Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 167: “Cáo từ.”



“Vương gia!”



Trần Bá bị dọa sợ, liên tục gào thét chói tai: “Người đâu! Mau chóng mời thái y!”



“Không cần.”



Vân Quán Ninh vung tay lên, trực tiếp đi tới trước.



Advertisement

Nàng kéo mí mắt của Mặc Vĩ lên nhìn thử một chút: “Không có gì đáng ngại, cũng không hẳn là bị ức chế dồn nén nên ngất, chỉ là thân thể quá suy yếu, không thể chịu được kích động lớn như vậy thôi.”



Nói xong, nàng dồn sức vào ngón tay ấn lên người của Mặc Vĩ.



Trần Bá cũng không ngờ được, vị Minh Vương phi này nhìn có vẻ nhu nhược dịu dàng, nhưng lúc nói mấy câu đó ra đều rất mực dứt khoát, không hề nể tình.



Nàng lại có thể khiến Vương gia của họ đang sống sờ sờ đó bỗng nhiên ngất xỉu?



Nhìn thấy người này ấn lên người của Mặc Vĩ, Trần Bá theo bản năng muốn ngăn cản lại.



Nhưng nào ngờ, chỉ trong nháy mắt đã nghe tiếng của Mặc Vĩ hít vào ngụm khí lạnh, tiếp đó từ từ mở mắt ra, uể oải nhìn về phía Trần Bá.



“Vương gia, Vương gia!”



Trần Bá mừng đến phát khóc: “Vương gia, ngài không sao chứ? Ngài cảm thấy như thế nào?”



“Trần Bá.”



Mặc Vĩ run rẩy chỉ tay về phía Vân Quán Ninh: “Giữ lão Thất lại, mau, mau đuổi nàng ta đi!”



Trần Bá vội vã đáp lại.



Cho dù Mặc Vĩ không dặn dò, ông ta cũng định sẽ đuổi Vân Quán Ninh đi.



Thật là, lý nào lại như thế.



Vị Minh Vương phi này làm gì tới Chu Vương phủ để thăm bệnh chứ?



Rõ ràng là tới để chê cười Vương gia của bọn họ không nhanh nhẹn, muốn chọc cho Vương gia đang sinh hoạt bình thường tức chết mà.



Mặc Diệp lướt qua chắn ở trước mặt Vân Quán Ninh, vẻ mặt lạnh lùng cũng không nhiều lời: “Nếu Tứ ca đã như vậy, bản vương cũng xin cáo từ trước.”



Ý này chính là nếu người kia đuổi Vân Quán Ninh đi, hắn cũng sẽ không ở lại.



Vân Quán Ninh bảo vệ phu quân, dĩ nhiên hắn cũng phải bảo vệ thê tử.



Hai phu thê bọn họ, cùng tiến cùng lùi.



“Đệ…”



Mặc Vĩ lại bị chọc tức, ho khan dữ dội: “Cút, cút hết!”



Sống một mình nhiều năm khiến tính tình của hắn ta trở nên quái dị.



Sắc mặt của Trần Bá rất khó xử: “Minh Vương, chi bằng các người về trước đi. Ngày khác chờ Vương gia của bọn ta đỡ hơn một chút hãy trở lại, hôm nay Vương gia nhà ta…”



Nếu như bọn họ còn tiếp tục ở lại nơi này, không chừng Mặc Vĩ sẽ bị bọn họ làm tức chết.



“Cáo từ.”



Mặc Diệp không chút chậm trễ, nắm tay Vân Quán Ninh rời đi.



Mặc Vĩ nhìn thấy thế, cơn tức giận càng lúc càng nặng nề.



Hắn ta ho khan kịch liệt, một hồi lâu vẫn chưa dứt.



Mặc Diệp và Vân Quán Ninh vừa mới đi tới cửa đã nghe Trần Bá thét lên kinh hãi ở phía sau: “Vương gia, ngài không sao chứ?”