Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 63: Mắt nhìn chén rượu nâng lên, uống rồi!



Trác Diệp nghe vậy liền ngẩng đầu sang nhìn Phượng Lâm Sách, dùng ngữ khí hoài nghi hỏi: “Vương gia… Ngài nói thật sao?”

Phượng Lâm Sách nheo đôi mắt lại, dù vậy vẫn ung dung mà nhìn Trác Diệp, nhàn nhạt nói: “Nàng có thể không tin.”

Má nó chớ! Cái này cũng gọi là câu trả lời hả? Trác Diệp buồn bực, cúi đầu nhấc chén rượu lên trước mặt, thầm than một tiếng, thôi vậy! Tạm thời đánh cược một lần vậy! Dù sao nàng cũng biết, nàng ở trước mặt hắn như là Tôn Ngộ Không trong tay Phật Tổ Như Lai vậy, hắn là con mèo còn nàng là con chuột bị móng vuốt của mèo đùa giỡn! Cho dù nàng không uống, hắn cũng sẽ dùng những cách khác bắt nàng uống rượu mà thôi.

Trác Diệp bi tráng mà bê chén rượu lên, trong lòng oán hận mà nghĩ: ‘Chờ xem! Tôn Ngộ Không cũng sẽ thành Phật đấy! Trong những con chuột nhỏ còn có chuột Jerry đấy…! Đợi ngày nào đó huynh rơi vào trong tay của ta, xem ta chỉnh huynh thế nào!’

Vừa cắn răng, vừa trừng mắt, nàng cầm chén rượu lên miệng, một chén Thanh Cúc nhưỡng theo cổ họng nhỏ của Trác Diệp chảy vào trong dạ dày…

Lông mày của Phượng Lâm Sách nhướn lên cao, nhìn Trác Diệp thấy chết không sờn, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Thanh Cúc nhưỡng này khó uống như vậy sao? Bê chén rượu của mình lên nhẹ nhấp một ngụm, tinh tế thưởng thức, rõ ràng… Rất vừa miệng mà…

Trác Diệp đặt chén rượu xuống, dùng ống tay áo quẹt quẹt mấy cái, dư vị Thanh Cúc nhưỡng vẫn còn đọng lại, ờm… vị nhẵn mịn nhu hòa ở bên trong, mang theo một mùi vị trong trẻo, không mang theo vị cay giống trong tưởng tượng của nàng, còn có nhàn nhạt mùi hoa cúc (~!~) hương thơm lan đi khắp nơi trong cổ họng…

Đây là rượu cổ đại, có độ không quá cao? Trác Diệp suy đoán trong lòng… Nhưng ý nghĩ này chỉ là suy đoán của nàng …

Phượng Lâm Sách cũng nâng chén uống rượu, lại rót đầy chén rượu của hai người, sau đó nhướn hai mắt, vô thanh vô tức mà nhìn Trác Diệp.

Trác Diệp bê chén rượu lên, ngửa cổ, ngoan ngoãn uống cạn…

Phượng Lâm Sách hơi kinh ngạc, chén này nàng… Ngược lại uống rất sảng khoái …

Phượng Lâm Sách cầm lấy bầu rượu, lại rót đầy chiếc chén trống không của Trác Diệp.

Trác Diệp uống chén Thanh Cúc nhưỡng thứ ba vào trong bụng, Phượng Lâm Sách rốt cục cũng nhìn ra nàng có phần không đúng …

Lúc này biểu lộ của Trác Diệp nhìn qua có chút ngốc, nhưng mà không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy vô cùng ngây thơ đáng yêu, hơn nữa… Dường như còn mang theo như vậy điểm tà mị chọc người…

Chỉ thấy tròng mắt to của nàng có vầng sáng như chứa đựng một tầng sương mù mịt mờ, không từ nào có thể diễn tả được mộng ảo mê hoặc này, gương mặt trơn bóng non mịn cũng ửng lên hai đám mây hồng làm say lòng người, làm nổi bật lên vẻ đẹp rung động lòng người của nàng, đôi môi căng mọng nhỏ nhắn hơi chu lên, hồng nhuận phơn phớt như một quả anh đào chín, khiến cho người ta hận không thể hung tợn ngậm trong miệng nhấm nháp một chặp…

Sau nửa ngày kinh ngạc nhìn Trác Diệp, yết hầu Phượng Lâm Sách bỗng nhúc nhích, mở miệng nói: “Nàng… Không sao chứ?”

“A……” Cái miệng nhỏ nhắn của Trác Diệp phát ra một âm thanh mê hoặc, đôi mắt long lanh chớp chớp giống như ánh mắt con chó nhỏ, tựa như cố gắng suy nghĩ vấn đề Phượng Lâm Sách vừa hỏi.

Phượng Lâm Sách duỗi ra một tay ra, quơ quơ trước mắt Trác Diệp: “Đây là mấy?”

Ánh mắt Trác Diệp nhìn ngón tay thon dài của Phượng Lâm Sách, cuối cùng có chút ảo não mà duỗi hai cánh tay ra nắm lấy tay hắn, choáng váng nhìn bàn tay lớn…