Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 27



Dịch & Edit: Mọi mọi đáng iu vàchị

Hiển nhiên, không chỉ có mỗi Tô Dịch Văn đang đứng ở cửa, còncó Đội phó Vương.

Lúc này Đào Nhạc không dám đối mặt với Tô Dịch Văn, ánh mắt anhnhư vạn tiễn xuyên tâm, nhìn cô một cái thì nhất định sẽ bị nộithương.

“Dịch Văn, tình hình chính là như thế, chú đợi một chút tôi sẽmang báo cáo đến đây.” Đội phó Vương nói, “Tiểu Hàn, cậu ra ngoài trướcđi.”

Hàn Húc cũng không ở lại thêm, chỉ là lúc đi ngang qua Tô DịchVăn, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng bị người đàn ông ấy lườm một cái, cảm giácthật khó chịu.

Cửa đóng lại, bầu không khí trong phòng thẩm vấn lạnh như băng,không phải do tác dụng của máy điều hòa, mà là do khí thế bức người của ai đóquá mạnh, khiến xương cốt người còn lại cũng muốn đông cứng.

Tô Dịch Văn đi thẳng tới phía trước, kéo ghế ngồi trước mặt ĐàoNhạc, cũng không vội vàng mở lời.

Đào Nhạc vẫn cúi đầu, hai tay liên tục xoa xoa khăn giấy, timđập thình thịch, có lẽ là quá hồi hộp mà lòng bàn tay ứa đầy mồhôi.

“Ngẩng đầu lên xem nào.” Câu nói đầu tiên của Tô Dịch Văn rấtbình tĩnh.

Mặc dù cô rất rất không tình nguyện, nhưng Đào Nhạc vẫn cứthành thật nghe lời, cô đã thảm hại bây giờ lại thảm hại hơn, hai con mắt sưngto như quả hạch đào.

Tô Dịch Văn thấy bộ dạng cô thế này, lửa giận vốn đang bùngphát cũng dần lụi tàn, cuối cùng chỉ là thở dài, “Em biết sai chưahả?”

Đào Nhạc gật đầu, giọng nói rõ ràng, “Tôibiết.”

“Em sai ở điểm nào?”

Dường như anh rất thích ngồi trong phòng này thẩm vấn cô, cứliên tiếp hết câu này đến câu khác, không hổ danh anh là kiểm sát viên, đối xửvới cô y như đang thẩm vấn tội phạm. Thực ra, trong mắt anh thì hiện tại cô cũnglà một người bị tình nghi buôn lậu.

Cô trả lời giống học thuộc lòng, “Tôi không nên đến đó làmthêm, không chịu học pháp luật cho tốt, còn cãi nhau với cảnh sát——“

“Sai!” Tô Dịch Văn lớn tiếng cắt ngang, “Cái sai lớn nhất củaem chính là chuyện gì cũng gạt tôi!”

“Tôi không muốn gạt anh, chỉ là…” Cô tìm không ra lý do để trảlời anh.

“Chỉ là cái gì!” Tô Dịch la tiếp một câu, “Em có biết nhữngchuyện này là trái phép không hả, nếu sự việc không bị phát hiện, em sẽ là tòngphạm! Tôi không biết em học cái gì suốt bốn năm trời nữa, ngay cả chuyện nhỏ vậymà cũng không biết! Lần trước thì đánh người, lần này lại bị bắt lên đồn cảnhsát, tôi không biết em còn có thể gây nên chuyện gì nữađây!”

Đào Nhạc chưa bao giờ thấy Tô Dịch Văn tức giận như thế, tựmình cũng thấy hối hận, khi nãy còn bị cảnh sát đối xử hung dữ, giờ lại bị anhlớn tiếng la mắng, trong lòng càng uất ức hơn. Cô không dám nhìn anh, thật khókhăn mới ngăn nước mắt không chảy ra nhưng từng giọt từng giọt vẫn rơi xuống mubàn tay, vừa đau lòng lại thêm nhiệt độ trong phòng, cô cảm thấy như muốn chếtlặng.

Tô Dịch Văn biết mình đã nói nặng với cô, nhưng anh chưa baogiờ lo lắng như lần này, nghe cô xảy ra chuyện phải vào đồn cảnh sát, anh vượtqua mấy lần đèn đỏ, có thể nhờ vào quan hệ nào anh cũng đều dùng đến, nhưng vẫnkhông có cách nào ngăn được nỗi lo lắng của bản thân và cơn tức giận. Anh vẫnluôn là một người có nguyên tắc, cho dù vướng phải một vụ án khó xử thế nào đầuóc anh cũng không rối loạn, nhưng chỉ duy nhất bởi vì cô, lần đầu tiên anh mấtđi vẻ bình tĩnh.

Thấy cô lại cúi thấp đầu, nước mắt cứ rơi mãi, làm cách nàocũng không ngưng lại được, anh đau lòng, bất chấp mọi chuyện, anh ôm lấy thânthể nhỏ bé kia rất tự nhiên, cảm giác được cô giật mình, sau đó còn giương mắtnhìn anh.

“Đừng khóc nữa, được không nào?” Anh lau đi vệt nước mắt củacô, động tác dịu dàng.

Đào Nhạc chưa từng thấy bản thân mình lại vô dụng thế này, cáimiệng nhanh nhảu thường ngày cũng không dùng được, bướng bỉnh cũng chỉ là ngụytrang, nhưng hôm nay ngồi trong lòng anh, cái gì cũng đều gỡ xuống hết, nói chocùng thì cô cũng chỉ là một cô bé chưa lớn mà thôi.

“Có phải hồi nãy bị tôi hù sợ rồi phải không?” Tô Dịch Văn hơiáy náy bởi vì anh đã không kiềm chế tâm trạng thật tốt.

Đào Nhạc quệt miệng, gật đầu, nhỏ giọng tố cáo, “Anh còn hungdữ hơn đám cảnh sát đáng chết kia.”

“Bọn họ hung dữ thế nào với em?” Tô Dịch Văn hỏi nghiêm túc, sợcô bị ăn hiếp.

“Bọn họ hù tôi, tôi cũng mắng lại hai câu, coi như không có tổnthất gì.” Đào Nhạc thấy ánh mắt anh chăm chú, đầu hơi né ra, “Tóm lại, anh vẫnlà người đáng sợ nhất.”

Tô Dịch Văn khẽ cười, giọng trêu đùa, “Nếu tôi không hung dữ,làm sao em thành thật, cho nên sau này nhất định phải nghe lời, không được gâyra những chuyện thế này nữa!”

“Anh tưởng tôi muốn vậy lắm sao, nếu không phải cùng đường thìtôi cũng sẽ không bị tên Cường khốn kiếp kia lừa gạt.” Nghĩ đến việc này, ĐàoNhạc cố nén giận, thật uổng công cô nghĩ rằng anh ta là làm ăn chính đáng, vìmuốn làm tốt công việc, cô còn cố ý lên mạng tìm hiểu tên tuổi của mấy nữ ngôisao kia, bây giờ có muốn quên cũng quên không được rồi.

“Em cùng đường? Nghĩa là sao?” Tô Dịch Văn càng nghe càng khônghiểu.

Đào Nhạc im lặng một hồi lâu, mới đem chuyện ba mẹ cô bắt cô tựđóng tiền học phí nói ra, sau đó thở dài nặng nề, “Tóm lại, tôi chắc chắn mìnhkhông phải do họ sinh ra, nếu như tôi thật sự bị ở tù, cũng là do bọn họ gâynên.”

Tô Dịch Văn xoa xoa mái tóc trên trán cô, an ủi nói, “Đừng nghĩnhư vậy, ý của ba mẹ em là muốn em phải tự lập, nếu như họ không thương em, chắclà ngay đến kí túc xá của viện kiểm sát cũng không có mà ởđâu.”

“Được thôi, cứ xem như viện kiểm sát bao ăn bao ở, tôi có thểtiết kiệm được bao nhiêu tiền để đóng học phí? Lúc đó tôi nghĩ ban ngày mình làmở viện kiểm sát, buổi tối kiếm một công việc làm thêm, như vậy còn có thể kiếmthêm một khoản tiền, đâu có nghĩ lại ra nông nỗi này.” Cho dù cô không ăn khônguống, cái gì cũng không tiêu xài, như vậy còn có thể đóng được cái khoản học phíchết tiệt kia, nhưng có lẽ đến lúc đó cô đã đi không nổi rồi, mà hiện tại cũngsắp phải đối mặt với cảnh tù tội.

Thấy Tô Dịch Văn không nói tiếng nào, Đào Nhạc tiếp tục nói:“Còn nữa, chuyện này anh đừng nói cho dượng tôi biết, nếu không dượng ấy sẽ nóivới ba mẹ tôi. Đương nhiên trừ khi tôi bị ngồi tù, lúc xử án trên tòa nhớ để chobọn họ đến đó ngồi nghe, còn nữa anh cũng đừng làm nhân viên công tố đến thẩmvấn tôi, sau này trong lòng tôi sẽ bị ám ảnh.”

Cô giống như người đang trăn trối chuyện hậu sự nói ra mộtđống, sau cùng chỉ nhận được một tràng cười của anh.

“Có gì đáng cười chứ.”

Tô Dịch Văn cong mắt lên, “Sẽ không bị ngồi tù, em muốn ngồi tùcũng chưa chắc vào được đâu.”

“Nhưng bây giờ thân thể tôi đâu có tự do, còn không giống nhưngồi tù hay sao!” Đào Nhạc oán trách nói.

“Tôi đến đâu phải để đưa em ra.”Tô Dịch Văn nóiđùa.

“Tôi cũng đâu có kêu anh tới…”Đào Nhạc hình như nghĩ ra gì đó,“Đúng rồi, tại sao anh lại đến đây!” Hàn Húc nói sẽ có người nhà đến đón cô,chắc đó là Tô Dịch Văn.

“Tôi gọi điện thoại mấy lần, em vẫn không nghe, sau đó ngườikhác nghe máy tôi mới biết em đã xảy ra chuyện gì.” Tô Dịch Văn nhìn đến cái diđộng nắm trên bàn, nặng nề lên tiếng, “Tôi vẫn chưa hỏi em, có phải cậu cảnh sátkia nghe máy không?”

Lại là giọng điệu truy hỏi kiểu này, về cơ bản từ lúc bị tómđến giờ, tinh thần và sức lực của cô đã hồi phục không ít, liền lên tiếng, “Làcậu ta nghe thì sao! Người ta có ý tốt muốn giúp tôi một chút, anh có ý kiến gìchứ !”

“Tôi nhớ là trước lúc đi, em luôn miệng nói cậu ta là kẻ thùcủa em, bây giờ lại chuyển thành bạn bè rồi sao? Quan hệ tình cảm giữa hai ngườithật là tốt đó!” Tô Dịch Văn biểu hiện cực kì bất mãn đối với loại chuyện thếnày. Thực ra, trong lòng anh khá là khó chịu, khi nãy vừa bước vào cửa thấy haingười trò chuyện, hình như rất vui vẻ, bao nhiêu lo lắng của anh đều bị sự tứcgiận lấn át.

Đào Nhạc cười, vẻ không dám tin hỏi, “Tô Dịch Văn, đừng nói vớitôi là anh đang chết chìm trong hũ dấm đó nha.”Cuối cùng cô lại nói ra mấy lờinày, giọng điệu giống như ở trường học lúc trước. Nhưng, trong lòng cô lại cóchút vui thích.

Tô Dịch Văn sáp lại, tay hơi dùng thêm sức ôm lấy cô, khiếncho cô không thể không dựa vào anh, anh cười xấu xa, sau cặp kính là ánh sángrực rỡ của đôi mắt đen, trong đó có một chút háo hức không tên trànngập.

Đang khi Đào Nhạc cho rằng anh muốn nói gì đó, đúng lúc cóngười gõ cửa, nên đôi tay của Tô Dịch Văn phải buông ra. Thấy anh nhíu mày, hìnhnhư là có chút không vui, Đào Nhạc nghĩ chắc đó không phải là vì người ta đãquấy rầy họ đấy chứ.

Người vừa đi vào là đội phó Vương, chắc là vì chuyện vụán.

“Dịch Văn, lần này thật rất xin lỗi. Tôi đã sớm nói người bêntổ chấp pháp không đáng tin, mẹ nó, làm chẳng được một chuyện tốtnào!”

Trong lòng Tô Dịch Văn hiểu rõ, liền đứng lên hỏi: “Vậy rốtcuộc thế nào, đã bắt được người chưa?”

“Có manh mối rồi, chẳng qua là người còn đang lẩn trốn.” LãoVương cũng có chút khó xử, quay sang nhìn Đào Nhạc, “Cô nhóc này, lát nữa đi vớitôi để ghi chép một chút. Yên tâm, chúng tôi biết cô không có liên can gì đến vụán này, hơn nữa bây giờ cô còn là nhân chứng, nên cần hỏi chút chuyện, chỉ nánlại vài phút, sau đó có thể đi ngay.”

Cuối cùng Đào Nhạc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đừng nói lànán lại vài phút, chỉ cần không tống cô vào tù, thì hỏi cái gì cũngđược.

“Anh Vương, cảm ơn , đã làm phiền anh rồi.” Tô Dịch Văn cũng yên tâmđôi chút, có thể nói vẫn phải tiếp tục nhờ cậy mối quan hệ này.

“Ôi chào, chỉ là việc nhỏ thôi.” Chú Vương nói xong liền dẫn theo ĐàoNhạc ra ngoài viết báo cáo.

Cũng tốn không bao nhiêu thời gian, phần lớn chỉ hỏi về mấy cái đĩa,lần này Đào Nhạc ngoan ngoãn hợp tác, chắc do người thẩm vấn là chú Vương, ĐàoNhạc cũng hơi an tâm, chuyện gì có thể nói cô cũng khai ra hết, cho nên khi côhoàn thành thủ tục ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã nửađêm..

“Cuối cùng tôi cũng được tự do rồi!” Người nào đó vừa ra khỏi cửaliền vung tay la to, không thể nào so được với dáng vẻ đẫm nước mắt như hoa lêthấm mưa ban nãy.

Tô Dịch Văn đứng bên cạnh cũng không biết làm sao, đành nghiêm mặt,“Em đừng có vui mừng sớm thế, tôi đoán chắc còn phải đến lần nữađấy!”

“Đến nữa?” Đào Nhạc cảnh giác.

“Không bắt được người, em cho rằng chuyện này kết thúc vậy sao? Ngườicủa anh Vương vẫn sẽ mời em đến hỏi chuyện.”

Cũng phải, nghe Tô Dịch Văn nói vậy, chuyện này chỉ tạm gác lạithôi, cũng may cô không còn là người tình nghi mà là nhân chứng.

“Được rồi, chúng ta về nhà nào.”

Tô Dịch Văn thúc giục, anh đã bị dày vò cả đêm, lại mới trở về từ BắcKinh, giờ cả người cũng đã mệt lử.

Đào Nhạc “Ừ” một tiếng, ở phía sau đi theo, chưa đi được hai bước đãdừng lại, chỉ vì màn đêm trước mắt có vẻ đáng sợ. Cô chạy đến bên một chiếc bốnbánh, lặng lẽ mở cửa. Chú ý, đây không phải xe của viện kiểm sát, là xe tư nhân,còn là một chiếc Passat màu đen.

Tại sao lại là Passat! Đào Nhạc nhớ tới xe của Hứa Lăng, mới pháthiện là cùng kiểu dáng và hiệu với xe Tô Dịch Văn. Thời buổi này thịnh hành dòngxe này lắm sao, nhìn không ra nha, có nhiều nhãn hiệu như vậy, bọn họ dựa vàođâu lại chọn chung kiểu, y như đi xe cặp!

Tô Dịch Văn thấy cô vẫn ngơ ngác, “Đơ ra đó làm gì, còn không chịulên xe.”

Đào Nhạc không biết lửa giận ở đâu lan đến, thở phì phì leo lên xe,còn mạnh ta sập cửa xe.

Tô Dịch Văn thấy vậy, quay sang nhìn nhìn cô, “Em làm sao thế? Đóngcửa mạnh tay vậy, có thù hận với chiếc xe này sao?” Anh nghĩ chắc cô phải vàođồn cảnh sát nên tâm trạng không được tốt.

Đào Nhạc không nghĩ vậy, giọng điệu xấu xa, “Anh đi xe này làm gì, xecủa viện kiểm sát không phải rất tốt à!”

Tô Dịch Văn lơ mơ trả lời, “Xe của viện kiểm sát là xe công, hết giờlàm không thể lấy chạy lung tung, bây giờ đương nhiên phải lấy xe riêng ra dùngrồi.”

Anh nói cũng có lý, nhưng tại sao lại là Passat, về điểm này là côkhông thể chấp nhận được. Đào Nhạc khó chịu thắt dây an toàn, “Có nhiều hiệu xevậy, mua một chiếc Alto cũng còn mạnh mẽ hơn chiếc này!”

“Xe Passat chọc giận em hả?” Tô Dịch Văn khó hiểu.

“Nó chọc tôi giận!” Cô nói ngay sự thật.

“Vì sao?”

“Bởi vì…” Đào Nhạc nhất thời không nói ra được lý do, chẳng lẽ cô lạinói do bà chị họ đáng ghét cũng có một chiếc, cho nên cô mới tức giận, thậm chílà ghen tị? Cô quay đầu hướng cửa sổ, giọng buồn bực, “Dù gì tôi cũng không muốnthấy nó.”

Tô Dịch Văn mỉm cười, “Yên tâm, bình thường tôi sẽ không lấy xe mìnhchạy đâu, em không cần nói ‘không muốn thấy nó’, lần sau chúng ta sẽ đi xebus.”

Cô biết ngay người anh ta chỉ có tiến bộ ở mỗi khoản này, nếu là namchính trong tiểu thuyết thì người ta sẽ nói “Em không thích thì anh sẽ đổi ngayxe khác”, sự thật cho thấy tất cả đều là lừa gạt, anh ta là tên keo kiệt đángchết!

Này này, Đào Nhạc mày có tư cánh gì để người phải đổi xe vì mày, thậtsự nghĩ anh ta là bạn trai mày sao?

Cứ như vậy, Đào Nhạc bị xe Passat ám ảnh suốt quãng đường, Tô DịchVăn nói cái gì cô cũng chỉ à ừ một câu, mãi đến khi về tới kí túc xá, tâm trạngngười nào đó vẫn không tốt, bởi vì phải vào đồn cảnh sát, bởi vì xe, và bởi vìđàn ông, tại sao cuộc sống cô lại trở nên thế này!

Lấy chìa khóa mở cửa, Đào Nhạc vẫn còn chìm đắm trong thế giới riêng,có người phía sau gọi cô. Nhìn quanh bốn phía, đây là nhà của cô, tại sao TôDịch Văn lại cùng vào?

“Em đang nghĩ gì thế, tôi gọi em mãi mà chẳng nghe trả lời.” Tô DịchVăn nói, vừa đặt mông ngồi trên giường cô, nhấc luôn cả đôi chân dài, nghiễmnhiên cho rằng đây là nhà mình.

Đã từng thấy người mặt dày, nhưng chưa từng thấy người nào mặt dàyđến vô sỉ thế này, huống hồ cô cũng khá ưa sạch sẽ, nổi giận đùng đùng bước đếnlôi kéo, “Kiểm sát Tô, anh nghĩ đây là nhà anh sao, ra ngoài!”

“Nằm một chút thôi, tôi mệt rồi.” Người nào đó thuận thế lật úpngười, hình như thấy rất thoải mái.

“Tôi cũng mệt!”

“Vậy nằm chung nào.” Tô Dịch Văn nói, tay còn muốn với kéo cô nhưngĐào Nhạc kịp né tránh.

“Tô Dịch Văn, đây là nhà tôi, anh lập tức ra ngoài ngay, đừng có ởđây giở trò lưu manh!” Tâm trạng cô ngày hôm nay vốn không tốt, thấy chiếcPassat lại càng giận hơn.

Lúc này Tô Dịch Văn mới ngồi dậy, nhìn chằm chằm gương mặt giận đỏcủa cô, nở nụ cười, “Không phải em thích đàn ông đó chứ, còn sợ tôi giở trò lưumanh với em?”

“Đây là hai chuyện khác nhau!” Đào Nhạc dứt khoát mở cửa, “Nếu khôngđi tôi sẽ gọi người đến đấy, cả khu nhà này đều là đồng nghiệp chúng ta, đừngtrách tôi phá hỏng danh tiếng của anh.”

Tô Dịch Văn cố ý thở dài, đi tới cạnh cửa, “Được rồi, vốn định cùngbàn chuyện làm thêm với em, nếu đã như vậy thì coi như không có gìcả.”

Đào Nhạc kéo anh lại, “Làm thêm?”

“Đúng lúc tôi có việc làm thêm, tiền lương cũng khá khả quan, nếu emkhông hứng thú thì tôi tìm người khác.” Tô Dịch Văn giả vờ rờikhỏi.

“Đợi đã.” Đào Nhạc đứng chắn trước mặt anh, “Ai nói tôi không có hứngthú chứ. Anh nói thử xem là việc gì, cần những điều kiện gì?”

Tô Dịch Văn nhìn cô từ đầu đến chân một cái, sau đó đẩy đẩy mắt kính,“Rất đơn giản, tay chân phải nhanh nhẹn một chút, đầu óc phải linh động, học vấncũng cần cao một chút, cũng không khác nghiên cứu sinh là mấy, thái độ cần phảinghiêm túc một chút——”

“Tô Dịch Văn, anh đang tìm vợ sao!”Đào Nhạc cắt ngang, cô biết ngaylà anh đang đùa.

Tô Dịch Văn cúi người xuống, vò mái tóc trước trán cô, ý tứ sâu xaliền nói, “Tìm vợ thì vẫn còn hơi sớm.”

Đào Nhạc gạt bàn tay của ai đó, nhíu mày, “Mấy cái điều kiện bé nhỏkia của anh không phải để tìm vợ thì là gì chứ!”

“Đương nhiên là không phải. Tôi nói công việc làm thêm chính là đếnnhà tôi dọn dẹp, giặt giũ quần áo, nấu cơm…À, đúng rồi, em không biết nấu cơm,vậy thì bỏ điều này đi…”

Anh tự nói, Đào Nhạc nhịn không được lên tiếng, “Cám ơn, tôi không cóhứng thú đối với công việc này.” Muốn cô làm người giúp việc của anh ta, sau nàycô làm sao sống ở cái thành phố này nữa.

Tô Dịch Văn giả vờ ngạc nhiên, “Tại sao? Tôi cảm thấy công việc nàyđều tiện cho cả tôi và em, điều đầu tiên là chúng ta ở rất gần nhau, em chỉ cầnmở cửa ra là đến được chỗ làm rồi, thứ hai ở chỗ của tôi còn có máy lạnh, em cólàm việc cũng không phải đổ mồ hôi. Còn về tiền lương, cửa hàng cho thuê băngđĩa trả em bao nhiêu, thì tôi sẽ trả cho em gấp đôi, còn nữa, bữa tối đến nhàtôi ăn, cùng lắm thì em rửa chén, chỉ có vậy.”

Còn ‘chỉ có vậy’? Đào Nhạc xoay người đóng cửa vào nhà, lúc đóng cửacô còn la to một câu, “Tô Dịch Văn, anh có bị điên cũng đừng tìm đếntôi!”

Tiếng sập cửa rất mạnh, suýt chút nữa là đập vào tránanh.

“Em có thể suy nghĩ cho kĩ, thời hạn trả lời là trưamai.”

Tô Dịch Văn nói như vậy, trả lời anh lại là một tiếng vang lớn, có vẻnhư người nào đó ở bên trong đang ném giầy vào cánh cửa. anh cười nham hiểm, rồiquay người rời đi.