Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 1008



Hồi hộp mà nhắm thẳng đèn lồng, tập trung tinh thần mà bóp cò súng.

“Bốp!

Một đám chim sống trong rừng bị làm cho hoảng sợ vỗ cánh phành phạch bay lên tận trời cao.

Hai người vươn cổ nhìn, thấy đèn lồng vẫn còn nguyên không bị hư hỏng gì, nửa ngày sau cũng không thấy biến động.

Viên đạn cũng không biết đã bay đi đâu.

Cừu thiếu chủ “Ha ha” cười to: “Thật đáng tiếc, trống đánh rất vang”

Mộ Dung Phong thất vọng vân vê cái mũi: “Người có lúc lỡ tay, ngựa cũng có lúc mất móng, việc này có cái gì đáng buồn cười chứ? Hơn nữa, Băng Cơ cũng đã từng nói, cây súng này của ta đã bị loại bỏ vì vậy sử dụng cũng không tốt. Có bản lĩnh ngươi làm đi, đoạt được cây súng tốt mà bắn không trúng thì mới mất mặt”

“Đến thì đến, chỉ như một bữa ăn sáng, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi mở mang kiến thức biết được cái gì gọi là thiên tài”

Cừu thiếu chủ rất ít khi thấy hắn bắn không trúng, hết sức đắc ý, càng thêm chú tâm để nhắm, ắt phải vượt qua hắn để mở mày mở mặt.

Hăng hái mà bày ra một tư thế vô cùng phóng khoáng.

“Bốp! Phụt!”

“Trúng rồi!”

Cừu thiếu chủ nhảy nhót mà hoan hô, chạy một mạch tới đó đi vòng quanh đèn lồng ba vòng, cảm thấy có chút khó tin.

Vậy mà không thấy có lỗ của viên đạn? Chẳng lẽ là không bắn trúng? Không phải chứ? Hắn lén lút đưa ngón tay út ra định đâm hai cái lỗ của viên đạn lên trên cái đèn lông.

Bên này đã đâm xong, bên kia còn chưa có kịp đâm, Mộ Dung Phong cũng đã đi theo tới bên này, nhìn xem lỗ của viên đạn trên cái cây bên cạnh, khuôn mặt băng sơn nhịn không được nữa vỡ ra, cười đến mức càn rỡ.

“Đừng đâm nữa, trật cách cũng xa cả vạn dặm, ngươi chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi!”

Cừu thiếu chủ không phục: “Thử lại lần nữa!”

“Thử thì thử!”

Hai người quay trở lại, lần thứ hai nhắm ngay đèn lồng.

Lần này, ai cũng không dám liều lĩnh hành động.

Mộ Dung Phong có chút nghỉ ngờ: “Ngươi nói xem có phải hay không rất kỳ lạ, vì sao từ lúc Băng Cơ cầm lấy món đồ chơi này thì giống như có thần trợ giúp, chơi đùa trôi chảy như vậy chứ?”

Đối với việc này, hai người có tiếng nói rất chung, Cừu thiếu chủ cũng nghỉ ngờ.

“Từ lâu ta đã cảm thấy rằng nữ nhân kia rất là không bình thường. Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết đủ mọi thứ sẽ không có cái gì là nàng không biết. Nhưng mà ngươi cùng nàng ngủ cùng giường mà còn không biết, thì ta làm sao mà biết được chứ?”

“Ăn nói lịch sự một chút, cái gì mà kêu nữ nhân?”

“Không phải nữ nhân chẳng lẽ là nam nhân?” Cừu thiếu chủ hỏi ngược lại: “Nghe nói nàng chỉ cần vỗ một cái, thái tử của Nam Chiếu cũng đã sợ tới mức run cầm cập, ngoan ngoãn mà ký kết hiệp ước. Quả thật còn thuần chất hơn cả đàn ông”

Mộ Dung Phong hừ nhẹ: “Đó là đối với các ngươi. Băng Cơ nhà ta ở trước mặt ta là một bộ chim nhỏ nép vào lòng người, mềm mại lanh lợi”

Hai từ hình dung này khiến cho Cừu thiếu chủ suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc: “Ta tin, ta thật sự rất tin.

Nàng ở trong mắt của ngươi, chính là một bông hoa yêu kiều, tay không có sức, vai không thể gánh, sức lực thô bạo kia đều là vì phá hoại cuộc sống của của ta mà có”