Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 7: Bệ hạ cố ý gây khó dễ



Hoàng đế tức giận đến đen mặt, hai người này nếu có quan hệ rồi, hắn ta đương nhiên cũng không thể để cho Ngọc Ý về Ly Vương phủ. Nhưng hôm qua hắn ta vừa mới ban hôn, hôm nay lại náo loạn thành như vậy, còn đâu mặt mũi hoàng gia.

"Hoàng thượng, người đừng nóng giận, nếu thần nữ có thể chữa khỏi chứng mất ngủ cho hoàng thượng, mong hoàng thượng đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa thần và Ly Vương." Ngọc Ý đột nhiên nói.

Hoàng đế nhướn mày: "Ngươi còn biết y thuật?"

"Lúc thần nữ còn ở nhà, phụ thân từng mời người dạy cho thần một chút, nếu hoàng thượng tin tưởng thần nữ, thần nữ nguyện ý chẩn chữa cho hoàng thượng."

"Ngọc Ý, ngươi bớt ở đây ăn nói lung tung đi, hoàng huynh thân thể vàng ngọc, sao có thể mắc chứng mất ngủ. Hơn nữa, nếu thân thể hoàng huynh thật sự có bệnh, đương nhiên sẽ có ngự y ở hậu cung đến chẩn chữa, một kẻ phế vật như ngươi cũng xứng nói mình hiểu biết y thuật, thật là vô căn cứ." Ly Vương khinh thường chế giễu.

Ngọc Ý cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: "Sắc mặt hoàng thượng âm trầm tái nhợt, môi có chút nhợt nhạt, hốc mắt trũng sâu có chút thâm quầng, rõ ràng là khí hư do mất ngủ mộng mị sinh ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ này có lẽ đã mất ngủ hơn hai tháng rồi."

Hoàng đế nhìn về phía Ngọc Ý bằng ánh mắt sâu xa, nghiêm túc quan sát cô một cái.

Thần hình gầy và nhỏ nhắn, trên má có một mảng đen xì rất lớn, chiếm quá nửa khuôn mặt, quả thực rất xấu xí. Chỉ là người phụ nữ xấu xí như vậy mà lại hiểu biết y thuật, hơn nữa chỉ quan sát khuôn mặt liền có thể biết được chứng mệnh của mình, quả thực khiến hoàng thượng bất ngờ.

"Ngươi thật sự có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của trẫm?" Hoàng đế hỏi.

Ly Vương vốn đang khinh thường bị vả vào mặt ngay tại chỗ, sắc mặt âm trầm cực kỳ xấu hổ: "Khụ khụ, hoàng huynh, người thật sự mất ngủ sao?"

"Gần đây hơi vất vả, vì vậy có chút ngủ không ngon." Hoàng đế trả lời.

Sắc mặt Ly Vương cực kỳ khó coi: "Hoàng huynh, thái y trong hậu cung rất nhiều, người truyền bọn họ đến chữa trị là được, ta không tin y thuật của nữ nhân xấu xí này giỏi hơn thái y."

"Nếu như thái y thật sự có ích thì hoàng thượng sao có thể mất ngủ hai tháng trời." Ngọc Ý hỏi ngược lại.

"Hoàng huynh trăm công nghìn việc, vất vả quá độ." Ly Vương cứng miệng nói.

"Chứng mất ngủ cũng phân thành thể chất và tinh thần, thuốc thái y kê chỉ là bổ thân, nhưng rõ ràng hoàng thượng là tâm bệnh, do lo lắng quá mức, khổ não lo âu, áp lực quá lớn, suy nghĩ quá nhiều mới dẫn đến như vậy, cho dù có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng." Ngọc Ý nhẹ nhàng nói.

"Ngọc Ý, con đừng nói lung tung." Ngọc thừa tướng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.



Thân thể của hoàng đế có liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ nước Thiên Hòa, ngày bình thường có không thoải mái cũng sẽ không truyền ra ngoài chứ đừng nói là loại trạng thái mất ngủ này, nếu hoàng đế một nước nghỉ ngơi không tốt, lâu dần chắc chắn sẽ sinh bệnh, một khi hoàng đế sinh bệnh thì chính là đại họa của cả quốc gia.

"Yên tâm đi, phụ thân, con tính toán cả rồi." Ngọc Ý an ủi.

Hoàng đế của một nước không khỏe chắc chắn sớm đã mời thái y chẩn chữa rồi, dược liệu dùng cũng đều là thứ quý báu, nhưng chữa lâu không khỏi chứng tỏ không phải nguyên nhân từ thân thể, dù sao cũng quản lý chuyện cả thiên hạ, bận tâm quá nhiều, chắc chắn suy nghĩ nhiều, vì vậy Ngọc Ý mới nói như thế.

Ly Vương hai mắt đỏ ngầu, tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Ý: "Người phụ nữ xấu xí như cô thật là gan lớn bằng trời, vậy mà lại dám nói hoàng huynh có tâm bệnh, ta thấy cô đây là muốn chết rồi. Người đâu, kéo nữ nhân nguyền rủa hoàng huynh này xuống, tống vào đại lao."

"Chờ đã." Hoàng đế lạnh lùng nói một câu.

"Hoàng huynh, người phụ nữ xấu xí này nguyền rủa thân thể của người, người tuyệt đối không thể tha thứ cho nàng ta như vậy được." Ly Vương vội vàng giải thích.

"Trẫm tự biết chừng mực, các ngươi lui xuống hết đi, Ngọc Ý ở lại." Hoàng đế hạ lệnh.

"Nhưng, hoàng huynh..." Ly Vương còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hoàng huynh, sợ tới mức không dám nhiều lời, chỉ có thể đi ra ngoài.

Ngọc thừa tướng liếc nhìn con gái một cái, trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám trái ý hoàng đế, cũng đi ra ngoài theo.

Chỉ có Vu Kì Thiên đi thẳng ra ngoài với vẻ mặt bình tĩnh, không chút lo lắng.

Cửa phòng được đóng lại, Ngọc Ý nhìn về phía hoàng đế trên ghế cao: "Bệ hạ, bây giờ có thể nói rồi chứ?"

"Trẫm quả thật có một chuyện vô cùng nan giải, đến mức đến hiện tại vẫn chưa nghĩ ra đối sách, nếu ngươi thật sự có thể giúp trẫm giải quyết, trẫm sẽ hủy bỏ hôn ước giữa ngươi và Ly Vương." Hoàng đế nói.

Thực ra hắn ta căn bản không ôm hy vọng đối với Ngọc Ý, dù sao Ngọc Ý cũng là phế vật ăn hại nối tiếng ở nước Thiên Hòa. Ngọc thừa tướng là nguyên lão hai triều, cũng không thể không nể mặt ông ấy, vì vậy hoàng đế mới giữ Ngọc Ý lại, cố ý ném cho nàng vấn đề khó này, như vậy, nếu bản thân nàng làm không được thì cũng không phải là hoàng đế hắn ta làm khó.

"Bệ hạ, mời nói." Ngọc Ý hỏi.

"Ở phía Nam nước Thiên Hòa, thành Nam Nguyên khí hậu khô nóng, quanh năm khô hạn, đất đai là đất cát, gieo trồng cũng rất khó được mùa, bách tính suốt ngày bụng đói cồn cào, ăn không no bữa, chạy nạn khắp nơi, thậm chí còn xảy ra bạo động nạn dân.

Trẫm ra lệnh cho người mở kho lương, nhưng nạn dân quá nhiều, cho dù có nhiều lương thực thế nào cuối cùng cũng không thể giải quyết được vấn đề căn bản, bạo động nạn dân thì phái quân đội đi trấn áp cũng chỉ trị được ngọn chứ không trị được tận gốc, vì vậy trẫm gần đây luôn phiền muộn chuyện này." Hoàng đế than thở, nói.



"Bệ hạ, có thể cho thần xem một chút về tư liệu của thành Nam Nguyên không." Ngọc Ý đề nghị.

"Người đâu, lấy toàn bộ bản tấu liên quan đến thành Nam Nguyên qua đây cho Ngọc tiểu thư." Hoàng đế ra lệnh.

"Vâng, bệ hạ, cách đây không lâu, thành chủ thành Nam Nguyên còn sai người đưa tới mẫu đất và nguồn nước, có cần mang qua đây luôn không?" Công công hỏi.

"Mau lấy qua đây cho ta xem một chút, thổ nhưỡng và nguồn nước còn quan trọng hơn bản tấu nhiều." Ngọc Ý vội vàng nói.

"Đi đi, lấy cho nàng ta hết đi." Hoàng đế đồng ý, nói.

Công công nhận lệnh, chuyển cái bao gai rất lớn kia vào, còn có một thùng nước lớn.

Ngọc Ý mở bao gai ra, đổ hết đất trong bao ra ngoài, cẩn thận kiểm tra.

Các quan văn võ toàn triều đều nghĩ không ra đối sách, hoàng đế không ôm hy vọng gì đối với một nữ tử sống trong khuê các, có điều nhìn thấy Ngọc Ý không phải qua loa lấy lệ mà nghiêm túc kiểm tra, sắc mặt lạnh lùng của hoàng đế tốt hơn một chút.

"Xin hỏi bệ hạ, toàn thành Nam Nguyên đều là đất cát như vậy sao?" Ngọc Ý hỏi.

"Không sai, toàn bộ thành Nam Nguyên, chu vi ngàn dặm đều là như vậy."

Ngọc Ý lại kiểm tra chất lượng nước một chút, còn lấy ra một tấm giấy thử nồng độ pH để đo độ pH của nước.

"Hoàng thượng, loại đất cát và chất lượng nước này thuộc về tính chua yếu, độ ph từ 4.2 đến 8.3, nông hộ bình thường căn bản không thể trồng trọt được, cho dù trồng được cũng thu hoạch được rất ít.

Chất đất ở thành Nam Nguyên đều là đất cát, hơn nữa khí hậu khô nóng vì vậy hãy trồng rau lang đi, chính là củ khoai lang. Khoai lang ưa sáng, lại là cây ngắn ngày, phù hợp với chất đất có tính chua, chịu được ánh nắng, phù hợp với đất ở bình nguyên và đồi cát, một năm hai vụ thu xuân.

Thu hoạch khoai lang tăng gấp đôi, có dinh dưỡng còn có thể chống đói, thúc đẩy tiêu hóa, ăn thường xuyên có thể phòng bệnh tật, là lương thực no bụng rất tốt. Cách làm cũng đơn giản, ăn sống, nấu cháo, hấp luộc đều được, có điều khoai lang không dễ bảo quản nên có thể xay khoai lang thành bột làm bột mỳ để ăn.

Hoặc có thể chế biến thành khoai lang sấy khô, bánh khoai lang hay bột khoai lang đều được, như vậy, thời gian bảo quản sẽ dài hơn, cho dù là mùa đông cũng có thể ăn được thức ăn nóng hổi. Đợi bách tính sinh sống ổn định một chút còn có thể lấy ra bán, bảo đảm là chỉ có một, bán cho ba nước còn lại, đây cũng là một khoản thu nhập không tồi." Ngọc Ý nghiêm túc nói.

Hoàng đế kinh ngạc, nhìn về phía Ngọc Ý với vẻ không thể tin được: "Những điều ngươi nói này đều là thật sao?"