Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm

Chương 2



Cứ như thế Lam Phong trở thành một phần của ma giáo, cùng với Y Liên và Tống Tịnh

Kể từ ngày Lam Phong đến ma giáo thì Y Liên lại có thêm một đệ đệ nhỏ, mặc dù bọn họ chỉ trên nhau một tuổi nhưng nhìn như thế nào cũng có cảm giác Lam Phong lớn hơn Y Liên cả

Hôm nay vẫn như mọi ngày cả ba người luyện tập võ công, giáo chủ Tống Xuân muốn bọn họ tập trung vào võ nghệ nhiều hơn còn những thứ như y thuật từ từ học cũng có thể không gấp gáp

Tống Tịnh nhìn Lam Phong tiểu hài tử này sức lực lớn thật cùng hắn đánh nhau vài lần nhưng chưa lần nào hai người phân thắng bại được

“Tiểu Phong ngươi rốt cuộc sức lực ở đâu mà nhiều như vậy hả”

Tống Tịnh than vãn

“Ta không biết, có thể do ngươi yếu thôi”

Tống Tịnh nghe vậy liền đen mặt, những ngày đầu đến đây Lam Phong còn tỏ vẻ là một đứa trẻ ngoan nhưng mà sau khi ở ma giáo một thời gian liền học thói hư, đói với hắn không hề có được một tí nào gọi là tôn trọng huynh đệ cả, đã vậy còn suốt ngày quấn lấy Y Liên

Ngược lại Y Liên cũng không kém cạnh Lam Phong, mỗi ngày đều tiến bộ hơn, Tống Tịnh. Cảm giác như Y Liên mới thật sự là hài tử của phụ thân, còn hắn là được nhặt về

“Tịnh ca huynh đừng lười biếng nữa, rõ ràng huynh lớn hơn bọn ta cũng học trước bọn ta so với bọn ta huynh hoàn toàn có thể giỏi hơn nhưng mà huynh lại thích đi nghiên cứu dược liệu gì gì đó rồi độc gì gì đó nên mới không đánh lại Tiểu Phong và ta”

Y Liên lên tiếng phê bình Tống Tịnh, Tống Tịnh cười cười gãi đầu, ai biểu trong mật thất có rất nhiều sách thú vị làm chi, tuyệt kỹ võ công, rồi các loại độc, bí thuật chữa bệnh vâng vâng, những thứ đó so với võ công còn thú vị hơn nhiều



Tống Xuân ở phía xa quan sát cả ba đứa trẻ, mặt dù mang danh ma giáo nhưng không phải lúc nào cũng làm chuyện ác chuyện giấu, chỉ là cách làm việc của ma giáo khác người, dứt khoác hơn có thù tất báo, công tư phân minh cho dù là người của giáo làm sai cũng không bao che, hoàn toàn khác so với danh môn chính phái nên bị chính phái đem ra trở thành giáo phái tàn độc, bọn chính phái luôn nói nhân nghĩa nhưng kẻ nảo cũng lòng lang dạ sói, luôn đặt điều ma giáo muốn tiêu diệt ma giáo nhưng thực chất là muốn những thứ trong mật thất mà thôi, nhưng những thứ kia không phải muốn là có được, có những quyển sách trong mật thất chính là sách hại không thể nào để người khác động vào được

Tống Xuân luôn rất lo lắng hai tiểu hài tử kia theo Tống Tịnh tìm hiểu những bí kíp trong mật thất có xảy ra chuyện gì không, Tống Tịnh thì không nói mặc dù nhìn có vẻ lười biếng nhưng thực chất chính mà một nhân tài ngầm đến Tống Xuân phải công nhận hài tử này vô cùng thông minh và cẩn thận, ngược lại Y Liên và Lam Phong cả hai hài tử này tâm không vững, gánh vác trên vai rất nhiều việc chỉ sợ tương lai không thể vững tâm mà có thể dẫn đến tẩu hoả nhập ma, cho nên Tống Xuân luôn phân vân có nên để Y Liên và Lam Phong theo Tống Tịnh tìm hiểu mật thất hay không

Lúc này một thuộc hạ mang phong thư đến đưa cho Tống Xuân, Tống Xuân mở phong thư ra đọc sau đó chỉ thở dài

“Ngươi nói xem sau này khi bọn chúng lớn lên sẽ như thế nào đây”

“Thuộc hạ không biết, chỉ có thể nói thuận theo tự nhiên”

Tống Xuân gật đầu, việc của trưởng bối như hắn là dạy dỗ cả ba hài tử kia trở thành những cao thủ, còn chuyện sau này nhân sinh thế thái tuỳ do trời thôi

Ngày hôm sau Tống Tịnh theo lệnh phụ thân hôm nay đưa bọn Y Liên và Lam Phong xuống mật thất, trước khi đi còn không quên dặn qua

“Mật thất có nhiều thứ, hai đệ phải thật cẩn thận có biết không không được động vào mấy cái bình đồ này kia nguy hiểm vô cùng, trong đó cũng có vài món vũ khí các đệ có thể tự ý chọn nha, còn bí kíp võ công thì phải đợi phụ thân quyết định a các đệ mới được lấy”

Lam Phong và Y Liên gật đầu, hai người có chút mong chờ

Mật thất được mở ra, lối đi dài dẫn đến lòng đất, nơi này nhìn qua vô cùng rộng lớn nhưng không hề bừa bộn, mọi thứ được sắp xếp cẩn thận

Tống Tịnh dẫn hai người đến nơi để vũ khí, Tống Tịnh đã chọn được cho mình một vũ khí cho mình đó là một cái roi bằng xích bạc nhìn vô cùng đặc biệt



Tống Tịnh không khỏi khoe khoan, Lam Phong thì chọn một thanh kiếm, thanh kiếm này nhìn có chút đơn giản nhưng rất chắc chắn, nhìn vào có thể biết được đây là một bảo kiếm

Cả hai tiều hài tử bây giờ đang nhìn Y Liên, Y Liên đã chọn một lúc lâu mà vẫn chưa chọn ra được thứ vừa ý, cả hai tò mò Y Liên sẽ chọn loại vũ khí gì, sau một lúc phân vân Y Liên rốt cuộc cũng chọn một cây quạt ngọc, quạt ngọc vào tay Y Liên nhìn vô cùng thanh thoát nhẹ nhàng khiến Lam Phong và Tống Tịnh liền cảm thấy vũ khí của mình thật là tầm thường, không bằng cả một cây quạt

Sau khi thấy ba hài tử chọn xong vũ khí, Tống Xuân rốt cuộc cũng xuất hiện

“Đã chọn xong rồi đúng không, vậy ta giao cho cả ba mỗi người một cuốn bí kíp võ công đanh riêng cho mỗi loại vũ khí, nhưng ngoài phải luyện tập võ công trong bí kíp vẫn phải học võ công của giáo, đợi các ngươi lớn một chút ta sẽ đem tất cả về y thuật truyền dạy cho các ngươi, nhớ chăm chỉ một chút”

“Tuân lệnh”

Cả ba người liền đồng thanh

Cũng từ ngày hôm đó ba hài tử vô cùng chăm chỉ mỗi ngày luyện tập rồi luyện tập, còn đọc thêm cả sách rất nhiều sách, Tống Xuân nhìn sự chăm chỉ này mà không khỏi khen ngợi, quyết định vào mùa xuân sẽ đem cả ba ra ngòi giáo dạo một vòng

Lam Phong nghe được ra ngoài liền háo hức không ngừng, những năm ở cùng với cô cô chủ yếu đều ở trong nói ít khi được ra ngoài, sau này đến ma giáo vẫn chỉ ở trong giáo chưa từng ra ngoài, nghe đến được ra ngoài tiểu hài tử liền háo hức

Y Liên nghe được ra ngoài cũng có háo hức nhưng y không biết bên ngoài sẽ như thế nào, Tống thúc thúc luôn nói một ngày người thân y sẽ đến đón y về nhưng qua nhiều năm như vậy họ vẫn không đến đón y về, y rất muốn biết tại sau, mỗi lần ra ngoài y đều được Tống thúc thúc nguỵ trang rất kỹ

Ngược lại Tống Tịnh không thích ra ngoài, đám người bên ngoài nhìn như thế nào cũng không tốt hơn nữa ra ngoài lại nghe những lời không hay về ma giáo về phụ thân hắn vô cùng không vui, mặc kệ như thế nào phụ thân vẫn chưa từng làm gì sau cả kẻ sai là những kẻ giả nhân giả nghĩa hại chết mẫu thân hắn