Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại

Chương 39: Các ngươi thật là có duyên phận



Editor: Nguyệt_chan

Liễu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, chẳng qua là lôi kéo Tiểu Nãi Bao rời đi.

Trong trấn Cảnh Vân, người đến người đi, náo nhiệt vô cùng, Tiểu Nãi Bao đi tới chỗ nào, cũng tuyệt đối là một đường phong cảnh chói mắt.

Thực sự hắn quá đẹp, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, đầy thịt, làm cho người ta không nhịn được muốn bóp một cái.

Mắt to tròn trịa, long lanh, cười lên híp lại thành một cái mặt trăng, khả ái giống như búp bê gốm sứ.

Mà cái mũi ngay thẳng, kiêu ngạo giống như Quỳnh Dao tiên tử, tuấn tú không gì sánh bằng.

Đôi môi đầy đặn non mềm, ướt át, phấn hồng mang theo sự khả ái của con nít , làm cho người ta vừa nhìn đã nảy sinh lòng yêu thích.

Hắn mặc một bộ áo choàng xanh thẫm, đi trên đường, lảo đảo lắc lư, nhìn thấy nơi đó có gì đó mới mẻ, luôn muốn đi lên trước nhìn, tham gia náo nhiệt.

Liễu Thanh Thanh khoanh tay, ở một bên nhìn chồng tương lai chơi vẽ tranh với tiểu nãi túi, mặt không có biểu tình.


Tiêu Mặc mua bánh bao nóng hổi, chạy tới quá nịnh hót nói, "Thanh Thanh, ngươi đói bụng không, ăn một chút gì..."

Liễu Thanh Thanh lắc đầu, thờ ơ nhìn bốn phía, Tiêu Mặc không hiểu cau mày, "Nhân loại các ngươi không phải là một ngày ba bữa cũng phải ăn cơm sao?"

"Ta không ăn bánh bao thịt!" Liễu Thanh Thanh thần sắc lạnh nhạt, vào lúc ánh mắt nàng rơi vào trên người một vị nam tử cách đó không xa, sắc mặt hơi đổi.

Đó là một vị bạch y công tử nhanh nhẹn, tóc buộc cao bằng ngọc quan, thân hình thon dài cả người xinh đẹp giống như từ tranh vẽ đi ra, đi theo phía sau hắn là hai gã tùy tùng, một gã xinh đẹp như thiếu nữ, nhìn bộ dáng xem ra là đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có.

Cô gái kia cũng phát hiện Liễu Thanh Thanh và Tiêu Mặc, đầu tiên khi nhìn thấy Tiêu Mặc, nàng la hoảng lên, "Công tử, công tử tại sao người lại ở chỗ này?"

Tiêu Mặc nhíu mày, không vui vứt bỏ bánh bao cầm trong tay, kéo tay Liễu Thanh Thanh, "Thanh Thanh, chúng ta đi..."

"Tại sao ta phải đi theo ngươi?" Liễu Thanh Thanh nhướng mi, đầy hứng thú nhìn thiếu nữ và nam tử bên người nàng.

Cô gái kia và nam tử đã đi đến, nam tử dịu dàng cười, nhìn Liễu Thanh Thanh, ôm quyền nói, "Tại hạ là Vân Nhai, đây là xá muội Vân Thiên Hồng, xin hỏi quý danh của cô nương và công tử là gì?”

Không đợi Liễu Thanh Thanh và Tiêu Mặc trả lời, cô gái kia cũng đã quấn lấy cánh tay Tiêu Mặc, lôi kéo hắn nói, "Ca, đây chính là công tử tuấn tú lần trước muội gặp được khi trốn nhà đi, ca nhìn một chút, có phải hắn nhìn rất tốt hay không?"

Nam tử mặt liền biến sắc, thanh âm bình tĩnh nói, "Thiên Hồng, không được vô lễ!"

Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, le lưỡi một cái về phía nam tử, vẫn như cũ quấn Tiêu Mặc không chịu buông ra.

Liễu Thanh Thanh khiêu mi cười một tiếng, nhìn Tiêu Mặc nói, "Ngươi không phải là người lần trước nửa đêm ở gian phòng của Oanh Oanh sao, các ngươi thật đúng là có duyên phận nha..."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Thiếu nữ gật đầu, lôi kéo tay Tiêu Mặc , "Bất quá ta không phải là gọi Oanh Oanh, ta tên là Vân Thiên Hồng!"

"Hồng Hồng, tới đây!" Sự tức giận trên mặt như núi cao vút tận tầng mây không nhịn được, một phen kéo Vân Thiên Hồng ra, quát lớn nói, "Ngươi không tuân theo quy củ, sau này ta sẽ không bao giờ dẫn ngươi ra ngoài nữa !"

"Ca ca..." Tiểu nữ bỉu môi mỏng, làm nũng nói.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- -----

-----Hết chương 39-----



Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks Xem thông tin cá nhân
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Minh Nguyệt75 về bài viết trên: Nguyễn Vũ An Thy






Gởi bài 02.08.2016, 23:04
Hình đại diện của thành viên
Minh Nguyệt75
Thành viên năng nổ
Thành viên năng nổ

Ngày tham gia: 20.10.2015, 08:51
Tuổi: 17 Chưa rõ
Bài viết: 2783
Được thanks: 1697 lần
Điểm: 2.36
Gởi bài Re: [Xuyên không - Dị giới] Xà Vương tuyển phi, bản cung đến từ hiện đại - Đồng Tước Kiều Kiều - Điểm: 10
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
Chương 39: Các ngươi thật là có duyên phận

Editor: Minh Nguyệt

Liễu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, chẳng qua là lôi kéo Tiểu Nãi Bao rời đi.

Trong trấn Cảnh Vân, người đến người đi, náo nhiệt vô cùng, Tiểu Nãi Bao đi tới chỗ nào, cũng tuyệt đối là một đường phong cảnh chói mắt.

Thực sự hắn quá đẹp, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, đầy thịt, làm cho người ta không nhịn được muốn bóp một cái.

Mắt to tròn trịa, long lanh, cười lên híp lại thành một cái mặt trăng, khả ái giống như búp bê gốm sứ.

Mà cái mũi ngay thẳng, kiêu ngạo giống như Quỳnh Dao tiên tử, tuấn tú không gì sánh bằng.

Đôi môi đầy đặn non mềm, ướt át, phấn hồng mang theo sự khả ái của con nít , làm cho người ta vừa nhìn đã nảy sinh lòng yêu thích.

Hắn mặc một bộ áo choàng xanh thẫm, đi trên đường, lảo đảo lắc lư, nhìn thấy nơi đó có gì đó mới mẻ, luôn muốn đi lên trước nhìn, tham gia náo nhiệt.

Liễu Thanh Thanh khoanh tay, ở một bên nhìn chồng tương lai chơi vẽ tranh với tiểu nãi túi, mặt không có biểu tình.


Tiêu Mặc mua bánh bao nóng hổi, chạy tới quá nịnh hót nói, "Thanh Thanh, ngươi đói bụng không, ăn một chút gì..."

Liễu Thanh Thanh lắc đầu, thờ ơ nhìn bốn phía, Tiêu Mặc không hiểu cau mày, "Nhân loại các ngươi không phải là một ngày ba bữa cũng phải ăn cơm sao?"

"Ta không ăn bánh bao thịt!" Liễu Thanh Thanh thần sắc lạnh nhạt, vào lúc ánh mắt nàng rơi vào trên người một vị nam tử cách đó không xa, sắc mặt hơi đổi.

Đó là một vị bạch y công tử nhanh nhẹn, tóc buộc cao bằng ngọc quan, thân hình thon dài cả người xinh đẹp giống như từ tranh vẽ đi ra, đi theo phía sau hắn là hai gã tùy tùng, một gã xinh đẹp như thiếu nữ, nhìn bộ dáng xem ra là đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có.

Cô gái kia cũng phát hiện Liễu Thanh Thanh và Tiêu Mặc, đầu tiên khi nhìn thấy Tiêu Mặc, nàng la hoảng lên, "Công tử, công tử tại sao người lại ở chỗ này?"

Tiêu Mặc nhíu mày, không vui vứt bỏ bánh bao cầm trong tay, kéo tay Liễu Thanh Thanh, "Thanh Thanh, chúng ta đi..."

"Tại sao ta phải đi theo ngươi?" Liễu Thanh Thanh nhướng mi, đầy hứng thú nhìn thiếu nữ và nam tử bên người nàng.

Cô gái kia và nam tử đã đi đến, nam tử dịu dàng cười, nhìn Liễu Thanh Thanh, ôm quyền nói, "Tại hạ là Vân Nhai, đây là xá muội Vân Thiên Hồng, xin hỏi quý danh của cô nương và công tử là gì?”

Không đợi Liễu Thanh Thanh và Tiêu Mặc trả lời, cô gái kia cũng đã quấn lấy cánh tay Tiêu Mặc, lôi kéo hắn nói, "Ca, đây chính là công tử tuấn tú lần trước muội gặp được khi trốn nhà đi, ca nhìn một chút, có phải hắn nhìn rất tốt hay không?"

Nam tử mặt liền biến sắc, thanh âm bình tĩnh nói, "Thiên Hồng, không được vô lễ!"

Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, le lưỡi một cái về phía nam tử, vẫn như cũ quấn Tiêu Mặc không chịu buông ra.

Liễu Thanh Thanh khiêu mi cười một tiếng, nhìn Tiêu Mặc nói, "Ngươi không phải là người lần trước nửa đêm ở gian phòng của Oanh Oanh sao, các ngươi thật đúng là có duyên phận nha..."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Thiếu nữ gật đầu, lôi kéo tay Tiêu Mặc , "Bất quá ta không phải là gọi Oanh Oanh, ta tên là Vân Thiên Hồng!"

"Hồng Hồng, tới đây!" Sự tức giận trên mặt như núi cao vút tận tầng mây không nhịn được, một phen kéo Vân Thiên Hồng ra, quát lớn nói, "Ngươi không tuân theo quy củ, sau này ta sẽ không bao giờ dẫn ngươi ra ngoài nữa !"

"Ca ca..." Tiểu nữ bỉu môi mỏng, làm nũng nói.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- -----

-----Hết chương 39-----