài một hơi, khàn giọng nói, “Mai Hạ Văn, lời anh nói, hoàn toàn trái ngược với chuyện anh làm, anh nói em nên tin cái gì? Tin tưởng những lời nói hư vô, mờ mịt đó hay tin tưởng chuyện anh đã làm?”

 

Hiển nhiên Mai Hạ Văn không ngờ được rằng Cố Niệm Chi sẽ nói những điều như thế.

 

Hắn thoáng trầm mặc mất vài giây: “Niệm Chi, em có ý gì?”

 

“Ý của em rất rõ ràng. Nếu hai chúng ta đều không có tình cảm thì cũng đừng cưỡng ép tiến tới với nhau làm gì.”

 

Ở ngoài trời đã lâu, tay chân cô bắt đầu rét run lên rồi. Cố Niệm Chi đứng dậy đi tới phía dưới đồi Capitol.

 

Cô cũng không ngờ rằng, chỉ đơn giản là một cuộc điện thoại để kết thúc thôi mà lại mất nhiều thời gian như thế này.

 

Mai Hạ Văn bực bội đi tới đi lui trên ban công, “Sao anh lại không có tình cảm chứ? Anh toàn tâm toàn ý mong chờ em trở về, thế mà em lại đối xử với anh như vậy sao? Có phải em đã thay lòng đổi dạ rồi không? Có phải không?”

 

“Em không thay lòng đổi dạ.”