Vứt Đi Nương Nương

Chương 126: Người ấy không có ở đây





“Hoàng thượng, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Người ấy mỉm cười, xoay người rời đi, Lý Vân Thượng đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của nàng, mơ hồ cảm giác được có chỗ không đúng, muốn đuổi theo nhưng chân lại như mọc rễ, không thể cử động. muốn lên tiếng gọi nàng, mở miệng nhưng lại kêu không ra tiếng. Lý Vân Thượng lòng nóng như đốt, trong đêm khuya, hắn liều mạng muốn tránh thoát một thứ sức lực kìm giữ mình lại, vừa hy vọng nàng có thể quay đầu lại nhìn hắn một cái. nhưng nàng càng lúc lại càng xa, chậm rãi biến mất trong màn sương mù dày đặt.

“. . . Hoàng thượng, Hoàng thượng.”

Lý Vân Thượng bỗng dưng tỉnh lại, hai mắt mở to, trái tim không ngừng đập kinh hoàng, ngồi dậy, mới phát giác trên người mình đều là mồ hôi lạnh.

” bây giờ là mấy giờ?”

” bẩm Hoàng thượng, đã là canh ba rồi.”

” ta muốn đến điện của công chúa.”

” vâng ạ.”

Thái giám, cung nữ hầu cận trong cung điện ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhìn Hoàng thượng gần đây đều rất thân thiện vui vẻ, ai ngờ hôm nay êm đẹp vậy lại nổi lên cơn ác mộng khiến hắn tỉnh lại, vẻ mặt bỗng trở nên âm trầm. dung nhan tuyệt sắc hiện ra vài phần âm trầm, dường như hắn vị hoàng đế tôn nghiêm kia là hai người khác nhau, khiến tẩm cung lúc này như sinh ra một khối đá sáng long lanh, mang theo hơi lạnh buốt.

Tới điện của công chúa, Thủy Tâm công chúa không nói hai lời liền tiếp kiến hắn. Lý Vân Thượng nói rõ ý đồ mà mình đến, Thủy Tâm công chúa nghi hoặcoàng thượng,Mục tân nhân không có ở đây ạ.”

Thanh âm lạnh lùng của Lý Vân Thượng cất lên: “Nàng nói tối nay muốn cùng ngươi tâm sự lâu dài mà.”

“Ban ngày chúng ta có nói như vậy, nhưng sau đó đã đổi ý rồi, nếu Thủy Tâm đoán không sai thì Mục tân nhân hình như đang đi dạo trong ngự hoa viên, bây giờ chắc đã về rồi.”

Xa xa một tiểu thái giám chạy đến, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Mục tân nhân không có trong tẩm điện ạ.”

Không đợi Lý Vân Thượng mở miệng, Thủy Tâm công chúa đã nhíu mi lại: ” không có trong tẩm điện ư? sao có thể chứ.”nàng dường như suy nghĩ đến điều gì liền nói: “Mục tân nhân từng mượn lệnh bài của ta, nàng nói nàng muốn xuất cung một chuyến. Ta tưởng rằng nàng ở trong cung buồn bực, mà hoàng thượng lại không có thời gian xem xét nên ta liền cho nàng mượn. Chẳng lẽ là…”

Đôi mắt của Thủy Tâm công chúa càng lúc càng lớn, chậm rãi hiện ra tia kinh hoàng, cuối cùng hiện lên vẻ sốt ruột như sắp khóc: “Mục tân nhân nàng ấy chắc chắn là thưa dịp đêm khuya mà đi ra ngoài. Tối như vậy, nàng là nữ tử, nếu lỡ gặp phải người xấu thì biết làm sao đây?” Thủy Tâm công chúa không tự chủ được mà kéo kéo ống tay áo của Lý Vân Thượng, vẻ mặt vô cùng lo lắng mà cũng rất tự nhiên: “vì sao tối như vậy mà Mục mới người vẫn muốn đi ra ngoài chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra ư? Hoàng thượng, người phải mau phái người tìm nàng về nha.” Thanh âm chậm rãi mang theo tia thương tiếc mà mất mát: “ở trong cung này, khó lắm ta mới có thể tìm được tỷ muội tri kỷ, nàng rời đi như vậy là giận không để ý ta nữa sao. . .”

Lý Vân Thượng không để lộ chút biểu tình nào mà rút ống tay áo ra, cẩn thận quan sát nàng một hồi, mới thu lại ánh mắt lạnh lẽo, “Công chúa không nên lo lắng, nếu nàng có thể đi ra ngoài, nhất định là đã chuẩn bị kĩ lưỡng, sẽ không bị kẻ xấu làm hại đâu. Ngày mai Trẫm sẽ cho người đi dò la. Mục tân nhân đêm khuya đi không nói lời từ biệt, về tình về lý Trẫm đều không thể nói cho Phương Mặc được, vì vậy lúc này mới đến quấy rầy công chúa. Mong rằng người thứ lỗi.”

Sau khi nói xong những lời nói với giọng điệu trong trẻo mà lạnh lùng này, Lý Vân Thượng không nói thêm gì, liền xoay người rời đi. Thủy Tâm công chúa tiễn hắn, đợi hắn đi xa, mới đứng dậy cười khổ: “Mục tân nhân, ngươi còn nói hắn đã quên ngươi sao?”

Cung nữ bên cạnh nàng nói: “Công chúa, nếu Hoàng thượng biết được sự thật thì làm sao bây giờ?”

Thủy Tâm công chúa thở dài: “không đâu, Mục Tiểu Văn sẽ giấu cho ta.” Nhìn bầu trời trăng sáng một hồi, vẻ mặt nàng bình tĩnh, không hề sợ hãi, mang theo nụ cười tự tin: ” cuối cùng thứ mà bổn công chúa muốn đã có trong tay, Mục Tiểu Văn, chờ chúng ta đạt được những gì mà mình muốn, đến lúc đó lại trở thành tỷ muội cũng không muộn.”

Đắc Tiên viện!

Mục Tiểu Văn tỉnh lại, nương theo ánh sáng len lỏi ngoài cửa sổ, đánh giá hoàn cảnh chung quanh mới phát hiện mình đã hôn mê trong phòng chứa củi. nàng đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. đi tới phía cửa sổ, đẩy nó lên rồi nhìn ra bên ngoài, chung quanh chỉ có những căn phòng đồng loại như vậy.

Dường như đêm đã khuya, chung quanh một mảnh yên tĩnh, đèn lồng trong sân tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng cười nói hỗn độn.

Đây là đâu?

Trong một phòng khác, một người đầu đội áo choàng nói với nữ tử đang ngồi đó: “Phu nhân, nàng tỉnh dậy rồi.”

Thạch Diêu gật đầu, nhưng cơ thể không động đậy, chỉ cười lạnh một chút, rồi quay đầu lại dịu dàng nói với vị công tử bên cạnh một câu: “Công tử, làm phiền rồi.” sau đó như đã hoàn thành lễ giao tiếp, nàng ta không hề nhìn Mục Tiểu Văn một cái, liền rời đi nơi này.

sau khi Tất cả mọi người đều rời đi, nam tử đứng lên, đi đến phòng chưa củi. ánh nến chíu vào làm nổ bật lên dung mạo xinh đẹp nhưng mang theo vài phần âm lãnh của hắn. Hắn đi vào phòng chứa củi, tùy ý ngồi xuống trên một cái ghế bên cạnh bàn, khí thế mạnh mẽ mà lạnh lùng thoáng chốc bao phủ lấy căn phòng chứa củi này.

Im lặng một hồi lâu, hắn mởi mở miệng nói: “Hai năm rồi.”

Mục Tiểu Văn từ lúc hắn bước vào phòng, vẫn kinh ngạc nhìn hắn, hắn có chút quen, nhưng nàng vẫn không phản ứng lại.

Hắc y nhân tiện tay cầm lấy cái chén trên bàn, nhợt nhạt uống một ngụm, cũng không nhìn nàng, hỏi: “Lúc đầu. . . tại sao ngươi lại giúp nhẹ hoàng huynh của ta?”

Hắn chậm rãi nhìn qua, ánh mắt âm lãnh như rắn phút chốc khiến Mục Tiểu Văn rung mình một cái, trong chỗ sâu nhất của ký ức có gì đó muốn nảy lên, nhưng rồi lại sợ hãi mà không dám đối mặt.

“Tại Đắc Tiên viện, ngươi rất có phóng khoáng mà giúp Khinh hoàng huynh của ta, không nhớ nữa sao, Vứt Đi nương nương?”