Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 57: Nhã Phù mang theo Vũ Trạch lại vào Tề Vương phủ



"Huyết Thủ, lời nàycủa ngươi rốt cuộc là ý gì? Cái gì gọi là Vương Gia chúng ta có thểđụng?" Liễu Trì tiến lên một bước, trợn mắt nhìn chằm chằm Huyết Thủ,lạnh giọng chất vấn.

Bởi vì một câu nói kia của Huyết Thủ, làmcho ba người ở đây đều cả kinh, không ngờ dưới loại tình huống này, hắnlại có thể nói lời như vậy.

Chẳng lẽ hắn sẽ đem quan hệ của nàngcùng Nam Cung Thần nói ra? Hiện tại mặc dù trên mặt nàng còn có dịchdung, nhưng nếu quả thật đem tất cả mọi chuyện nói ra, khó bảo toàn sẽkhông lập tức bị Nam Cung Thần phát hiện thân phận, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. mà chuyện nàng vẫn muốn che giấu, cũng nhất định sẽ bị biết được.

Ánh mắt Thư Nhã Phù khiếp sợ nhìn về phía Nam Cung Thần, cũng trong lúc đóchống lại ánh mắt hắn nhìn tới, tầm mắt hai người chống lại nhau, trongbụng chợt một hồi nhảy lên kịch liệt, con ngươi màu hổ phách này quá sâu xa để cho nàng xem không hiểu ý nghĩ trong long của hắn, hơn nữa đốivới ánh mắt như vậy tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả ngụy trang của nàng.

Liễu Trì cũng kinh ngạc, nhưng hơn nữa là tức giận, người vũ nhục Vương Giađều phải chết! Vương Gia cũng không phải là người có thể tùy tiện vũnhục, huống chi là cái Huyết Thủ yêu tà này.

"Huyết Thủ, ngươibiết rất nhiều chuyện!" Ánh mắt Nam Cung Thần lạnh lùng nhìn về phíaHuyết Thủ, nam tử này hắn đã cho người đi điều tra qua, mà lấy được kếtquả cũng làm cho hắn rất kinh ngạc, thân phận người đàn ông này khôngđơn giản, vẫn sống ở trong Trân Bảo Các, nhưng đồng thời cũng là mộtnhân vật hết sức nguy hiểm.

Ánh mắt nhìn về phía Nhã Phù, nàng cũng là người Trân Bảo Các, nhưng cư nhiên không biết sự hiện hữu của hắn sao?

Huyết Thủ, thì ra người ở trước mắt này còn có một tên gọi là Huyết Thủ, vậy Văn Diệp xảy ra chuyện gì?

"Chuyện ta biết rõ cũng không nhiều, nhưng so với cái ngươi nên biết thì. . . . . . Biết nhiều hơn." Một cái tay ôm chặt eo Nhã Phù, đem cả người nàngvòng vào trong ngực, trong con mắt màu máu đỏ tươi tràn đầy hứng thú hòa hảo kịch hay.

Trên người Huyết Thủ tản ra một cỗ sát ý cùng cảmgiác khát máu điên cuồng, đồng thời còn có một lòng kiên cường khiếnngười ta có cảm giác run sợ.

"Ta nên biết? Ta nghĩ tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng, nơi này không phải Nam Phong quốc, ở địa bàn của tangươi không đấu lại ta." Trong con mắt màu hổ phách của Nam Cung Thần có uy thế ép người, căn bản cũng không e ngại trên người Huyết Thủ tản mát ra khí thế, trầm thấp nghiêm mặt.

Đồng thời, đối mặt với sắc mặt sắc vẫn trấn định như trước, đáy mắt mặc dù có mấy phần hoảng loạn cùng kinh ngạc, đang đối mặt dưới ý kiên định cùng khát máu của Huyết Thủnhư vậy, Thư Nhã Phù vẫn giữ vững trấn định cùng lạnh nhạt như cũ, NamCung Thần cũng chú ý nhiều hơn, không ngờ nàng lại có thể không chịu ảnh hưởng khí thế của Huyết Thủ và hắn, đáy mắt vẫn không có cái loại sợhãi mà người khác sẽ có.

Hắn tựa hồ đã gặp qua nàng ở nơi nào?

Cặp mắt từ từ nheo lại, ánh mắt nguy hiểm lưu chuyển ở trên than thể NhãPhù, hắn đối với người đã gặp qua, luôn luôn cũng sẽ nhớ được tướng mạo, nhưng nữ nhân trước mắt đang bị giữ trong ngực Huyết Thủ này, thế nhưng hắn lại không có một chút ấn tượng, nhưng thần sắc trong đôi mắt kia,mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

"Ha ha ha, ngươimuốn biết, ta vì sao phải nói cho ngươi? Nhìn ngươi bị lừa chẳng haybiết gì, mà có vài người lại chạy trốn bên ngoài, ta xem diễn mà rất vui vẻ đó!" Không thể không nói, đối với hành động tùy ý như vậy của HuyếtThủ mà nói, nhìn người khác diễn kịch là chuyện vui mhất.

NhìnNam Cung thần mở miệng hỏi, đột nhiên cười lớn, mà đồng thời cũng đemcánh môi nhích tới gần bên tai Nhã Phù, dùng giọng điệu mập mờ nói xong.

Chẳng lẽ hắn biết chuyện của Thư Nhã Phù? Hắn biết nàng đào hôn?

Nam Cung Thần cùng Liễu Trì nghe Huyết Thủ vừa nói như thế, phản ứng đầutiên chính là hắn nói chuyện Thư Nhã Phù đào hôn,๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m, tin tức Tề vương phi mất tích sớm bị Nam CungThần đè lại, không có lưu truyền ra ngoài, người ngoài chỉ coi Tề vươngphi ngày đại hôn bất tỉnh, những chuyện khác hoàn toàn không biết.

"Nữ nhân trong tay ngươi, ngươi định giữ tới khi nào, chuyện ngày hôm nayngươi nên biết không thể tùy tiện cho người khác nghe thấy." Liễu Trìkhông được Nam Cung Thần ra hiệu, cũng không dám tùy ý nói đến chuyệnThư Nhã Phù đào hôn, người Ám các đã xuất động ở các nơi tìm kiếm, chỉlà đến nay còn không có tin tức của vương phi, điều này cũng lần đầutiên khiến trong lòng Liễu Trì có mấy phần bội phục.

Có thể ở trong phòng tối tránh né lâu như vậy, còn trong tình huống đào hôn ngắn ngủi như vậy.

"Nàng? Nàng là nữ nhân của ta, muốn nói cái gì nói thẳng, nàng không có cơ hội nói ra khỏi miệng." Huyết Thủ đưa tay đem mặt của Nhã Phù xoay lại,nhích tới gần liền chuẩn bị hôn lên cánh môi đỏ thắm này.

Độtnhiên dần dần đến gần Huyết Thủ, cũng là thân thể cứng đờ, cả người lầnnữa đứng thẳng, một đôi con ngươi sắc đỏ sậm hơi mù lo lắng nhìn NhãPhù.

"Không cần hoài nghi, chất độc trên người của ngươi là tahạ, ngươi muốn tìm những người khác giải độc cho ngươi hầu như không cókhả năng, trừ phi ngươi có thể có khả năng tìm được y tiên trên giang hồ giải độc cho ngươi, nếu không ta bảo đảm trước khi ngươi ta, thì ngươiđã chết."

Thư Nhã Phù luôn trầm tĩnh khôngmở miệng, khóe môi từtừ nâng lên, thần sắc vốn có hoảng sợ đã từ từ thu hồi, không tiếp tụcgiả vờ làm ra vẻ, hiện tại đã tới tình trạng này, cũng không cần thiếtphải ngụy trang, mang theo nụ cười nhàn nhạt tùy ý nhìn Huyết Thủ mặt đã lộ ra sát ý.

Nàng không biết võ công, cái thân thể này của nàngthuở nhỏ cũng đã bị hạ độc, hơn nữa độc còn từ trong bụng mẹ mang rangoài, khi tuổi còn nhỏ bị những người khác hạ độc, nhiều loại độc hỗnhợp lại cùng nhau, , độc tố ăn mòn tổn hại thần kinh của nàng, bởi vìmới tạo thành Thư Nhã Phù ngu dại.

Mà độc tố làm cho thân thể của Thư Nhã Phù bị tổn thương rất lớn, trong thời gian bảy năm ở nơi này,nàng có thể thuận lợi sanh hạ con trai là dựa trên ý chí sự sinh tồncùng mấy phần vận khí. Trong bảy năm qua, nếu không phải sư phụ chữa trị cho nàng, sợ rằng nàng đã sớm độc phát bỏ mình rồi.

Vì thế thânthể của nàng vẫn còn chút yếu, không có học được võ công của sư phụ,nhưng trên y thuật độc dược cũng là đem bản lãnh của sư phụ học hết.

"Ngươi dám hạ độc ta, ngươi động tay động chân trên người ta khi nào?" Mặc dùtrong mắt Huyết Thủ mang theo sát ý, nhưng cũng có mấy phần hứng thú,hăng hái nhìn Thư Nhã Phù, biết rõ trúng độc nhưng mặt lại từ từ nở ranụ cười tà nịnh.

Có ý tứ, có ý tứ, nữ nhân khéo léo hắn không lạ gì, muốn làm nữ nhân của Huyết Thủ, không có chút bản lãnh sao có thể!

Nam Cung Thần nhìn, mặc dù một thân nam trang, nhưng một cánh tay lộ rabên ngoài, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, cánh tay mảnh khảnh cân xứng,thấy thế nào cũng không thể là tay của đàn ông, mà nữ nhân mặc dùdien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com một thân nhếch nhác, đối mặt Huyết Thủ, một mađầu giết người không chớp mắt, cũng không có bất kỳ e ngại nào, dướitình huống này, lại còn có thể hạ độc trên người Huyết Thủ.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, đối với độc thuật của mình phải rất có lòng tin.

"Khi ngươi bắt đầu bắt ta, Huyết Thủ, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi là ai, nhưngmà ta không muốn bị cuốn vào chuyện của các ngươi, hôm nay các ngươi hẹn gặp nhau ở chỗ này, tự nhiên các ngươi có chuyện muốn nói, ta đối vớibí mật của người khác không có hứng thú, biết càng nhiều có nghĩa là sẽgặp nhiều phiền toái. Ta không muốn tham gia vào phiền toái của cácngươi, cho nên. . . . . . Ta chuẩn bị buổi đấu giá của ta, các ngươi nói chuyện của các ngươi, có buổi đấu giá ở trước mặt hấp dẫn lực chú ý của những người khác, các ngươi muốn thế nào cũng dễ dàng."

"Khi ngươi bắt đầu bắtta, Huyết Thủ, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi là ai, nhưng mà ta không muốn bị cuốn vào chuyện của các ngươi, hôm nay các ngươi hẹn gặp nhau ở chỗnày, tự nhiên các ngươi có chuyện muốn nói, ta đối với bí mật của ngườikhác không có hứng thú, biết càng nhiều có nghĩa là sẽ gặp nhiều phiềntoái. Ta không muốn tham gia vào phiền toái của các ngươi, cho nên. . . . . . Ta chuẩn bị buổi đấu giá của ta, các ngươi nói chuyện của cácngươi, có buổi đấu giá ở trước mặt hấp dẫn lực chú ý của những ngườikhác, các ngươi muốn thế nào cũng dễ dàng."Thư Nhã Phù từ trong ngực Huyết Thủ lui ra, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn,nhìn hai người đàn ông này một cái, nhàn nhạt mở miệng.Từ khi trở lại thành Khai Dương, trừ việc nàng muốn tìm ra người đầu sỏlàm hại Thư Nhã Phù thất thân ở ngoài, còn muốn tìm ra người đã hạ độcmình, người đó có thể hạ độc mẹ nàng, còn kẻ hạ độc nàng khi còn nhỏ,nhất định phải tìm ra.Chuyện liên quan đến tính mệnh, không báo thù vậy thì không phải lànàng!Về phần người đàn ông trước mắt gọi Huyết Thủ, vì sao giống Văn Diệp,chuyện này gặp Văn Diệp mới có thể hỏi rõ ràng.Đáy lòng cũng có nghĩ tới có lẽ hai người bọn họ là anh em sinh đôi,hoặc là nhân cách phân liệt. . . . . . Nhưng mặc kệ là tình huống thếnào, Huyết Thủ tuyệt đối sẽ không trả lời vấn đề của nàng, cho nên đápán này cần chờ gặp Văn Diệp án.Về phần Nam Cung Thần. . . . . . vì sao hắn tới nơi này? Không phải đãnhận ra nàng?"Thì ra ngươi chính là An Lan công tử của Trân Bảo Các trong truyềnthuyết, không ngờ An Lan công tử nổi tiếng thiên hạ lại là một nữ nhân,thật không ngờ." Liễu Trì kinh ngạc, nhìn kỹ Thư Nhã Phù.Gương mặt này là của An Lan, cho nên thân phận của nàng là An Lan!"Thảo dân tham kiến Tề vương gia, hôm nay có chỗ tiếp đón không được chu đáo xin hãy tha lỗi!" Đối mặt Nam Cung thần, nhất là khi đôi mắt củahắn thẳng tắp nhìn mình, luôn có loại cảm giác không chỗ ẩn núp."Từ khi mới bắt đầu liền động thủ hạ thuốc, không thể nào, nếu như vừabắt đầu ngươi đã hạ thuốc, sao ta không phát hiện!" Cảm thấy công lựctrong cơ thể không thể vận chuyển, nụ cười trên mặt Huyết Thủ vụt tắt."Huyết Thủ, không phải ngươi nói, máu tươi của ta là vị ngon nhất thiênhạ hay sao! Cùng lúc khi chùy thủ của ngươi cắt qua da thịt của ta,d∞đ∞l∞q∞đ, ngươi nhất định đã trúng độc của ta." Cười như không cười,Thư Nhã Phù xoay người nhìn về phía Huyết Thủ, chỉ là gương mặt này vàVăn Diệp rõ ràng giống nhau như đúc, nhưng khác phong cách, nàng khôngthích ứng."Ngươi lại bôi độc trên cổ của mình!" Kinh ngạc nhìn nàng, Huyết Thủkhông ngờ nàng lại có thể bôi độc trên chính người của mình."VÕ công của ta thấp kém, phải biết bảo vệ an toàn của mình!" Tùy ý cười cười, trên người nàng đâu chỉ một loại độc tố, mà trên người Huyết Thủcũng không chỉ là một loại độc.Trong đoạn thời gian trở lại thành Khai Dương, nàng ẩn nhẫn đã lâu rồi,vì đem người ẩn núp phía sau bắt tới, nàng thu lại rất nhiều rất nhiều,theo khuôn phép cũ, sắm một vai Thư Nhã Phù đã thay đổi, theo tĩnh chấtẩn núp bản thân mình, phải nói nếu như dựa theo tính của nàng, rất nhiều chuyện không phải thành cái bộ dạng hiện tại này rồi."Thuốc giải!"Đầu ngón tay khẽ sờ sờ vết máu trên cổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười ưunhã: "Muốn thuốc giải luôn luôn trả giá một chút ít, Huyết Thủ một đaonày của ta, máu này, cả người bị tổn thương. . . . . . Ngươi cảm thấyngươi muốn dùng cái gì để hoàn lại? Có nghe câu nợ máu trả bằng máu haykhông!""Ngươi đang uy hiếp ta? Người đừng quên thân phận ngươi là gì, hiện tạita có thể. . . . . ." Ánh mắt nguy hiểm lưu chuyển ở trên người Nhã Phù, nhất cử nhất động của Nhã Phù khơi ra hứng thú của hắn, nhưng ngườiluôn luôn khát máu tà nịnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người uy hiếp.Nhã Phù lấy ra một cây sáo nhỏ từ trong lòng ngực, không đợi Huyết Thủnói xong, đặt ở khóe miệng phát ra mấy tiếng cười bén nhọn."A —d∞đ∞l∞q∞đ—! Đừng thổi!" Huyết Thủ trực tiếp hai tay ôm đầu, trên mặt thần sắc khổ sở khác thường, mấy tiếng cười bén nhọn này, cơ hồ xuyênthấu rót vào trong đầu."An Lan công tử điều khiển âm quả nhiên lợi hại." Cặp mắt Nam Cung Thầnnheo lại, có bản lĩnh như vậy, An Lan này không đơn giản, điều khiển âmkhông phải người nào cũng có thể học được, ít nhất ở phải có trình độ âm luật nhất định, nếu không không có cách nào sử dụng vũ khí như vậy."Chỉ là thủ đoạn nho nhỏ mà thôi!" Nhếch môi tùy ý nói.Bây giờ nàng là An Lan, không cần khoác áo Thư Nhã Phù tới làm việc, tựnhiên hành động tùy ý theo tính tình của mình.Huyết Thủ đã làm hại trên người nàng xuất hiện nhiều thương, như vậynàng lấy một chút lợi tức trên người hắn đã là tiện nghi cho hắn, nếunhư không phải là hắn và Văn Diệp có khuôn mặt giống nhau như đúc, nàngđã hạ độc Kiến Huyết Phong Hầu rồi.Trước chùy thủ dính máu Thư Nhã Phù, lại bị giữ ở trên tay Nhã Phù, cười nhẹ nhàng: "Con người của ta rất hiền lành, trên cổ của ngươi xoẹt mộtđao, so với vết thương này của ta lớn gấp đôi, máu nhiều gấp đôi! Làngươi tự mình động thủ hay là ta động thủ!"Theo bản tính mà nói, Thư Nhã Phù tự hỏi cũng không phải người hiền lành gì, vừa mới bắt đầu học tập y thuật cùng độc thuật, nàng lựa chọn chính là độc thuật."An Lan đúng không! Rất tốt!" Con ngươi Huyết Thủ chợt co rút nhanh, cắn răng nghiến lợi, cảm nhận được thân thể càng ngày càng nặng nề,diễn-đàn-lê-quý-đôn đưa tay trực tiếp tự mình động thủ đoạt lấy chủy thủ trên tay Nhã Phù, ở trên cổ hoa lên một đao.Vết thương không sâu, nhưng máu chảy xuống!"Thuốc giải!" Cắn răng nghiến lợi, Huyết Thủ chưa từng chịu uy hiếp nhưvậy, hôm nay cư nhiên bị một nữ nhân uy hiếp mình!Thư Nhã Phù, ngươi thật có khả năng!"Thuốc giải đã cho ngươi, hiệu quả không dễ dàng có tác dụng nhanh nhưvậy, tốt nhất ngươi mau rời khỏi, cầm máu của ngươi." Thư Nhã Phù khôngcó sợ hắn động thủ vào thời điểm này chút nào, nàng đã đề phòng rồi, ánh mắt liếc chùy thủ trên tay Huyết Thủ vẫn rỉ máu mấy lần.Nếu như mới vừa rồi Huyết Thủ không chịu tự mình động thủ, chỉ sợ độcnày cũng không giải được rồi, thuốc giải được bôi ở trên chủy thủ, muốngiải độc sẽ phải thấy máu!"Rất tốt, ta sẽ tới tìm ngươi đấy!" Con ngươi màu sắc đỏ sậm mang theotà nịnh cùng nguy hiểm, nhìn Thư Nhã Phù thật sâu một cái, cuối cùngliếc mắt Nam Cung Thần trầm mặc, trực tiếp xoay người rời đi."An Lan công tử, ngươi đuổi Huyết Thủ đi, người đừng quên mất mục đíchhôm nay Bổn vương tới nơi này."Sau khi trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Thần làm khó dễ, hôm nay cùng HuyếtThủ hẹn tại nơi này gặp mặt, là để lấy một vị thuốc dẫn,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. một vị thuốc có thể trị liệu chân cho hắn.Mà bây giờ, Huyết Thủ trúng độc rời đi!"Đó là các ngươi hẹn ước, là chuyện giữa các ngươi, còn ta mới xử lýchuyện tay ta vừa dính máu, mà Huyết Thủ tự mình rời đi, một dân chúngbình dân như ta không liên quan, có thể coi là thất ước, Vương Gia cũngcó thể đi tìm Huyết Thủ, mà không phải tìm ta khởi binh vấn tội."Xoay người, mặc dù trên người nhếch nhác, lộ ra khỏi hơn nửa cánh taytrắng nõn, nhưng không có một chút ngượng ngùng giống như những nữ nhânkhác, cứ như vậy thản nhiên đung đưa, khua khoắng ở trước mặt bọn họ,tùy ý dựa vào tường mà đứng, không để ý chút nào bị người thấy da thịttrên người.

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=148&t=307387"Khi ngươi bắt đầubắt ta, Huyết Thủ, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi là ai, nhưng mà ta khôngmuốn bị cuốn vào chuyện của các ngươi, hôm nay các ngươi hẹn gặp nhau ởchỗ này, tự nhiên các ngươi có chuyện muốn nói, ta đối với bí mật củangười khác không có hứng thú, biết càng nhiều có nghĩa là sẽ gặp nhiềuphiền toái. Ta không muốn tham gia vào phiền toái của các ngươi, chonên. . . . . . Ta chuẩn bị buổi đấu giá của ta, các ngươi nói chuyện của các ngươi, có buổi đấu giá ở trước mặt hấp dẫn lực chú ý của nhữngngười khác, các ngươi muốn thế nào cũng dễ dàng."

Thư Nhã Phù từ trong ngực Huyết Thủ lui ra, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn, nhìn hai người đàn ông này một cái, nhàn nhạt mở miệng.

Từ khi trở lại thành Khai Dương, trừ việc nàng muốn tìm ra người đầu sỏlàm hại Thư Nhã Phù thất thân ở ngoài, còn muốn tìm ra người đã hạ độcmình, người đó có thể hạ độc mẹ nàng, còn kẻ hạ độc nàng khi còn nhỏ,nhất định phải tìm ra.

Chuyện liên quan đến tính mệnh, không báo thù vậy thì không phải là nàng!

Về phần người đàn ông trước mắt gọi Huyết Thủ, vì sao giống Văn Diệp, chuyện này gặp Văn Diệp mới có thể hỏi rõ ràng.

Đáy lòng cũng có nghĩ tới có lẽ hai người bọn họ là anh em sinh đôi, hoặclà nhân cách phân liệt. . . . . . Nhưng mặc kệ là tình huống thế nào,Huyết Thủ tuyệt đối sẽ không trả lời vấn đề của nàng, cho nên đáp án này cần chờ gặp Văn Diệp án.

Về phần Nam Cung Thần. . . . . . vì sao hắn tới nơi này? Không phải đã nhận ra nàng?

"Thì ra ngươi chính là An Lan công tử của Trân Bảo Các trong truyền thuyết, không ngờ An Lan công tử nổi tiếng thiên hạ lại là một nữ nhân, thậtkhông ngờ." Liễu Trì kinh ngạc, nhìn kỹ Thư Nhã Phù.

Gương mặt này là của An Lan, cho nên thân phận của nàng là An Lan!

"Thảo dân tham kiến Tề vương gia, hôm nay có chỗ tiếp đón không được chu đáoxin hãy tha lỗi!" Đối mặt Nam Cung thần, nhất là khi đôi mắt của hắnthẳng tắp nhìn mình, luôn có loại cảm giác không chỗ ẩn núp.

"Từkhi mới bắt đầu liền động thủ hạ thuốc, không thể nào, nếu như vừa bắtđầu ngươi đã hạ thuốc, sao ta không phát hiện!" Cảm thấy công lực trongcơ thể không thể vận chuyển, nụ cười trên mặt Huyết Thủ vụt tắt.

"Huyết Thủ, không phải ngươi nói, máu tươi của ta là vị ngon nhất thiên hạ hay sao! Cùng lúc khi chùy thủ của ngươi cắt qua da thịt của ta, d∞đ∞l∞q∞đ, ngươi nhất định đã trúng độc của ta." Cười như không cười, Thư Nhã Phùxoay người nhìn về phía Huyết Thủ, chỉ là gương mặt này và Văn Diệp rõràng giống nhau như đúc, nhưng khác phong cách, nàng không thích ứng.

"Ngươi lại bôi độc trên cổ của mình!" Kinh ngạc nhìn nàng, Huyết Thủ không ngờ nàng lại có thể bôi độc trên chính người của mình.

"VÕ công củata thấp kém, phải biết bảo vệ an toàn của mình!" Tùy ý cười cười, trênngười nàng đâu chỉ một loại độc tố, mà trên người Huyết Thủ cũng khôngchỉ là một loại độc.

Trong đoạn thời gian trở lại thành KhaiDương, nàng ẩn nhẫn đã lâu rồi, vì đem người ẩn núp phía sau bắt tới,nàng thu lại rất nhiều rất nhiều, theo khuôn phép cũ, sắm một vai ThưNhã Phù đã thay đổi, theo tĩnh chất ẩn núp bản thân mình, phải nói nếunhư dựa theo tính của nàng, rất nhiều chuyện không phải thành cái bộdạng hiện tại này rồi.

"Thuốc giải!"

Đầu ngón tay khẽ sờsờ vết máu trên cổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười ưu nhã: "Muốn thuốcgiải luôn luôn trả giá một chút ít, Huyết Thủ một đao này của ta, máunày, cả người bị tổn thương. . . . . . Ngươi cảm thấy ngươi muốn dùngcái gì để hoàn lại? Có nghe câu nợ máu trả bằng máu hay không!"

"Ngươi đang uy hiếp ta? Người đừng quên thân phận ngươi là gì, hiện tại ta cóthể. . . . . ." Ánh mắt nguy hiểm lưu chuyển ở trên người Nhã Phù, nhấtcử nhất động của Nhã Phù khơi ra hứng thú của hắn, nhưng người luôn luôn khát máu tà nịnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người uy hiếp.

Nhã Phù lấy ra một cây sáo nhỏ từ trong lòng ngực, không đợi Huyết Thủ nóixong, đặt ở khóe miệng phát ra mấy tiếng cười bén nhọn.

"A—d∞đ∞l∞q∞đ—! Đừng thổi!" Huyết Thủ trực tiếp hai tay ôm đầu, trên mặtthần sắc khổ sở khác thường, mấy tiếng cười bén nhọn này, cơ hồ xuyênthấu rót vào trong đầu.

"An Lan công tử điều khiển âm quả nhiênlợi hại." Cặp mắt Nam Cung Thần nheo lại, có bản lĩnh như vậy, An Lannày không đơn giản, điều khiển âm không phải người nào cũng có thể họcđược, ít nhất ở phải có trình độ âm luật nhất định, nếu không không cócách nào sử dụng vũ khí như vậy.

"Chỉ là thủ đoạn nho nhỏ mà thôi!" Nhếch môi tùy ý nói.

Bây giờ nàng là An Lan, không cần khoác áo Thư Nhã Phù tới làm việc, tự nhiên hành động tùy ý theo tính tình của mình.

Huyết Thủ đã làm hại trên người nàng xuất hiện nhiều thương, như vậy nàng lấy một chút lợi tức trên người hắn đã là tiện nghi cho hắn, nếu như khôngphải là hắn và Văn Diệp có khuôn mặt giống nhau như đúc, nàng đã hạ độcKiến Huyết Phong Hầu rồi.

Trước chùy thủ dính máu Thư Nhã Phù,lại bị giữ ở trên tay Nhã Phù, cười nhẹ nhàng: "Con người của ta rấthiền lành, trên cổ của ngươi xoẹt một đao, so với vết thương này của talớn gấp đôi, máu nhiều gấp đôi! Là ngươi tự mình động thủ hay là ta động thủ!"

Theo bản tính mà nói, Thư Nhã Phù tự hỏi cũng không phảingười hiền lành gì, vừa mới bắt đầu học tập y thuật cùng độc thuật, nàng lựa chọn chính là độc thuật.

"An Lan đúng không! Rất tốt!" Conngươi Huyết Thủ chợt co rút nhanh, cắn răng nghiến lợi, cảm nhận đượcthân thể càng ngày càng nặng nề, diễn-đàn-lê-quý-đôn đưa tay trực tiếptự mình động thủ đoạt lấy chủy thủ trên tay Nhã Phù, ở trên cổ hoa lênmột đao.

Vết thương không sâu, nhưng máu chảy xuống!

"Thuốc giải!" Cắn răng nghiến lợi, Huyết Thủ chưa từng chịu uy hiếp như vậy, hôm nay cư nhiên bị một nữ nhân uy hiếp mình!

Thư Nhã Phù, ngươi thật có khả năng!

"Thuốc giải đã cho ngươi, hiệu quả không dễ dàng có tác dụng nhanh như vậy,tốt nhất ngươi mau rời khỏi, cầm máu của ngươi." Thư Nhã Phù không có sợ hắn động thủ vào thời điểm này chút nào, nàng đã đề phòng rồi, ánh mắtliếc chùy thủ trên tay Huyết Thủ vẫn rỉ máu mấy lần.

Nếu như mớivừa rồi Huyết Thủ không chịu tự mình động thủ, chỉ sợ độc này cũng không giải được rồi, thuốc giải được bôi ở trên chủy thủ, muốn giải độc sẽphải thấy máu!

"Rất tốt, ta sẽ tới tìm ngươi đấy!" Con ngươi màusắc đỏ sậm mang theo tà nịnh cùng nguy hiểm, nhìn Thư Nhã Phù thật sâumột cái, cuối cùng liếc mắt Nam Cung Thần trầm mặc, trực tiếp xoay người rời đi.

"An Lan công tử, ngươi đuổi Huyết Thủ đi, người đừng quên mất mục đích hôm nay Bổn vương tới nơi này."

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Thần làm khó dễ, hôm nay cùng Huyết Thủhẹn tại nơi này gặp mặt, là để lấy một vị thuốc dẫn,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. một vị thuốc có thể trị liệu chân cho hắn.

Mà bây giờ, Huyết Thủ trúng độc rời đi!

"Đó là các ngươi hẹn ước, là chuyện giữa các ngươi, còn ta mới xử lý chuyện tay ta vừa dính máu, mà Huyết Thủ tự mình rời đi, một dân chúng bìnhdân như ta không liên quan, có thể coi là thất ước, Vương Gia cũng cóthể đi tìm Huyết Thủ, mà không phải tìm ta khởi binh vấn tội."

Xoay người, mặc dù trên người nhếch nhác, lộ ra khỏi hơn nửa cánh tay trắngnõn, nhưng không có một chút ngượng ngùng giống như những nữ nhân khác,cứ như vậy thản nhiên đung đưa, khua khoắng ở trước mặt bọn họ, tùy ýdựa vào tường mà đứng, không để ý chút nào bị người thấy da thịt trênngười.

Xoay người, mặc dùtrên người nhếch nhác, lộ ra khỏi hơn nửa cánh tay trắng nõn, nhưngkhông có một chút ngượng ngùng giống như những nữ nhân khác, cứ như vậythản nhiên đung đưa, khua khoắng ở trước mặt bọn họ, tùy ý dựa vào tường mà đứng, không để ý chút nào bị người thấy da thịt trên người.

Lạnh nhạt kiên định, lười biếng dựa vào vách tường, đuôi lông mày gảy nhẹ,một bộ đây là chuyện của ngươi mà, không có quan hệ gì với ta.

"Huyết Thủ rời đi, ngươi cảm thấy hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi! Hắn nổidanh khát máu dễ giết, đối với kẻ địch càng thêm tàn khốc! Hôm nay ngươi đã khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn." Đối với thái độ của nàng Nam Cung Thần cũng không để ý.

"Sao Tề vương gia đột nhiên nói cái này,chẳng lẽ. . .๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn . . . Vương Gia là muốn giúp tahay sao?" Nhìn lên nhìn xuống đánh giá Nam Cung Thần, tuyệt mỹ yêunghiệt, giữa lông mày điểm một Chu Sa đỏ tươi mê hoặc người, mặc dù chỉlà gương mặt lạnh lùng, ngồi ở trên xe lăn, đều mang một mùi vị mê hoặclòng người.

Cái loại này trong đám người, nhất định thành tiêu điểm của mọi người, mà Nam Cung Thần chính là người đàn ông như vậy.

"Ngươi biết dùng độc, nhất định cũng biết giải độc!" Nam Cung Thần nói ra mụcđích cuối cùng của mình, mặc dù không biết được năng lực của nàng, nhưng bằng vào một ngón vừa rồi, ít nhất có thể nhìn ra nàng ở phương diệnnày quả thật nhất định có thành tựu.

"Vương Gia, chuyện này. . . . . . Không thể tùy tiện đem chuyện này nói cho người ngoài không rõ lailịch!" Hiểu được ý tứ củaVương Gia, Liễu Trì khiếp sợ nói.

"Liễu Trì lui ra!" Nam Cung Thần quát lạnh một tiếng.

Liễu Trì bất đắc dĩ, thối lui đến sau lưng Nam Cung Thần, chỉ là ánh mắtcũng ác ngoan nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, hình như muốn từ trên ngườinàng đâm cái động, thấy rõ diện mạo thật của nàng.

Đuôi lông mày khẽ hếch lên, Nam Cung Thần trúng độc?

Đây lại là một tin tức mới, chưa từng nghe Nam Cung Thần trúng kỳ độc, màbây giờ Nam Cung Thần tự mình tìm Huyết Thủ khát máu để lấy thuốc dẫn,nhất định là độc vô cùng khó giải, độc tố tầm thường ngự y trong hoàngcung có thể sửa trị.

"Ngươi biết giải độc, hơn nữa ngươi đã chếđộc y tiên mới có thể trị liệu, Bổn vương hi vọng khả năng chế độc cùnggiải độc cũng lợi hại như nhau." Nam Cung Thần mặt quý khí ngạo nghễngồi trên ở trên xe lăn, cao quý mà mị hoặc, bên khóe môi bên lộ ra mộtnụ cười nhàn nhạt, nhất thời khuynh quốc lam nhan, cổ hoặc lòng người.

Đối với Nam Cung Thần, Thư Nhã Phù cũng đã biết được, nhưng lại nhìn đếnmột nụ cười nghiêng nước nghiêng thành như vậy, vẫn làm cho nàng sững sờ một lát.

Cúi đầu, né tránh tầm mắt Nam Cung Thần, nhìn cánh tay bầm đen của mình: "Vương Gia muốn ta giải độc cho ngài!"

"Có yêu cầu gì, ngươi có thể nói ra!" Nam Cung Thần thản nhiên mở miệng,trực tiếp tỏ thái độ, hắn không thích vòng vo tam quốc, hai bên đều làngười biết chuyện, không cần những lời khách sáo dò xét lẫn nhau.

"Yêu cầu?!" Hơi híp mắt lại, trong đầu Thư Nhã Phù suy xét các loại khảnăng, cùng với không muốn giải độc cho Nam Cung Thần, trên người hắn làđộc gì không còn rõ ràng lắm, đồng ý hay không đồng ý đều dựa vào chính ý tưởng của nàng.

"Mẹ. . . . . . Con mới đi nhà kho tìm mẹ, cũng không thấy. . . . . . A! Sao mẹ lại ra nông nỗi như vậy?"

Thư Vũ Trạch từ bên ngoài chạy tới, hình như là xa xa thấy được bóng lưngThư Nhã Phù, một đường vui sướng chạy tới, chỉ là đi tới gần, thấy mộtthân nhếch nhác, trên cổ mẹ còn có vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mạiđáng yêu đó lập tức trầm thấp xuống, đáy mắt tức giận sẵng giọng nhưcuồng phong.

Lại có lá gan tổn thương mẹ của cậu!

Khẩntrương nhìn vết bầm đen chói mắt trên cánh tay Nhã Phù,diễn-đàn-lê-quý-đôn, còn có máu tươi chảy trên cổ, nguyên cái khuôn mặtnhỏ nhắn cũng trầm giống như có thể tích thủy: "Mẹ, đã xảy ra chuyệngì?"

"Là ngươi làm!" Ánh mắt Thư Vũ Trạch tức giận cùng sát ý, chợt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Thần.

Người tổn thương mẹ cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho dù người này làcha cậu, thì cũng vậy, cậu để mẹ ở vị trí thứ nhất trong lòng, tuyệt đối không cho phép người khác tổn thương mẹ một sợi tóc nào.

"Bảobối, mẹ không có việc gì, con hãy yên tâm đi! Chuyện này không có quanhệ gì với hắn!" Thư Nhã Phù ngồi xổm người xuống, đem con trai bảo bốikéo vào trong ngực trấn an nói.

May mắn là hôm nay nàng và VũTrạch đã dịch dung, dù Nam Cung Thần đứng ở trước mặt, cũng không nhậnra thân phận của bọn họ, chỉ là thấy tướng mạo Nam Cung Thần, một sốchuyện nào đó sợ là dấu không được Vũ Trạch rồi.

"Vậy là ai làm?" Cau mày, trên gương mặt nho nhỏ của Thư Vũ Trạch không sảng khoái cùng không vui.

"Một tên biến thái!" Thuận miệng nói, Vũ Trạch đã quen thuộc, có một số chuyện nàng cũng không muốn gạt cậu.

"Lại là ngươi? Nàng là mẹ ngươi!" Nam Cung Thần thấy bóng người nho nhỏ này, thần sắc trong con mắt lưu chuyển, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt,tên tiểu tử thúi này không phải là cái tên mở miệng ra đều gọi mình làphụ thân yêu quý sao, không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy.

Mà. . . . . . An Lan công tử trong truyền thuyết lại chính là mẹ của cậu, nhưvậy. . . . . . sau lưng là Trân Bảo Các U Minh cung?

Có ý tứ, An Lan và tiểu tử này lại là mẹ con, thật là quá làm cho hắn bất ngờ rồi !

"Hừ, hắn đang nơi này còn làm hại mẹ bị thương thành như vậy, coi như khôngphải hắn làm, thấy chết mà không cứu cũng liên luỵ!" Hừ lạnh một tiếng,bây giờ Thư Vũ Trạch rất tức giận, đối với tức giận không ngừng lên caocủa Thất vương gia, dịch dung khuôn mặt nhỏ nhắn căng đến gắt gao, rõràng bày tỏ, hiện tại cậu cực kỳ khó chịu, rất không vui vẻ.

Nhưng tại sao cha lại chạy tới nơi này? Chẳng lẽ là tới bắt mẹ hay sao? Nhìn không giống lắm!

Đáy lòng nghĩ, Thư Vũ Trạch tránh khỏi ôm ấp của Thư Nhã Phù, chạy đếntrước mặt của Nam Cung Thần, hai cặp mắt màu hổ phách nhìn nhau, hiệntại tiểu tử không vui, cho nên: "Tề vương gia, ngài không biết cái gìgọi nam nữ thụ thụ bất thân sao, không nhìn thấy đại thúc cũng đã thứcthời xoay mặt đi một bên rồi, đôi mắt của ngài thẳng nhìn chằm chằm vàomẹ ta làm cái gì! Hừ! Đừng tưởng rằng bây giờ nhìn mẹ ta xinh đẹp nhưhoa, cơ trí thông minh liền muốn nhúng chàm!"

Con trai, ngươi mạnh khỏe mạnh, đối với một người cùng mình trương cái bộ dạng của một người đàn ông, mà chảnh nói lời như vậy!

Thật. . . .๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn . . Thật không hỗ là con ta!

Thư Nhã Phù nhìn con trai bảo bối thấy Nam Cung Thần không có gì khácthường, đáy lòng cũng yên tâm rất nhiều, sau có thể từ từ sẽ nhờ hắn một chút.

"Con trai Nhị thập tứ hiếu ngươi đã mở miệng một tiếng kêu ta cha yêu quý, Bổn vương tự nhiên muốn tới thăm mẹ ngươi một chút thìcó gì lạ, nếu không ta bị thua thiệt rồi!"

Đối mặt Thư Vũ Trạchđang tức giận, tâm tình Nam Cung Thần vui thích cười lên, tên tiểu tửnày luôn buông lỏng, hắn cũng không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp têntiểu tử này, còn gặp được mẹ trí dũng song toàn, xinh đẹp như hoa, trêntrời trên đất ít có trong miệng cậu.

Có lá gan có năng lực hạ độc trên người Huyết Thủ, quả thật không phải một nữ nhân bình thường!

Đối mặt Thư Vũ Trạchđang tức giận,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. tâm tình Nam Cung Thần vui thíchcười lên, tên tiểu tử này luôn buông lỏng, hắn cũng không nghĩ tới hômnay lại có thể gặp tên tiểu tử này, còn gặp được mẹ trí dũng song toàn,xinh đẹp như hoa, trên trời trên đất ít có trong miệng cậu.

Có lá gan có năng lực hạ độc trên người Huyết Thủ, quả thật không phải một nữ nhân bình thường!

Nam Cung Thần cười một tiếng nói, khuynh quốc mê say, nam sắc mê người! Vốn là một người lạnh lùng, thế nhưng lúc này đã nhu hòa xuống, làm chongười ta trợn mắt hốc mồm.

Hai người bọn họ đã từng gặp mặt? !

Thư Nhã Phù khiếp sợ nhìn hai người đang nhìn nhau, một chu môi tức giận,một cười cảnh xuân rực rỡ, nàng thật không biết con trai mình gặp NamCung Thần khi nào, khẽ nheo cặp mắt lại, hình như từ khi đến thành KhaiDương đến giờ, Vũ Trạch có lòng hiếu kỳ rất lớn với Nam Cung Thần, thỉnh thoảng luôn nhắc tới Tề vương như thế nào như thế nào.

Hơn nữa. . . . . . Nam Cung Thần nói cái câu "Con trai Nhị thập tứ hiếu, ngươi đãmở miệng kêu ta cha yêu quý một tiếng. . . . . ."

Con trai, cha,hai từ này trực tiếp khiến Thư Nhã Phù sững sờ tại chỗ, trong đầu chẳngnhững quay về từ ngữ của hai người này, con trai, cha. .d∞đ∞l∞q∞đ . . . . Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, hai người các ngươi cấu kết đi chungvới nhau từ lúc nào!

"Tề vương gia, thân phận ngài tôn quý, không so được bách tính bình dân như chúng ta, muốn vứt bỏ con trai cũngkhông thể tùy tiện vứt bỏ! Mẹ của ta cũng không phải người bình thườngnói muốn là có thể muốn! Hừ!" Thư Vũ Trạch nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, đáy mắt rất rõ ràng tức giận.

Nếu như đổi lại thời gian địa điểm, Nam Cung Thần muốn gặp Thư Nhã Phù, sợ rằng Vũ Trạch cũng hấp ta hấp tấp chạy đi an bài.

"Ha ha!" tiếng cười thật thấp, dịu dàng mang theo mùi vị cưng chìu, ngaysau đó Nam Cung Thần ngẩng đầu giương mắt nhìn về phía Nhã Phù: "An Lantrả lời của ngươi là cái gì? Có cái yêu cầu gì ngươi cũng có thể nóira!"

Cùng Nam Cung Thần đối diện, Thư Nhã Phù mới vừa nâng lên nụ cười thản nhiên, mơn trớn sợi tóc bên trán: "Yêu cầu rất đơn giản, tasẽ dẫn con trai vào Tề Vương phủ làm đại phu trị liệu cho ngươi, ngươikhông thể trói buộc chúng ta làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa có thể chữakhỏi hay không ta không bảo đảm!"

Không muốn dùng tiếp thân phậnThư Nhã Phù ở trong thành Khai Dương nữa, như vậy đổi thân phận, đổi một thân phận tự do để làm chuyện dễ dàng hơn, theo ý nàng Nam Cung Thầnchính là một cái cơ hội.

Lấy danh nghĩa trị liệu tiến vào TềVương phủ, nàng đã sớm nghĩ tới, với thân phận Thư Nhã Phù có điều kiêng kỵ, d∞đ∞l∞q∞đ sợ rằng bởi vì quan hệ rất lớn với Nam Cung Thần, mà bâygiờ được nghe trên người Nam Cung Thần hình như bị hạ độc, nàng tự nhiên cần biết rõ giữa hai người này có liên quan gì hay không.

Mangtheo Vũ Trạch vào Vương phủ, mặc kệ tuyên bố trong ngoài như thế nào,theo lời đồn nàng nhất định sẽ trở thành tân sủng của Thất vương gia,bởi như vậy có vài người nếu như muốn biết, chắc chắn sẽ không ngồi chờchết, còn đối với phương dẫn đầu động thủ, dĩ nhiên là có dấu vết mà lần theo.

Huống chi thân phận An Lan không phải là Thư Nhã Phù, không cần bận tâm nhiều như vậy!

Nụ cười bên khóe môi càng ngày càng rõ ràng, có lẽ Nam Cung Thần cũng sẽkhông nghĩ đến, hắn tìm kiếm Thư Nhã Phù, Thư Nhã Phù hiện tại liền đứng trước mặt của hắn, còn chuẩn bị theo hắn đi Tề Vương phủ.

"Vàovương phủ, như vậy ngươi muốn lấy thân phận gì vào?" Nam Cung Thần hiểnnhiên cũng không nghĩ đến nàng lại có thể biết nói lên yêu cầu như thế,mặc dù đúng là hắn cố ý cho nàng vào trong phủ trị liệu, chuyện hắntrúng độc tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

"Vô nghĩa, tấtnhiên là thân phận đại phu nhân, ngài đừng tưởng đánh chủ ý với mẹ ta!Ngài muốn tìm nữ nhân thì tìm Tề vương phi của ngài đi, không được đếngần mẹ ta!" Thư Vũ Trạch rất không sảng khoái hừ lạnh một tiếng, chumôi hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thần một cái.

Mẹ tính toán gì cậu hiểu, cũng thuận theo tự nhiên giúp đỡ mẹ mình, như vậy Nam Cung Thần sẽ không hoài nghi nhiều.

"Ta sẽ tự mình đi Tề Vương Phủ, Vương Gia cứ yên tâm đi, còn bây giờ VươngGia có nên rời đi trước hay không!" diễn-đàn-lê-quý-đôn Thư Nhã Phù đilên trước, đưa tay vò tóc Vũ Trạch, nói.

Hôm sau, cửa lớn Tề Vương phủ.

"Hộ vệ đại ca này, đứa nhỏ này thật sự là con trai Vương Gia, ta ngậm đắngnuốt cay sinh hạ đứa bé này, mục đích đúng là muốn lưu lại một huyếtmạch cho vương gia! Ngươi xem một chút, ánh mắt đứa nhỏ này có phải rấtgiống Vương Gia hay không ?"

"Ngươi xem, ánh mắt thật sự rất giống Vương Gia, đều là màu hổ phách."

"Nhưng chưa bao giờ nghe nói chuyện này, huống chi Vương Gia rất ít ra cửa,đột nhiên toát ra một nữ nhân mang theo đứa bé nói là con trai Vương Gia , này sợ rằng. . . . . ."

"Hộ vệ đại ca, ngươi có thể đi tìmLiễu Trì Liễu thị vệ hỏi rõ ràng, hắn vẫn hầu ở bên cạnh Vương Gia, rành rẽ nhất mà!" Ôm Vũ Trạch, bộ mặt điềm đạm đáng yêu, Thư Nhã phù nhỏgiọng nói.

"Cái gì nữ nhân lại còn đến vương phủ giả mạo! Lại còn mang theo đứa bé chạy đến, Vương Gia làm sao có thể cùng ngươi sinh hạđứa bé, hơn nữa còn một đứa bé lớn như vậy!" Một thị vệ lạnh lùng quátto, không có chút nào tin tưởng chuyện như vậy.

"Mẹ. . . . . . Ô ô ô, có phải cha không cần tiểu Điêu rồi hay không, tiểu Điêu sẽ rất ngoan , sẽ không gây chuyện!"

Âm thanh mềm mại, lập tức ô ô mà khóc lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn chui ở trong ngực Nhã Phù, khóc rất đau lòng.

"Con trai, sẽ không, sẽ không, cha con không phải là người như thế, cha quanói nhất định sẽ đối xử tử tế mẹ con chúng ta đấy!" Trong hốc mắt mangtheo nước mắt, khuôn mặt Nhã Phù hoa lê đẫm mưa.

Trong khoảngthời gian ngắn, cửa Tề Vương phủ nháo loạn, tất cả mọi người nhìn nữnhân xiêm áo lam lũ, ôm một bé trai cũng quần áo tả tơi, chạy tới TềVương phủ tìm chồng.

Mà tin tức này, lấy một tốc độ khó có thể tưởng tượng, nhanh chóng truyền vào trong cung.

"Ngươi nói cái gì? Có một nữ nhân mang theo một đứa bé chạy đến Tề Vương phủnói là con trai Vương Gia!" Uyển Quý Phi khiếp sợ chợt từ trên ghế đứnglên, khó có thể tin nghe hạ nhân bẩm báo.

"Đúng vậy, nương nương, sáng sớm hôm nay đang ở ngoài cửa vương phủ khóc kêu muốn gặp VươngGia, hiện tại sợ là tin tức đã truyền ra."

"Làm sao lại chạy đếnmột nữ nhân không giải thích được, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mới xử lýmột Thư Nhã Phù, bây giờ lại chạy đến một nữ nhân, lại còn mang theo đứa bé đến!" Uyển Quý Phi chau mày, nhưng nếu Tề vương có đứa bé, thân thểhắn có tàn tật không thể đi lên ngôi vị hoàng đế, không có nghĩa là hắnsẽ không vì con của mình mưu đồ địa vị chí tôn kia.

Mà Nam Cung Thần luôn luôn bất hòa với nàngnhưng nếu có những thứ khác dựa vào, như vậy nàng phải làm thế nào?

Đứa bé của nàng mới có thể làm thái tử, nàng tuyệt đối không cho phép xảyra chuyện như vậy, hơn nữa đứa con hoang đó không biết từ đâu tới, cănbản cũng không xứng tiến vào phổ tộc hoàng gia.

Đứa bé của nàng mớicó thể làm thái tử, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa đứa con hoang đó không biết từ đâu tới,d∞đ∞l∞q∞đ, căn bản cũngkhông xứng tiến vào phổ tộc hoàng gia.

"Đi, đi qua chỗ Thái hậu!"

Trong ngự thư phòng.

"Hoàng thượng, chuyện này có phải là thật hay không?" Viên tổng quản thậntrọng nhìn Hoàng thượng trên ngôi vị hoàng đế kia, từ khi bắt đầu nghecái tin tức đó, mặt hoàng thượng vẫn không chút thay đổi không có tỏthái độ gì.

"Tất cả đều đi xuống!"

"Bốp ——! Khốn kiếp!"Đuổi lui hết người, hoàng thượng phất tay đem trọn đồ trên bàn cũng némtới trên đất, quắc mắt trừng mi, giận không thể nuốt.

"Tại sao nó có thể có con trai! Không phải nó trúng độc hay sao, sao lại có contrai?" Tức giận hét lớn, hoàng thượng vỗ án, tức giận nhìn chằm chằmViên Thì Minh.

"Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận, đây chỉ là tin đồn mà thôi, còn chưa chứng thật đứa bé kia chính là contrai Tề vương! Rất có thể chỉ là điêu phụ lớn mật mạo danh thôi." Viêntổng quản thấy hoàng thượng vô cùng tức giận, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu nói.

"Trên tay hắn trông coi Ám các, trẫm cũng phải kiêng kỵ hắn mấy phần, nếu như không phải bởi vì hắn không thể đi được, chân tàn không có cơ hội đăng vị, ngươi cảm thấy hắn sẽ ngồi chờ chết như vậy,an phận làm một Vương Gia?" Hoàng thượng tức giận quát lạnh, đối với Nam Cung Thần, hắn vẫn luôn lòng mang kiêng kỵ, tiên hoàng đem ngôi vịhoàng đế giao trên tay của hắn, nhưng đợi đến sau khi hắn lên ngôi, mớiphát hiện, Ám các từ trước do hoàng thượng nắm trong tay lại rơi vào tay Nam Cung Thần.

Từ đó, ở trong mắt Hoàng thượng, d∞đ∞l∞q∞đ, Nam Cung Thần không chỉ là một người con trai tàn phế, mà là một người cần kiêng kỵ.

"Hoàng thượng, chuyện này còn chưa tra rõ, cần phải hay biết rõ sự tình rồitính toán sau!" Đối với tâm tư của hoàng thượng, phục vụ ở bên người mấy chục năm, Viên Thì Minh hiểu rõ nhưng rất rõ ràng, nếu không vị tríthái giám tổng quản này cũng cũng sẽ không để hắn ngồi rồi.

"Điđiều tra tìm hiểu rõ, đem xuất thân bối cảnh tất cả của nữ nhân kia đềucho trẫm nhất nhất điều tra xong, cho tới bây giờ Tề vương cũng ít khira cửa lại có một đứa con trai, con trai trẫm thật đúng là có năng lực,cư nhiên dấu diếm nhiều năm như vậy!" Hoàng thượng mặt không vẻ gì caumày lạnh lùng nói.

Mà trong điện Thái hậu, Thái hậu mới nghe được tin tức từ Uyển Quý Phi, trong cung càng thêm không ngồi yên, trực tiếp hạ lệnh chuẩn bị xuất cung.

. . . . . .

"Chậc chậc, hiệntại trong vương phủ của Vương gia có thêm một nữ nhân, còn thêm một đứacon trai, chắc hẳn sẽ rất nhanh truyền ra." đang nhàn nhã ngồi ở bên bàn ăn quả nho, Thư Nhã Phù, bộ dạng lười biếng này, nơi nào còn điềm đạmđáng yêu như lúc ở cửa vương phủ.

"An Lan, ngươi cho Bổn vươngđội cái mũ thật lớn! Sợ rằng mấy ngày nữa trong thành Khai Dương sẽtruyền ra lời đồn." Nam Cung Thần mang theo nụ cười tà mị, cười nhưkhông cười nhìn nữ nhân trước mắt.

Khi mới vừa thấy nàng cùngtiểu tử trong cái bộ dáng này, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn, hắn giật mình, mặc như thôn phụ chạy tới Tề Vương phủ, thậm chí còn có vài miếng vátrên quần áo!

Mà tiết mục ở trước cửa vương phủ khóc rất đaulòng, tình huống chân thật cũng là hai người được Liễu Trì mang vào, lập tức ôm bụng thả cửa, nước mắt kia căn bản cũng không phải điềm đạm đáng yêu, mà nén cười mà ra.

"Cha yêu quý, ngài vốn là đồng ý chúngta tới Tề Vương phủ, cũng không có tính toán này, dù sao ở trong vươngphủ nếu bị người biết chất độc trên người của ngài, khẳng định nói thành nữ nhân của ngài cùng con trai, đã như vậy, mẹ liền định trực tiếp tìmtới cửa, như vậy tin tức truyền ra tương đối mau, không phải sao?"

Cùng một tư thế với Thư Nhã Phù, Thư Vũ Trạch, cười giống như một con mèocon ăn vụng, cười híp mắt đem một quả nho đã bóc sạch vỏ đưa đến khóemiệng Nhã Phù, khéo léo khen tặng: "Mẹ! Mẹ diễn trò thực tốt!"

Ăn quả nho con trai bảo bối đưa lên miệng, đồng thời cũng lấy quả đã bócsạch trên tay mình đưa đến bên miệng Vũ Trạch, rất là hài lòng cười nói: "Bảo bối, con biểu hiện rất tốt, ánh mắt kia, giọng nói kia, tất cả làchân truyền của mẹ!"

Nam Cung Thần ở một bên nhìn lên hai mẹ contrước mặt có qua có lại, ánh mắt tối sầm lại, đáy lòng xông ra mấy phầnhâm mộ cùng ấm áp, cảm giác như thế hắn chưa bao giờ có.

Ở tronghoàng gia, khi hắn từ trên tay Hoàng Gia gia bắt đầu tiếp chưởng Ám các, tất cả mọi chuyện cũng bắt đầu trở nên cẩn thận, cho dù là người changồi ở trên ngôi vị hoàng đế kia, lúc hướng về phía hắn cũng có phầnnghi kỵ, mà mẫu phi. . . . . .

Nam Cung Thần ở bên cạnh bị lạnh nhạt, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng nhưng cũng từ từ chậm lại.

"Cha yêu quý, làm con trai nhị thập tứ hiếu, vốn xen vào ngài hôm qua làhành vi không tốt, không muốn quan tâm ngài, chỉ là nể mặt mẹ, tạm thờichúng ta sẽ ăn của ngài mặc của ngài, quả nho này cho ngài ăn!" Thư VũTrạch chạy tới trước mặt của Nam Cung Thần, đem một quả nho đã bóc sạchvỏ đưa đến khóe miệng Nam Cung Thần, nháy nháy mắt mặt mong đợi nhìnhắn.

Mặc dù trưởng thành sớm, cậu vẫn là một đứa bé, mặc dù tốihôm qua mẹ ngả bài với cậu, hắn cũng nói đã sớm biết chuyện Nam CungThần có thể là cha mình!

Chưa từng cảm nhận cảm giác có cha, thật ra đối với quyết định đến đủ vương phủ ở của mẹ, trong cái đầu nhỏ củacậu đã ra động tác tính toán.

Cái gọi là gần quan được ban lộc,mẹ con bọn hắn bây giờ ở trong vương phủ cho Vương Gia nuôi, nuôi mộtnuôi có phải hay không là có thể có tình cảm, sau đó. . .๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn. . .

Trong đầu vẫn còn nghĩ, môi đỏmọng nho nhỏ mím lại cười trộm, giống như tiểu hồ ly đang mưu đồ chuyệnăn trộm bình thường đáng yêu!

Đáy lòng càng thêm ấm áp, Nam CungThần há mồm chuẩn bị đem quả nho trong tay Vũ Trạch ăn, Liễu Trì bêncạnh cảnh giác tiến lên, cau mày: "Vương Gia!"

"Thân thể này củahắn cũng không cần ta hạ độc cũng đã không chịu nổi, ta tới trị liệu ,không phải nhặt xác cho hắn! Cho nên. . . . . . Liễu thị vệ có thể yêntâm!" Nhã Phù đầu cũng không chuyển, khoan thai mở miệng.

Mà ở lúc Liễu Trì mở miệng, Nam Cung Thần cũng đã đem quả nho Vũ Trạch đưa tới khóe miệng cắn vào.

Liễu Trì trợn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân bất kính này, nếu như không phảinàng có thể trị độc cho Vương Gia, hắn sớm đã động thủ.

Băng Đồng từ bên ngoài đi tới: "Vương Gia, Thái hậu cùng Uyển Quý Phi đến rồi!"

"Thần nhi!" Thái hậu vừa tiến đến, trong miệng kêu Nam Cung Thần, ánh mắtcũng là thẳng vào nhìn về phía Thư Nhã Phù cùng Vũ Trạch trước mặt NamCung Thần.

Sắc mặt Thái hậu có chút quái dị, cau mày nhìn hai người quần áo lam lũ, chỉ khi nhìn Vũ mới dịu dàng lại.

"Thần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, họ là ai?" Uyển Quý Phi nhu mỹ nhưng khắp khuôn mặt hiện lên vẻ nóng nảy.

Đứa bé này chính là đứa bé nữ nhân kia mang tới, nói là con trai Tề vương,không có chút nào giống Nam Cung Thần, thế nào lại là đứa bé của hắn, mà nữ tử tướng mạo cũng không coi kém, bộ dạng đứa bé này là quá qua bìnhthường,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn., dáng vẻ cùng Tề vương khi còn bé không cóchút nào giống nhau.

"Đây là chuyện của ta, không tới phiên ngươi tới trông nom!" Lạnh lùng ném ra một câu, Nam Cung Thần quay đầu nhìnvề phía Thái hậu âm thanh nhu hòa một chút: "Hoàng nãi nãi, đây là contrai của ta."

Thừa nhận con trai của mình, có thể nói là thừa nhận con trai ruột, cũng có thể là Kiền Con trai!

Nhìn thái độ Nam Cung Thần, cùng với ánh mắt Uyển Quý Phi, Thư Nhã Phù khẽcúi đầu, theo lý mà nói Uyển Quý Phi là mẹ đẻ Nam Cung Thần, nhưng quanhệ của hai người hình như cũng không tốt.

Mà ở chỗ tối, tay người kia cũng gắt gao nắm lên, không cam lòng đem một bên hoa cỏ gạt bóp vỡ, một Thư Nhã Phù đi, lại tới một nữ nhân! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng!