Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm

Chương 10



Hai người Tống Tịnh và Y Liên mang theo tiểu cô nương bọn họ vừa mua về được đem về ma giáo

Cả hai cùng suy nghĩ xem thử sẽ đặt tên gì cho tiểu cô nương kia, Y Liên nghĩ là do Tống Tịnh mua về vẫn nên cho hắn quyết định đặt tên nhưng Tống Tịnh lại bảo là để y đặt tên vì sau này cũng là đi theo y

Tiểu cô nương kia được nô tì trong giáo mang đi tắm rửa sạch sẽ thay lên một bộ y phục hoàn toàn khác, lúc này cả hai người Tống Tịnh và Y Liên mới phát hiện ra tiểu cô nương thật ra là một tiểu đệ đệ

“Là nam hài sao”

Y Liên bất ngờ

“Mặc kệ là nam hài hay là nữ hài dù gì cũng đã tốn không ít ngân lượng mua về cũng nên có ít một chút”

Tống Tịnh chán ghét nói

Y Liên vốn dĩ muốn có một tiểu cô nương nhỏ bên cạnh nhưng e là ông trời không muốn y được như ý

“Vậy quyết định tên cho đứa trẻ này đi”

Y Liên suy nghĩ rất lâu rốt cuộc suy nghĩ ra một cái tên

“Gọi là Kỳ Tâm đi”

Tống Tịnh gật đầu, Kỳ Tâm nghe cũng được đấy nhưng đứa trẻ này đến từ Tây vực không biết ngôn ngữ nơi này e là tốn không ít thời gian đây

“Từ nay đệ sẽ theo bọn ta có biết không, an tâm bọn ta sẽ không làm hại đệ, đệ phải ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù ta không biết đệ có hiểu ta đang nói gì hay không nhưng từ nay đệ theo bọn ta có biết chưa”

Đứa trẻ đó liền gật đầu, Y Liên nghĩ đứa trẻ này có lẽ sẽ biết chuyện cho nên liền đem đứa trẻ đẩy qua cho Tống Tịnh dạy bảo, Tống Tịnh cứ thế bất đắc dĩ thành lão sư của Kỳ Tâm từ khi nào không hay biết



Y Liên lần này ra ngoài không thu được tin tức gì cũng có chút buồn lòng, y đến tìm gặp Tống Xuân, Tống Xuân sau khi trở về liền bế quan luyện công không hề xuất hiện bên ngoài, Y Liên đến bái kiến, Tống Xuân liền cho y vào bên trong

“Có việc gì sao”

“Sư phụ, A Phong hắn đi đã lâu mà không có tung tích gì gửi về đây, ta lo lắng không biết hắn có sống tốt hay không”

Tống Xuân đương nhiên hiểu rõ, hắn cũng lo lắng cho Lam Phong nhưng không tiện đến kinh thành thăm dò, gần đây Hoàng đế nhắm đến ma giáo, có lẽ đã dò la được tin tức gì đó của trước đây nên muốn diệt có tận gốc, Tống Xuân không tiện ra bên ngoài, cũng không mạo hiểm để Y Liên và Tống Tịnh đến kinh thành

“Gần đây bên ngoài không an toàn, triều đình nhắm đến ma giáo của chúng ta, sư phụ không tiện dò la tung tích của Phong nhi nhưng ngươi an tâm hắn vẫn bình an, nếu như hắn xảy ra chuyện gì liền sẽ có người báo cho ta biết ngươi không cần lo lắng”

Tống Xuân nói, Y Liên gật đầu đã hiểu không làm phiền giáo chủ nữa liền rời đi, có lời nói của sư phụ y có thể an tâm phần nào về Lam Phong nhưng y vẫn cảm thấy lo lắng

Tống Tịnh có một chiếu đuôi theo là Kỳ Tâm, Kỳ Tâm quả thật rất thông minh, Tống Tịnh dạy một buổi cũng đã có thể học được không ít chữ, xem như không uổng công bỏ không ít ngân phiếu mua về

“Xem ra cũng không phải loại ngu ngốc, ngươi ngoan ngoãn học sau này theo bên cạnh Liên nhi bảo vệ cho y có biết hay không”

Kỳ Tâm gật đầu, trong lòng y rõ được hai người này đã cứu y về, y nhất định không được làm hai người họ thất vọng, phải trung thành với họ

Y Liên những ngày tiếp theo đều tập trung vào luyện tập võ công không để mắt đến Kỳ Tâm cùng Tống Tịnh, y phải cố gắng nhiều hơn nữa

Tống Tịnh bận bịu chế tạo dược liệu cũng như tìm cách buôn thêm ngọc quý có sẵn, hắn muốn mở rộng thêm việc kiếm tiền của ma giáo, hơn nữa bên ngoài cũng nên tạo ít mối quan hệ sẽ tốt hơn về sau, tốt nhất là mở thêm vài tửu lâu cũng được không thì mở tiền trang cũng rất hợp lý, như vậy sau này không lo ma giáo ngồi không mà không có ăn

Trở lại hoàng cung, Lam Phong cũng đến lúc cùng những hoàng tử khác học tập, nhưng hắn tính tình không để ý đến người khác ngoài trừ thân cận cùng ca ca của hắn ra những người còn lại hắn đều không xem là huynh đệ, những hoàng tử khác đối với huynh đệ Lam Phong đều không vừa mắt, hà cớ gì những thứ tốt nhất Phụ hoàng đều đem cho hai người bọn họ, đã vậy luôn thiên vị cả hai không hề để mắt đến những hoàng tử còn lại

“Cửu hoàng tử người bây giờ sẽ học cùng các vị hoàng tử khác, người phải làm quen với các hoàng tử khác có biết không”

Lam Phong không nói gì chỉ bước đến vị trí bên cạnh Lam Nhiên mà ngồi xuống



“Ca ca ta không thích nơi này”

Lam Phong nhỏ giọng nói, Lam Nhiên cũng không thích nơi này, ở đây bọn họ đểu chán ghét y, y không muốn ở đây một chút nào nhưng bây giờ chính là phải nhẫn nhịn, tương lai như thế nào cũng phải tuỳ vào sự nhẫn nhịn của họ bây giờ

“Nhẫn nhịn một chút, bọn họ sẽ không dám làm gì chúng ta”

Lam Phong gật đầu, nhưng nếu bọn họ dám hắn cũng có cách để xử lí bọn họ

Buổi học chiếm một phần thời gian sau đó các hoàng tử đều trở về nơi của mình, trên đường trở về Lam Phong và Lam Nhiên đụng mặt tam hoàng tử và ngũ hoàng tử là Lam Vinh và Lam Hà, cả hai người này chính là hoàng tử do chính hoàng hậu sinh ra, bọn họ đương nhiên không để ai vào mắt, luôn có ánh mắt đặc biệt chú ý về Lam Nhiên

“Thất hoàng đệ và Cửu hoàng đệ trở về cung của Hoàng tổ mẫu sao, thật tiện đường bọn ta cũng đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu”

Lam Vinh lên tiếng nói

“Tam hoàng huynh, ngũ hoàng huynh”

Lam Nhiên đáp lễ, Lam Phong chỉ im lặng, hắn không thích bọn họ cho dù hắn không nói gì bọn họ cũng chẳng thể viện cớ trừng trị hắn được vì Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ không để bọn họ đụng đến hắn

“Cửu hoàng đệ hôm nay mới đến có vẻ không quen thuộc cách giảng dạy, có gì không hiểu cứ đến tìm hoàng huynh huynh sẽ giảng lại cho đệ nghe”

“Ta không phiền hai vị hoàng huynh, có ca ca giảng lại cho ta là được rồi”

Lam Phong thờ ơ đáp, hắn muốn nhanh chóng kéo Lam Nhiên rời đi, hai tên trước mặt nhìn thế nào cũng là kẻ không tốt, muốn gây sự với bọn họ

Lam Vinh nhìn Lam Hà biết Lam Phong không dễ đối phó lần này gặp mặt chỉ muốn xem đối phương có là cục đá cản đường của mình hay không, nếu là đá cản đường thì lập tức âm thầm mà loại bỏ nhưng xem ra cho dù là đá cản đường cũng không dễ loại bỏ rồi đây, một thiếu niên chỉ mới mười ba mười bốn nhưng áp bức không nhỏ, bọn họ phải xem chừng cẩn thận rồi đây