Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký

Chương 81



Edit: Tiểu Mun (Mun1911)

Tốc độ Hứa Thanh phi thường nhanh, leo lên leo xuống mấy lần, trái trên cây anh đào dại này đã được hái hết rồi.

Hứa Thanh cầm cái sọt đã đựng được non nửa, quay đầu nhìn về phía Đắng Tử bên kia, một đám khỉ con còn đang cười đùa nhảy nhót ở nơi đó, đối với bọn chúng mà nói thì niềm vui khi hái anh đào còn lớn hơn số lượng hái được.

Hứa Thanh mỉm cười, cầm sọt đi đến cây anh đào dại bên cạnh, tới khi sọt cũng sắp đầy Đắng Tử mới chạy tới.

"Hứa đại ca, bên kia hái xong rồi, ta tới giúp ngươi đây!"

Hứa Thanh nhìn cái sọt dưới tàng cây, lại ngẩng đầu nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đắng Tử, "Được chứ, bên này còn có một ít ta với không tới đây, ta ở chỗ này thấy ngươi leo cây rất lợi hại, ngươi tới giúp ta đi!"

Cây anh đào Hứa Thanh đang hái này cũng không phải rất cao, cũng không sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Đắng Tử nghe Hứa Thanh nói xong, tự hào mà vỗ ngực, "Đó là đương nhiên, cha ta nói, ta là người leo cây thành thạo nhất trong đám hài tử thôn chúng." Cũng bởi vì hắn thường xuyên leo cây, cho nên không ít lần bị cha đánh đòn.

"Được, vậy ngươi cẩn thận một chút!" Hứa Thanh ở trên cây xê dịch, để lại một vị trí cho Đắng Tử leo lên, bởi vì Đắng Tử muốn hỗ trợ nên Hứa Thanh cũng không cần làm gì nhiều, đem cơ hội đều để lại cho Đắng Tử đang ngập tràn hưng phấn.

Có Đắng Tử gia nhập, không bao lâu anh đào chín trên cây đã được hái xong, hai người leo xuống cây, Hứa Thanh đem rổ anh đào dại tháo xuống đổ vào bên trong sọt.

"Hôm nay ngươi bận rộn giúp ta, ta có thể mời ngươi đi đến nhà ta uống một chén nước không?" Hứa Thanh nhìn Đắng Tử thấp hơn cậu nửa cái đầu nói.

Đắng Tử gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ta có thể mua một vò đồ chua ở chỗ ngươi không? Nhưng mà ở đây ta chỉ có bốn văn tiền." Hắn cùng đệ ca nhi đều thích ăn đồ chua nhà Hứa Thanh, mấy ngày hôm trước lão bà hắn, cũng chính là Đặng lão bà mua hai bình đồ chua ở nhà Hứa Thanh về, không bao lâu cũng đã bị ăn sạch.

Hứa Thanh không nghĩ tới Đắng Tử sẽ nói như vậy, cậu nhìn sọt anh đào dại, ngẩng đầu lên nói với Đắng Tử vẻ mặt thấp thỏm: "Đương nhiên có thể, không phải hôm nay ngươi bận rộn giúp ta sao? Hơn nữa ngươi thích đồ chua nhà ta như vậy, ta cũng rất cao hứng."

Đắng Tử nghe xong, biểu tình thấp thỏm lo lắng trên mặt giãn ra, lộ ra hàm răng trắng nhỏ của mình với Hứa Thanh.

Mà đám tiểu đồng bọn vừa rồi đi cùng Đắng Tử đã sớm về nhà, vì thế Hứa Thanh liền cùng Đắng Tử xuống núi.

"Cùng ta vào đi thôi." Hứa Thanh nhìn Đắng Tử có chút ngượng ngùng không muốn đi vào nói.

Đắng Tử lắc lắc đầu, từ trong túi áo móc ra một tấm vải được gấp gọn gàng ngay ngắn, mở tấm vải ra trước mặt Hứa Thanh, bên trong là bốn văn tiền, Đắng Tử đem tiền đưa cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng không nói gì thêm, vươn một bàn tay tới sờ sờ đầu Đắng Tử, tiếp nhận bốn văn tiền trong tay Đắng Tử, mở cổng đi vào.

Lý Trường Phong đang ôm Đoàn Đoàn đi qua đi lại ở nhà chính.

"Đã trở lại, ồ, hái được nhiều như vậy!"

Lý Trường Phong nhìn sọt sau lưng Hứa Thanh, có chút kinh ngạc nói.

"Nhiêu đây có gì nhiều? Chờ nhưỡng ra rượu anh đào, ngươi uống xong còn chê ít đấy!" Hứa Thanh buông sọt, hôn Đoàn Đoàn đang ngái ngủ trong tay Lý Trường Phong.

Sau đó đi vào nhà kho cầm hai bình đồ chua, đi đến cổng đưa cho Đắng Tử đang chờ ở bên ngoài.

Đắng Tử nhìn nhìn hai bình đồ chua trong tay Hứa Thanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hắn vẫn chỉ lấy một bình.

Hứa Thanh giữ chặt Đắng Tử đang chuẩn bị đi, "Đừng đi vội, đây là thù lao ta cho ngươi vì hôm nay ngươi giúp ta."

"Ta không cần," Đắng Tử đỏ mặt nói: "Ta cũng chỉ giúp ngươi làm trong chốc lát, ngươi đã bớt cho ta một văn tiền, ta không thể lại lấy thêm một bình này của ngươi."

Hứa Thanh đem đồ chua nhét vào trong tay Đắng Tử, thấy Đắng Tử đang chuẩn bị đưa lại cho cậu liền nói thêm: "Ta cho ngươi cũng không phải là của ngày hôm nay, nếu ngươi không ngại thì ngày mai và ngày mốt ngươi có thể đi hái anh đào cho ta không?"

Hai mắt Đắng Tử sáng ngời, giúp đỡ hái anh đào dại hai ngày là có thể nhận một vại đồ chua hắn thích ăn nhất, Đắng Tử vốn không thích ăn anh đào dại, hắn chính là cảm thấy nhàm chán, sau đó chơi đùa cùng hài tử trong thôn mới đi hái, trái cây hái được hắn đều cho bọn họ, ngẫu nhiên mới giữ lại một ít đem về cho đệ ca nhi hắn.

"Được thôi, sáng sớm ngày mai ta liền đi hái cho ngươi, ngươi đừng cho ta trước, chờ ta hái xong ngươi lại cho ta sau." Nói xong Đắng Tử liền vô cùng cao hứng ôm một vò đồ chua trong lồng ngực, chạy trở về thôn.

Hứa Thanh nhìn đồ chua trong lồng ngực bị Đắng Tử nhét vào, lại nhìn bóng dáng Đắng Tử đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người khóa lại cổng nhà, trở về nhà chính.

"Sao lại đem trở về rồi?" Lý Trường Phong mới vừa đem Đoàn Đoàn đã ngủ say đặt vào trong phòng, vừa ra ngoài liền thấy Hứa Thanh cầm một vò đồ chua trở lại.

"Vốn là đưa cho tiểu tử Đặng gia kia, kết quả hắn lại không cần, một hai phải chờ tới lúc hái được anh đào cho ta mới cầm đi."

Hứa Thanh đem đồ chua đặt ở một bên, đây là phần phải đưa cho Đắng Tử, để đây chờ hắn đến lấy.

Lý Trường Phong nghĩ nghĩ, "Đắng Tử? Chính là đại tôn tử nhà Đặng lão bà sao"? Lý Trường Phong đối với tình huống Đặng gia cũng có chút hiểu biết, mẹ của Đắng Tử ở thời điểm sinh đệ ca nhi vì mất máu quá nhiều mà tạ thế.

Trong nhà chỉ có Đặng lão bà, cha hắn cùng một tiểu đệ ca nhi bốn năm tuổi.

"Đúng vậy, thời điểm La Kiều bọn họ xảy ra chuyện, Đắng Tử còn tới nhà chúng ta báo tin, ta cảm thấy hài tử kia đặc biệt cơ linh, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền, kêu hắn giúp ta hái anh đào hai ngày, ta sẽ cho hắn một vò đồ chua."

Hứa Thanh thở dài cảm thán, đối với chuyện Đắng Tử không có mẹ, Hứa Thanh có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, cậu từ nhỏ cũng không gặp qua cha mẹ, cho nên đối với hài tử không có mẹ cậu đều có một loại cảm giác không thể giải thích được.

"Như vậy cũng tốt, hài tử bây giờ đều rất mẫn cảm, đi thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, ta đi rửa sạch anh đào cho ngươi." Lý Trường Phong vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh nói, hắn cho rằng Hứa Thanh đang nhớ tới phu phu Hứa gia quá cố.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Đắng Tử đều giúp đỡ Hứa Thanh hái anh đào, hơn nữa không trộm lười biếng một chút nào, cực kỳ chăm chỉ, ngay cả tiểu đồng bọn trong thôn tìm hắn đi chơi hắn cũng không đi.

"Đây, hiện tại ngươi có thể cầm đi!" Hứa Thanh đem bình đồ chua đã để đây hai ngày đưa cho Đắng Tử.

"Cảm ơn ngươi, Hứa đại ca, lần sau ngươi có việc gì cứ nói với ta, ta tới giúp ngươi, ngươi chỉ cần cho ta đồ chua là được." Đắng Tử cầm lấy đồ chua Hứa Thanh đưa, cao hứng nói.

"Được."

"Hứa đại ca, tạm biệt, ta trở về đây!"

Lý Trường Phong nhìn Hứa Thanh vào cửa, cười nói: "Hiện tại tốt rồi đi, anh đào cũng hái xong rồi, chỉ cần chờ thời gian vừa đến liền có thể uống rượu anh đào ngươi làm."

"Đó là đương nhiên, ngươi cứ chờ xem sự lợi hại của đại gia đi!" Hứa Thanh nâng cằm, cao ngạo nói.

"Rượu gì a? Các ngươi đang nói rượu gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc vọng vào.

"Tạ thúc, mau tiến vào ngồi đi, ta đang làm thử một loại rượu trái cây, đến lúc đó nhất định cũng đem tới cho thúc một bình." Hứa Thanh nhanh nhẹn bưng một cái ghế đẩu đến cho Tạ thúc.

"Đây là một chuyện tốt nha, ta cái gì cũng không hiếm lạ, chỉ hiếm lạ rượu và thịt." Tạ thúc tùy tiện ngồi xuống, không ngừng lớn giọng nói.

Lý Trường Phong nghe xong liền cười, "Rượu và thịt này, chỉ cần là nam nhân, đều hiếm lạ đi?"

Tạ thúc vừa nghe lời này, vẻ mặt trịnh trọng mà lắc lắc đầu, "Cái này cũng không nhất định, ngươi xem, ta chỉ thích rượu và thịt, còn ngươi cũng chỉ ăn thịt, không uống rượu."

"Ha ha ha ha, Tạ thúc, lời này của thúc cũng thật có ý tứ."

Hứa Thanh vừa nghe xong lời này liền bật cười, một chút mặt mũi cũng không cho Lý Trường Phong.

Lý Trường Phong bất đắc dĩ nhìn Hứa Thanh, ngoài miệng tuy chưa nói, trong lòng lại lẩm bẩm: "Ta rốt cuộc có phải nam nhân hay không, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?" Nhưng dù sao Tạ thúc còn đang ở đây, cũng là một trưởng bối, nghĩ thôi cũng không nói ra miệng.

Mấy người nói đùa vài câu, Tạ thúc mới nhìn hai người Hứa Thanh và Lý Trường Phong, nói ra ý đồ đến đây: "Hôm nay ta ở trấn trên gặp đại ca ngươi, hắn nhờ ta nhắn cho các ngươi ngày mai trở về nhà cũ một chuyến." Bởi vì Tạ ca nhi đã hoài thai, cho nên Tạ thúc cùng Tạ thẩm không có việc gì liền đi trấn trên thăm, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong liếc mắt nhìn nhau, nhà cũ Lý gia lại xảy ra chuyện gì đây?

Lời nói là như thế, sáng sớm hôm sau Hứa Thanh vẫn cùng Lý Trường Phong mang theo Đoàn Đoàn trở về nhà cũ Lý gia.

Tối hôm qua Lý Trường Phong đã nói với Hứa Thanh, cho dù Lý gia xảy ra chuyện gì hai người bọn họ đừng nhúng tay là được, hiện tại hắn đã là người Hứa gia, không có lý do hay là tư cách gì đi quản việc nhà họ Lý nữa.

Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh vừa đến cổng Lý gia thì bị người gọi lại.

"Nhị ca, nhị tẩu, chờ chúng ta nữa."

Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Vương Lỗi cùng Lý tiểu ca nhi đánh xe bò trở lại.

"Có phải đại ca kêu các ngươi trở về không?" Lý tiểu ca nhi nhìn hai người Hứa Thanh và Lý Trường Phong nói, Vương Lỗi ở một bên cung kính chào hỏi với Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh, Hứa Thanh và Lý Trường Phong nhìn Lý tiểu ca nhi cùng Vương Lỗi, Hứa Thanh nói: "Đại ca cũng kêu các ngươi trở về sao?"

Lý tiểu ca nhi gật đầu, Vương Lỗi ở một bên tiếp lời: "Là đại ca đến cửa hàng của chúng ta nói là cần phải về nhà một chuyến, nhìn sắc mặt đại ca hình như là có việc phát sinh".

"Hiểu rồi, đều vào đi thôi, có chuyện gì phát sinh đi vào cũng sẽ biết, sau khi các ngươi đi vào mặc kệ trong nhà nói cái gì cũng đừng xen mồm, trước hết cứ nghe thôi." Lý Trường Phong dẫn đầu nói, kêu mọi người cùng nhau đi vào.

Đại nhi tử Đại Ngưu của Lý lão đại đang múc nước bên giếng, nhìn thấy đám người Lý Trường Phong tiến vào, vội vàng kêu lên: "Nhị thúc, nhị thẩm, cô nhỏ, cô trượng."

Lý tiểu ca nhi nhìn trong sân không thấy ai khác ngoài Đại Ngưu, liền đi tới bên cạnh hắn thấp giọng hỏi: "Cha ngươi đâu? Còn có lão bà bọn họ đâu?"

Đại Ngưu sắc mặt căng thẳng, cũng thấp giọng nói: "Ở nhà chính, cô nhỏ, bọn họ muốn phân gia!"

Phân gia? Lý Trường Phong cùng mấy người Hứa Thanh vừa nghe, trong lòng cũng minh bạch một chút, Lý tiểu ca nhi sờ sờ đầu Đại Ngưu, đi theo Lý Trường Phong vào nhà chính.

Trong nhà chính trừ bỏ hài tử thì tất cả người lớn đều ở đó.

Phu phu Lý lão ngồi ở chính giữa, nhìn đoàn người Lý Trường Phong tiến vào, "Ồ, tất cả đều trở về! Là lão đại kêu các ngươi trở về?"

Sắc mặt Lý lão gia tử lúc này đặc biệt khó coi, nhìn thấy đám người Lý Trường Phong trở về liền tức giận nói. "Thời điểm ăn tết mời cũng không mời được các ngươi trở về, như thế nào vừa nói phân gia, các ngươi liền chạy thật nhanh trở về để chế giễu?"

"Nói gì vậy, chúng ta tới chế giễu cái gì?" Lý Trường Phong lôi kéo Hứa Thanh đang ôm Đoàn Đoàn ngồi ở một bên, cũng là ra hiệu cho Lý tiểu ca nhi cùng Vương Lỗi ngồi xuống.

Những người khác thấy một màn như vậy, cũng không nói gì thêm.

Lý lão gia tử đột nhiên đứng lên: "Chế giễu cái gì? Còn không phải là xem nhà này nháo loạn, sắp đông đơn tây xả sao?"

"Ha hả, ngài nói lời này cũng không đúng rồi, ta cùng đệ ca nhi xem như đều đã gả đi ra ngoài, cũng không còn độc thân như trước sao? Lại nói, chúng ta cũng không còn ở trong nhà này, nhà này nháo như thế nào lăn lộn như thế nào, cũng phải nhìn xem là ai đem mọi chuyện lăn lộn thành như vậy." Lý Trường Phong hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt Lý lão gia tử, vừa trêu chọc Đoàn Đoàn vừa nói.

Hứa Thanh thành thành thật thật ngồi ở một bên không lên tiếng, bởi vì Lý Trường Phong đã nói muốn cậu bớt nói đi, nếu không, người Lý gia liền đem lửa đốt trên người cậu.