Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 81: Phong mãn lâu



Giólạnh cuốn những bông tuyết trên người cô gái kia xuống, chỉ thấy nữ tử có khuônmặt nhỏ nhắn trắng noãn, đôi mắt long lanh, sống mũi cao thẳng, đoi môi hồngnhuận, nhìn mặt thì tầm mười bốn mười lăm tuổi. Cô gái xinh đẹp tuyệt trần, vốnkhuôn mặt xinh đẹp chẳng có gì lạ, chỉ có điều nàng có khuôn mặt giống DạNguyệt Sắc, cơ hồ là giống nhau như đúc, nhất là đôi mắt trong suốt long lanh.

Chiếcly trong tay Dạ Thiên "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất vỡnát, cả người càng thêm khiếp sợ nói không ra lời, mắt không hề chớp mắt nhìnngười trước mặt, thần trí bay xa nhưng thân thể vẫn ở chỗ cũ.

Mọingười ở đó cũng rất khiếp sợ, hết nhìn cô gái này lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cuốicùng nhìn thái giám Nguyệt Lưu Ảnh phái tới.

NguyệtVô Thương hơi hơi nheo mắt, nhìn lướt qua cô gái giống hệt Dạ Nguyệt SẮc, khôngbiết đang suy nghĩ gì. Dạ Nguyệt Sắc cũng là tò mò quan sát người nọ, trên thếgiới làm sao có thể có người giống nàng như vậy ?

"Hoàngđế bệ hạ gần đây tìm được người này, dung mạo như mỹ nhân trên thiên giới, dodó đưa tới cho Vương gia, vì hoàng thất khai chi tán diệp. . . . . ." Tháigiám kia nói, rồi quay sang Dạ Thiên: "Tướng gia có thấy, nàng cực kỳgiống đệ nhất mỹ nhân danh chấn tứ quốc năm xưa."

DạThiên sững sờ nhìn người nọ, tinh thần hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Giống, rấtgiống. . . . . ."

NguyệtVô Thương nhìn lướt qua người nọ, hơi nheo mắt lại, Nguyệt Lưu Ảnh làm vậy hẳnlà có chủ ý. Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương nhìn chằm chằm mỹ nhân kia,nghĩ tới Nguyệt Lưu Ảnh nói muốn đưa cho Nguyệt Vô Thương, hung hăng bóp tayNguyệt Vô Thương một cái.

"Nhưvậy, người cũng đã đưa đến, chúng tôi trở về phụng mệnh. . . . . . Hoàng thượngcòn bảo ta nhắc nhở Vương gia một chút, hôm nay là ngày cuối cùng rồi. . . . .." Thái giám kia vung phất trần, nghênh ngang ra khỏi phòng, hồi cung.

Nhưngngười còn lại thần sắc khác nhau nhìn nữ nhân đứng ở của phòng.

Tronghoàng cung, Nguyệt Lưu Ảnh ngồi trên ghế rồng, một đôi mắt phượng chăm chú nhìnchiếc lồng đặt trên long án. Bên cạnh lồng để một lò sưởi nhỏ, trong lồng, mộtcon Hồ điệp xinh đẹp nhẹ nhàng bay múa, cùng không khí mùa đông bên ngoài làcực kỳ tương phản.

NguyệtLưu Ảnh chăm chú nhìn Hồ điệp tới mức mất hồn, cho đến khi thái giám vừa từTướng phủ trở về phá vỡ im lặng, mới đem suy nghĩ của Nguyệt Lưu Ảnh kéo trởlại.

"Ngườiđã đưa đi rồi?" Nguyệt Lưu Ảnh ngẩng đầu trầm giọng hỏi, trong khoảng thờigian trước hắn vẫn tìm một cô gái sinh ngày mười bốn tháng bảy, chỉ là lúcthấy nàng hắn thật sự sợ hết hồn, nữ tử này cực kỳ giống Dạ Nguyệt Sắc, cànggiống như đệ nhất mỹ nhân danh chấn tứ quốc nhiều năm trước.

Nếunói người biết thức thời mới là tuấn kiệt, hắn lần này làm như thế cũng là cốkỵ tình cảm chú cháu nhiều năm, chỉ trông mong hoàng thúc có thể hiểu khổ tâmcủa hắn. Nguyệt Lưu Ảnh nhìn trong Hồ Điệp lồng, khẽ mỉm cười, chỉ bất quá hômnay đã ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày, hắn thật là không muốn dùng phươngpháp cực đoan như thế xử lí để cho nàng chịu đau khổ.

Chẳngqua là mấy lần phái người điều tra, thế nhưng tra không ra lai lịch của cô gáithần bí kia, chỉ biết là nàng ta tên là Mặc Ly, chẳng qua là hôm nay hắn đemnàng cho Nguyệt Vô Thương, tự nhiên là không cần quan tâm nữa.

Tướngphủ.

Nữ tửkia khẽ nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, hơi nâng nụcười, quả thật là rất giống nàng.

MặcLy khẽ mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân, khiến tất cả mọi người trong nhàcảm thấy thoải mái cực kỳ. Dạ Nguyệt Sắc cũng quan sát Mặc Ly, sau đó quay sangDạ Thiên, yếu ớt hỏi một câu: "Cha, không phải là cha ở ngoài,khụ khụ, có con gái riêng chứ?"

DạThiên ho khan hai tiếng, lúng túng nhìn chằm chằm vào Mặc Ly, nàng sao có thểlà con gái riêng của hắn, có thể là con của người kia. . . . Nhưng mà hắn đãtận mắt nhìn thấy nàng ấy đã chết, làm sao có thể sinh ra một nữ nhi mười bốnmười lăm tuổi ?

DạThiên cũng rất băn khoăn, hai lông mày nhíu lại, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắcnói: "Tất nhiên không phải, có lẽ là dáng dấp giống nhau mà thôi. . . . .."

Trongmắt Mặc Ly thoáng hiện tia sáng tinh nghịch, nhưng trong nháy mắt biến mất,ngay sau đó vô hại hướng về phía mọi người cười cười: "Nguyệt Lưu Ảnh nói,là đưa ta cho Cẩm Nguyệt vương gia . . . . . ." Nói xong bước về phíatrước hai bước, đứng trước mặt Nguyệt Vô Thương, cười nói: "Ngươi chính làCẩm Nguyệt Vương sao, chúng ta trở về Vương Phủ chứ?"

NguyệtVô Thương nheo mắt lại, nhìn người dám gọi thẳng tên Nguyệt Lưu Ảnh, ngay sauđó khẽ mỉm cười, hướng về phía Mặc Ly nói: "Ngươi trở về nói cho hắn biết,Bổn vương không có tính háo sắc, hơn nữa. . . . . ." Nguyệt VôThương nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thần sắc ôn nhu sủng nịnh, trong giọng nói cũng cómột tia mềm mại tinh tế, "Bổn vương cũng không muốn nạp thêm tiểu thiếp. .. . . ."

Vừadứt lời, sắc mặt Mặc Ly biến hóa, nhưng trong phút chốc liền khôi phục tựnhiên, đối với Nguyệt Vô Thương không chút phật lòng: "Ngươi xem, ta trẻtuổi hơn nàng, dung mạo y hệt nàng, hơn nữa ta so với nàng đang bệnh tật thì cóphần tốt hơn. . . . . ."

MặcLy nhìn mặt Dạ Nguyệt Sắc, thần sắc khiêu khích, bộ dáng bới móc, một đôi mắtsang quắc quan sát Dạ Nguyệt Sắc, ngay sau đó khẽ lắc đầu một cái, cái cổ độcnày đặt tên là “Phá kiển”, hẳn là không dễ giải, hơn nữa có vẻ đã tái phát hailần rồi.

DạNguyệt Sắc thấy Mặc Ly quan sát mình, vừa nghe Mặc Ly nói nàng liền kích động,Xú nha đầu. . . . Đối với khiêu khích của Mặc Ly, Dạ Nguyệt Sắc không chút phậtlòng hơn nữa rất là đắc ý nói: "Ta sẽ sinh đứa trẻ, ngươi có thểsao?"

MặcLy mỉm cười, khóe miệng giật giật, bất quá, sinh đứa trẻ sao, nàng thật sựsẽ không làm.

Lúcnày Nguyệt Vô Thương cũng không xem qua Mặc Ly một chút, thần sắc ôn nhu mangtheo một tia sầu lo, hôm nay đã là ngày cuối cùng, tìm khắp nơi không thấy chỗNguyệt Lưu Ảnh giấu cổ độc, trong mắt thoáng qua một tia sát ý.

MặcLy nhìn Nguyệt Vô Thương lúc này trong mắt lộ ra sát ý, khóe miệng hơi nânglên, sau đó nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười càng hiện rõ.

DạNguyệt Sắc cảm thấy, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân dáng dấp cực kỳ giốngmình, hơn nữa so với mình có phần đẹp hơn, loại cảm giác này thật là cực kỳkhông tốt, hướng về phía Mặc Ly hết sức bất mãn nói: "Bản tiểu thư cầnnghỉ ngơi rồi, những người không có nhiệm vụ sớm một chút rời đi đi!"

DạThiên nhìn Mặc Ly, quay lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, kể từ khi Mặc Ly vào nhà, chânmày chưa từng giãn ra, hướng về phía Mặc Ly nói: "Vị cô nương này, mờitheo ta đi ra ngoài, ta có lời muốn hỏi cô nương.”

Mặcly cười vô hại, hướng về phía Dạ Thiên gật đầu một cái, tất cả mọi người rờiđi.

NguyệtVô Thương nhìn bóng lưng Dạ Thiên cùng Mặc Ly, trong bụng suy nghĩ, cảm thấycàng khả nghi, đệ nhất mỹ nhân sao? Xem ra chuyện này có chút phức tạp, chỉmong đừng làm loạn kế hoạch của hắn.

NguyệtVô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc ngủ thiếp đi, kéo chăn lại, đứng dậy, xem ra hắnnên tự mình đi một chuyến.

Saukhi bóng người màu trắng ra khỏi phòng, một bóng người như gió làm cho người tacảm thấy bị hoa mắt, nhanh chóng lắc mình vào trong phòng Dạ NguyệtSắc .

Ngườinọ bước chân thanh thản, giống như đi ở trong nhà mình, nhàn nhã xoải bước,chậm rãi đi tới trước giường Dạ Nguyệt Sắc, ống tay áo vung lên điểm huyệt ngủcủa nàng, nhàn nhã tự đắc ngồi ở vị trí của Nguyệt Vô Thương vừa rồi, nghiêmtúc quan sát Dạ Nguyệt Sắc đang ngủ thiếp đi.

Thậtlà giống nhau a! Mặc Ly ở trong lòng cảm khái, đột nhiên đưa tay kéo chăn ra,không chút do dự mở áo Dạ Nguyệt Sắc, nhìn điểm hồng nơi ngực trái, da trắngnõn gần như trong suốt, tựa hồ có thể xuyên qua da thấy cổ trùng ngủđông bên trong.

MặcLy từ từ mở tay ra, nụ cười nơi khóa miệng so với vẻ vô hại vừarồi thì khác nhau một trời một vực, hơn nữa lại lộ ra vẻ đắc ý.

Màlúc này ngoan ngoãn nằm ở trong tay Mặc Ly chính là hồ điệp vẫn mong muốn vỗcánh mà bay, rất giống con ở cùng Nguyệt Lưu Ảnh, nụ cười của Mặc Ly lại càngsâu.

Tronghoàng cung, hai người giằng co, không ai nhường ai. Không khí có vẻ hếtsức đè nén khẩn trương, không khí chung quanh tựa hồ cũng ngưng kết lại,Nguyệt Lưu Ảnh mắt thẳng tắp nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn cũng không dám dùng sứchô hấp, chỉ có thể gượng chống mà cùng Nguyệt Vô Thương giằng co, trầm giọnghỏi: "Hoàng thúc có thể viết hưu thư ?”

NguyệtVô Thương nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt lóe lên tức giận, thanh âm càngthêm ám trầm vô cùng, "A Ảnh, hôm nay ta muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đốisống không qua ngày mai!"

NguyệtLưu Ảnh sắc mặt tối sầm lại, ngay sau đó trấn định, trên mặt vẫn sinh ra vẻtươi cười, "Có Dạ Nguyệt Sắc chôn theo ta, chúng ta khi sống không làmđược vợ chồng, không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, cũng có thể chếtcùng tháng cùng năm, như vậy tốt lắm, đa tạ hoàng thúc thành toàn!"

NguyệtVô Thương đột nhiên đi tới trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, ngón tay thon dài nắm cổhắn thật chặt, từng chữ từng câu nói: "Đừng cho là ta không dám giếtngươi!"

NguyệtLưu Ảnh vô vị cười, mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, "Ta đây cho làngươi không dám!”

NguyệtLưu Ảnh bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt tím lại, cố nặn ra vẻ tươi cười, tựa hồlúc này người bị bóp chặt cổ họng không phải là hắn.

Hắntin, Nguyệt Vô Thương sẽ không giết hắn, nếu khônghai ngày trước sẽ không traxét địa phương của hắn, tìm mẫu cổ. Nói vậy hôm nay chính là tìm khắp nơi khôngthấy, mới có thể ra hạ sách này tới uy hiếp hắn.

Bấtkể Nguyệt Vô Thương thông minh như thế nào, hắn cũng sẽ không tìm được mẫu cổ,bởi vì mẫu cổ là cổ cũng mà không phải là cổ vậy. Dù ruột hắn có chin khúc, timcó bảy lổ, cũng không thể sẽ tìm được mẫu cổ chút nào dấu vết.

"Vậyta lập tức giết ngươi!" Nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, thanh âm nhẹ tựa hồ baytheo, ngón tay từ từ nắm chặt, động tác cực chậm, chậm để cho Nguyệt LưuẢnh có thể thử nghiệm cảm giác không khí từng chút từng chút biến mất. Đồngthời từ từ đưa tay nâng lên cao, khiến chân Nguyệt Lưu Ảnh dần dần rời khỏi mặtđất.

NguyệtLưu Ảnh cắn răng không lên tiếng, bọn họ hiện đang đánh cuộc, đánh cuộc ngườinào mất kiên nhẫn trước.

Khôngkhí tĩnh mịch, chỉ có thể nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cùng với hô hấpcủa Nguyệt Lưu Ảnh.

"Haha. . . . . ." Lúc này tĩnh mịch bị một trận tiếng cười dễ nghe phá hủy,thanh âm từ xa đến gần, đồng thời một bóng người màu đỏ xuất hiện trong phòng,người này chính là Mặc Ly. Thân ảnh mơ hồ vào trong điện, nếu như nàng khônglên tiếng, hẳn là hai người cũng không phát hiện

Ốngtay áo màu đỏ giống như có ý thức cuốn qua hông của Nguyệt Lưu Ảnh, không biếtMặc Ly dùng phương pháp gì, một giây sau, Nguyệt Lưu Ảnh đã đượccứu ra ngoài, lúc này khom lưng kịch liệt ho khan, tham lam hô hấp.

NguyệtVô Thương cả kinh, nữ nhân nhỏ tuổi này lại có tu vi như thế. Hắn vốn tưởngrằng Mặc Ly có dáng dấp giống như Dạ Nguyệt Sắc, chắc chắn có liên hệ máu mủ,nhưng lại cùng một giuộc với Nguyệt Lưu Ảnh, hơn nữa người này thần bí như vậy,không biết trong hồ lô bán thuốc gì?

"Vươnggia làm cái gì vậy?" Mặc Ly hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ mỉm cười,đem Nguyệt Lưu Ảnh kéo ra phía sau, "Vương gia không ở nhà thưởng thứctiếng địch ta tự chuẩn bị, ngược lại rảnh rỗi chạy đến hoàng cung đi dạo. . . .. .”

NguyệtVô Thương con mắt sắc lạnh, sáng như đuốc nhìn Mặc Ly, lại nhìn Nguyệt Lưu Ảnhthần sắc khiếp sợ, lắc mình một cái đi tới trước mặt hai người, trầm giọng hỏi:"Mẫu cổ ở nơi nào?"

NguyệtLưu Ảnh sau khi thở dốc cũng trầm giọng hướng về phía Mặc Ly hỏi: "Ngươi rốtcuộc là người phương nào?"

MặcLy nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm giống như ngọc, thanh thúy mà dễ nghe,hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên, ngày đónhìn thấy tình cảnh của ta, hôm nay lại không biết ta là ai?"

Trênmặt Nguyệt Lưu Ảnh thoáng qua một tia sát ý, hôm đó nhìn thấy nàng, lúc đó hắnthật sự cho nàng là Dạ Nguyệt Sắc. Mặc Ly lời vừa nói ra, mặt của hai ngườiliền trầm lại, Mặc Ly rốt cuộc là lai lịch ra sao?

"Haivị nghe được tiếng địch mơ hồ, dễ nghe lắm đúng không!" Mặc Ly nhẹ nhàngcười một tiếng, ngay sau đó xoay người biến mất khỏi cung điện, động tác nhanh,chỉ làm cho người ta cảm thấy một đạo hồng quang thoáng qua, đợi họ phản ứngkịp thì Mặc Ly đã biến mất không thấy đâu.

NguyệtVô Thương phản ứng kịp, thật nhanh chạy về Tướng phủ, Nguyệt Lưu Ảnh con mắtsắc ám trầm, xoay người cầm Hồ Điệp trên long án, đi theo Nguyệt Vô Thương tớiTướng phủ.

Lúcnày trong Tướng phủ, tiếng địch réo rắt, một tiếng tiếp một tiếng, nhiều tiếngđòi mạng.

DạNguyệt Sắc nằm ở trên giường, trên mặt tràn đầy khổ sở, mồ hôi không ngừng từtrán và chóp mũi tràn ra, đôi tay ngón trỏ trắng bệch, nắm chặt vải giường, đôimắt đóng chặt, chân mày nhíu lại, xem ra hết sức khó chịu.

Mộtbên Bắc Đường mười ngón tay cùng sử dụng, nhanh chóng ghim kim, dùng ngân châmngăn thính giác Dạ Nguyệt Sắc lại, chẳng qua là tiếng địch quá mức mãnhliệt, biện pháp như thế chẳng qua là trị ngọn không trị gốc, Bắc Đường mồ hôitrên mặt toát ra, hắn chỉ hy vọng có thể chống đỡ được tới lúc Nguyệt Vô Thươngmang theo mẫu cổ trở lại.

Màphía ngoài, Nam Uyên mang theo người của Vương Phủ, từng bước từng bước giếtngười thổi địch, chẳng qua là có hơi nhiều người, cho nên tiêngs tiêu kia mãikhông dứt.

Nhấtthời trong Tướng phủ, mùi máu tươi tràn ngập. Dù là gió cuồng liệt cũng thổikhông hết, là tuyết tràn ngập cũng ép không được.

LúcNguyệt Vô Thương chạy về, chỉ nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, sắcmặt trắng bệch, mồ hôi chảy ra làm làm tóc ướt đẫm dán thật chặt ở trên mặt,khiến cho khuôn mặt vốn nhỏ nhắn lại càng nhỏ hơn, giống như sinh mệnh sắp tiêután, Nguyệt Vô Thương đột nhiên có cảm giác không nắm bắt được.

NguyệtVô Thương trong lòng đau xót, bước nhanh về phía trước. Chỉ thấy vẻ thống khổtrên mặt Dạ Nguyệt Sắc càng nặng nề, cả kinh trong lòng, vén chăn lên nhìn, chỉthấy thật dầy dưới váy mơ hồ tràn ra một màu đỏ.

NguyệtVô Thương lúc này đôi mắt đỏ ngầu, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh quát lên:"Mẫu cổ đâu?"

BắcĐường thấy thế cũng cả kinh, vội vàng ghim kim ổn định thai nhi, lúc này trêntay hắn tràn đầy mồ hôi hột. Cả người giống như là ngâm trong nước, toàn bộ ướtđẫm.

NguyệtLưu Ảnh thấy thế, sắc mặt càng ám trầm, nhìn Dạ Nguyệt Sắc sắc mặt trắng bệch,cùng với huyết sắc tràn ngập, trong mắt lóe lên một tia không đành lòng cùngtàn nhẫn, ngay sau đó quay đầu.

Lầnnữa quay đầu lại thì trong mắt đã hoàn toàn không có thần sắc vừa rồi, lại trànđầy vẻ hung ác, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nếu muốn cứu nàng, màhoàng thúc lại không muốn viết hưu thư, vậy cũng được, chỉ cần đem Thiên NhậtHồng độc tập trung vào cơ thể, ta đương nhiên sẽ cứu nàng. . . . . ."

Đôimắt phượng của Nguyệt Lưu Ảnh nhìn thẳng vào Nguyệt Vô Thương, cầm trong taymột bình sứ trong suốt đưa cho Nguyệt Vô Thương, một tay đem nắp bình lấy ra,một mùi máu tươi nhất thời tràn ngập ở trong không khí.

MắtNguyệt Vô Thương tối sầm lại, nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, nâng tay trái lên, ởtrên cổ tay hung hăng lướt một cái, nhất thời máu tươi chảy ròng. Nguyệt VôThương cũng không nhìn lại trên cổ tay mình, đưa tay tiếp nhận bình sứ trongtay Nguyệt Lưu Ảnh.

"Khôngthể. . . . . ." Bắc Đường sợ hãi kêu lên, trên đời đã không còn cải tử hồisinh đan, nếu như lại trúng Thiên Nhật Hồng độc nhất định là phải chết, nếu nhưchỉ tạm thời hưu phu nhân, núi xanh còn đó, ngày khác nhất định có thể giếtNguyệt Lưu Ảnh.

Chẳngqua là Nguyệt Vô Thương đã đem bình sứ chứa Thiên Nhật Hồng độc hòa với máu,rót lên vết thương, hai loại huyết dịch từ từ dung hợp, phát ra màu sắc xinhđẹp.

NguyệtVô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc trên giường khẽ mỉm cười, cho dù lúc này hắn viếthưu thư, Nguyệt Lưu Ảnh cũng sẽ dùng cổ độc uy hiếp hắn dùng độc, nếu không tạisao đem độc dược mang ở trên người, nhất định là sớm có dự mưu.

Huốngchi, cho dù chết, hắn cũng sẽ không bỏ nàng.

NguyệtLưu Ảnh thấy thế, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc rơi xuống, trên mặt trànngập nụ cười, đi tới bên giường nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cúi người chuẩn bị ôm Dạ NguyệtSắc mang đi.

BắcĐường thét một tiếng kinh hãi, sau đó liền tiếng ngã xuống đất, Nguyệt Lưu Ảnhcúi người ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, nhanh chóng ra khỏi Tướng phủ.

Trênđường đi bông tuyết gào thét, hàn phong rên rỉ.

NguyệtLưu Ảnh đem Dạ Nguyệt Sắc quấn vào áo choàng, phi thân ra khỏi Tướng phủ, nhanhchóng chạy về phía phủ Tứ hoàng tử trước kia.

Mộtgian phòng của phủ Tứ hoàng tử, Nguyệt Lưu Ảnh cảm khái thế sự vô thường, hômđó chính tại nơi này, tây tử dặc đem nàng giao cho hắn, hắn ở nơi này đem nàngvứt bỏ, cho nên thành toàn bọn họ, hôm nay ở nơi này, hắn tuyệt đối không chophép nàng rời khỏi hắn, bất kể là dùng phương pháp gì.

NguyệtLưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, từ trong ngực thận trọng lấy rahồ điệp trong lồng, khẽ kéo vạt áo Dạ Nguyệt Sắc, đem Hồ Điệp tới trước ngực DạNguyệt Sắc .

Khôngsai, mẫu cổ cũng không phải là cổ trùng, cho nên dù Nguyệt Vô Thương có bảnlãnh mức nào cũng sẽ không biết mẫu cổ chính con bướm này. Cũng sẽ không biết,ngày đó Tây Tử Dặc cho Thái hậu trúng cổ độc, chính là mẫu cổ của Dạ NguyệtSắc, mà sau khi dùng cổ độc, liền đem mẫu cổ thả vào cơ thể người khác, cho đếnkhi nó phá kén thành bướm, dùng cái này giải cổ độc.

Chonên hắn mới có thể chắc chắn, Nguyệt Vô Thương không tìm được mẫu cổ, chắcchắn hắn sẽ mình tự nguyện trúng Thiên Nhật Hồng độc. Mà hắn đem Mặc Ly thânphận thần bí kia cho Nguyệt Vô Thương, cũng sinh vào mười bốn tháng bảy, nếunhư hắn muốn giải độc, như vậy tất sẽ giống như trước đây, sau đó cả cuộc đờinày là cùng Dạ Nguyệt Sắc vô duyên.

NguyệtLưu Ảnh nở nụ cười, như thế quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn như vậy.

Sauđó nụ cười trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Hồ Điệp tronglồng lúc đến gần ngực Dạ Nguyệt Sắc liền hấp hối. Thấy hồ điệp phơi thây ởtrong lồng, Nguyệt Lưu Ảnh liền biến sắc, thấy trước ngực Dạ Nguyệt Sắc khôngcó động tĩnh gì, không có chút nào là giải được cổ độc.

TâyTử Dặc! Ngươi dám lừa ta! Nguyệt Lưu Ảnh hai tay nắm chặt lại . . . .

TrongTướng phủ, sắc mặt Nguyệt Vô Thương nhiễm đem nằm trên giường, Nam Uyên đãkhông biết đi nơi nào, chỉ còn Bắc Đường quỳ gối bên cạnh, tiếp tục thuầnthục ghim kim lấy máu.

BắcĐường thần sắc chuyên chú, cũng không chú ý tới lúc này trong phòng nhiềuhơn hai người, chính là Bắc Mạc quốc quân cùng với Hướng Nhai. BắcMạc quân chủ thần sắc nghiêm nghị, nhìn Nguyệt Vô Thương trên giường,trong lòng một trận đau đớn, năm đó ông ta chính là bị như vậy khổ sở hơn haimươi năm.

BắcĐường ở Tướng phủ cứu trị Nguyệt Vô Thương, bên kia Nam Uyên đi theo Nguyệt LưuẢnh đến Tứ hoàng tử phủ. . . . . .