Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 74: Lỗi ở đâu?



Cắmsừng? Nguyệt Vô Thương không bình tĩnh được nữa, đôi mắt giữ kín như bưng naythay đổi. Nàng cho là nàng ngoại trừ hai chữ hưu thư mà hắn nhìn bề ngoài cóthể hiểu, không có quan ấn của quan phủ, vậy hưu thư đó có thể có hiệu lực sao.

Hơnnữa, Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua, hắn bắt lấy váy của Dạ Nguyệt Sắc, trongnội tâm khẽ động, hướng eo của Dạ Nguyệt Sắc ôm ngang đi lên, trực tiếp hướngbiệt viện.

“Chàng làm gì đấy?” Dạ Nguyệt Sắc theo bản năng ôm cổ Nguyệt Vô Thương, hướng vềphía hắn trợn mắt nhìn. Không nhận lỗi còn chưa tính, còn khi dễ nàng!

Tròngmắt Nguyệt Vô Thương liếc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vốn định hảo hảo trị nàng, chỉ lànhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc cắn môi dưới, bộ đôi mắt sáng long lanh, trong lòngliền mềm thành xuân thủy chảy xuôi, bất đắc dĩ cúi đầu mà nói ra: “Không phảilà như vậy…”

Chẳngqua là không đợi Nguyệt Vô Thương nói hết lời, Dạ Nguyệt Sắc liền xuất khẩu đemlời hắn nói cắt đứt: “Nhanh lên một chút thả ta xuống, nếu không ta la lênchàng vô lễ a!”

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thờiđiểm đặc biệt thì dùng biệt pháp đặc biệt xử lý, đưa tay nhanh chóng điểm áhuyệt của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn bộ dạng trợn mắt của Dạ Nguyệt Sắc, khóe miệng nânglên một độ cong diêm dúa lẳng lơ, thanh âm mềm nhũn mất hồn nói: “Này thì vôlễ…”

Nóixong tròng mắt quan sát Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy ánh mắt nóngbỏng kia, không tự chủ đem đôi tay ôm lấy ngực, mặt phòng bị nhìn Nguyệt VôThương, khi người nọ cúi đầu tiến tới bên tai nàng, đôi môi ấm áp thấm ướt sátvành tai nàng, từng câu từng chữ nói: “Nương tử tức giận là bởi vì vi phu khôngcó cơ hội vô lễ với nàng…”

DạNguyệt Sắc mặt đỏ lên, miệng không thể nói gì, chỉ có thể chán ghét nhìn tênyêu nghiệt điên đảo thị phi này.

NguyệtVô Thương lơ đễnh, nụ cười hòa thuận vui vẻ trong mắt, nhìn bộ dạng Dạ NguyệtSắc lúc này, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn, thần sắc ngay thẳng, làm nhưthật sự nói: “Đừng tức giận nữa, chúng ta trở về…”

DạNguyệt Sắc nhìn khóe miệng, đuôi lông mày của Nguyệt Vô Thương đều là nụ cười,giận ghê gớm, chống đầu lên một hớp cắn lấy trước ngực Nguyệt Vô Thương, chẳngqua là còn chưa cắn, liền nghe thanh âm truyền ra từ đỉnh đầu: “Đừng nóng vội,ta không muốn trên đường cái làm cho người ta vây xem…”

Nghexong lời này, Dạ Nguyệt Sắc sửng sốt, miệng ngừng lại trên vạt áo trước ngựccủa Nguyệt Vô Thương, hai cánh môi không tự chủ khép lại, cắn vào đầu lưỡi, đầulưỡi truyền tới đau đớn khiến Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy muốn la lên, nhưng màkhông có phát ra thanh âm nào. Tất cả đau đớn biến thành vài giọt nước mắt cásấu, vương trên lông mi thật dài.

NguyệtVô Thương nhìn bộ dạng Dạ Nguyệt Sắc, cưng chìu bất đắc dĩ thở dài, chân bướckhông ngừng, mang theo Dạ Nguyệt Sắc hướng biệt viện vương phủ đi đến.

Chođến khi Nguyệt Vô Thương đá văng cửa phòng biệt viện ra, Dạ Nguyệt Sắc khôngkiên định nổi, đôi tay túm chặt tay áo. Cho đến khi Nguyệt Vô Thương đem nàngnhẹ nhàng để lên giường, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng rúc vào góc giường, đôi tay ômngực mặt phòng bị nhìn Nguyệt Vô Thương.

Mộtđôi mắt hoa đào tràn đầy nụ cười của Nguyệt Vô Thương như có như không rơi vàotrên người Dạ Nguyệt Sắc, sóng mắt lưu chuyển, xuôi theo đôi môi anh đào mềmmại của nàng, cổ thon dài trắng nõn của nàng, rồi dừng trước ngực vẫn bị nàngche kín.

DạNguyệt Sắc cảm thấy tầm mắt mang theo nụ cười kia lưu chuyển vô hình gắn lêntrên người của nàng, chỉ cảm thấy cả người có chút nóng ran, hô hấp cũng mauvài phần.

Vậymà lúc này Nguyệt Vô Thương đã chẳng biết từ lúc nào tiến lên trên giường tớitrước mặt Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm dễ nghe mềm mại đến tận xương tủy, trừ thíchý biếng nhác, tựa hồ còn có thêm một chút dụ dỗ: “Nương tử, đang suy nghĩ gìvậy?”

DạNguyệt Sắc không biết Nguyệt Vô Thương đã sát lại gần như vậy, kinh ngạc ngẩngđầu lên, chỉ thấy dung nhanyêu dã phóng đại ngay trước mắt còn mang theo nụcười câu người, khi nàng ngẩng đầu, không thể nghi ngờ chính là đem đôi môi anhđào tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương.

Bộdạng kia thấy thế nào cũng nghĩ là muốn hôn, cho nên khóe miệng của tên yêunghiệt nào đó phát ra một nụ cười xinh đẹp, hơi cúi đầu xuống liền đem đôi môiđỏ hồng chiếm lấy.

DạNguyệt Sắc kinh ngạc mặc cho người nọ ôn nhu hôn, đem hơi thở của nàng cướplấy, đem ý thức của nàng từng mảnh từng mảnh tróc ra, đem áo nàng từng tầng cởira.

Trênngười chợt lạnh khiến Dạ Nguyệt Sắc phục hồi lại tinh thần, mở ra một phần bađôi mắt sáng ngời, thần sắc trong mắt mới đầu là kinh ngạc, lập tức trở nênkhông thể tin, bởi vì một đôi tay lạnh lẽo kia khẽ đặt lên ngực trái của nàng.

MôiNguyệt Vô Thương dán lên trên môi Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nói: “Sắc Sắc, chuyên tâmmột chút…”

DạNguyệt Sắc kích động, tất cả lực chú ý đều tập trung ở những ngón tay đang dichuyển chậm chạp trên ngực trái của nàng, làm sao mà chuyên tâm được?

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy những ngón tay kia lạnh như băng đang bao trùm trên danàng khiến nó càng ngày càng nóng, thần kinh cả người như hóa thành một sợi dâyquấn quanh trên các ngón tay đó, mặc hắn kích thích, lúc này thần kinh mảnhkhánh đột nhiên đau xót, rốt cuộc đôi bàn tay ác kia cũng rời đi trước ngực.

Môihắn dính trên đôi môi mềm mại của nàng từ từ động: “Sắc Sắc, Thiên Nhật Hồngđộc phát làm ba lần, chỉ vì cơ duyên xảo hợp nên mới có thể ăn ba viên dược màcải tử hồi sinh…”

DạNguyệt Sắc không để ý Nguyệt Vô Thương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy lúc nàythần kinh toàn bộ đang tập trung trên môi người nọ, đôi môi mềm nhũn khẽ mở khẽkhép, ngọa nguậy, ma sát môi của nàng, một cỗ rồi một cỗ nhiệt lưu theo môi lưuchuyển toàn thân, cả người đột nhiên nóng lên.

“Nhớchưa?” Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc bộ dạng ngơ ngác, há mồm nhẹ nhàngcắn môi anh đào ngay trước mắt.

DạNguyệt Sắc phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm mắng Nguyệt Nguyệt tên yêunghiệt này lại đang câu dẫn nàng, đôi tròng mắt nghi ngờ nhìn Nguyệt Vô Thương.Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đẩy người Dạ Nguyệt Sắc ra một chút, thần sắcnghiêm túc nói: “Không có tìm nữ nhân khác giải độc, cũng sẽ không có nữ nhânkhác…”

DạNguyệt Sắc nghi hoặc nhìn Nguyệt Vô Thương, không tự chủ gật đầu. Nguyệt VôThương nhìn Dạ Nguyệt Sắc bộ dạng mơ hồ, cũng biết nàng thật sự cũng không ngherõ, vừa tức lại không thể làm gì được.

“Hiểuchưa? Nhớ kỹ những gì ta đã nói chưa?” Nguyệt Vô Thương nheo mắt lại, ngón taython dài nâng lên cái cằm hơi nhọn của Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói sâu kín hỏi.

DạNguyệt Sắc chuyển đôi mắt, hắn muốn nàng nhớ cái gì? Nhìn tròng mắt Nguyệt VôThương híp lại, thần sắc nhàn rỗi, chột dạ gật đầu một cái.

NguyệtVô Thương đột nhiên đưa tay sờ mặt Dạ Nguyệt Sắc, giọng sâu kín nói: “Hôm đó đãchạy đi đâu, hại ta đi tìm?”

DạNguyệt Sắc nghĩ đến hôm đó ở trên giường thật sự ngủ thiếp đi, nàng cũng khôngdám nói, ngượng ngùng cười cười. Nhìn biểu tình của hắn như vậy, Dạ Nguyệt Sắccó một loại xúc động muốn chạy trốn, cũng biết tên yêu nghiệt này thường dùngchiêu tiên lễ hậu binh, lúc này không phải là muốn tìm nàng tính sổ sao?

“Tứcgiận, không phân tốt xấu bỏ chạy, có biết sai không?” Giọng nói miễn cưỡng vanglên bên tai Dạ Nguyệt Sắc, hơi thở nóng bỏng phun trên lỗ tai Dạ Nguyệt Sắc,nhiệt khí mới vừa rồi chưa tiêu tán lại trỗi lên, lúc này cả lỗ tai cho đến cổđều đỏ.

NguyệtVô Thương vừa nói, vừa đưa tay giải đi á huyệt của Dạ Nguyệt Sắc, tiếp tục miễncưỡng nói: “Lá gan ngược lại lớn, từ thư cũng dám viết? Hử?”

Chữ“Hử?” này, khiến cả người Dạ Nguyệt Sắc run lên, nàng không phải là đang giậnsao? Cả người cứng ngắc không dám động, nàng cũng biết Nguyệt Nguyệt chỉ muốntính toán nợ nần, hơn nữa còn là để yêu nghiệt sau này tính sổ lại.

Ngóntay linh động của Nguyệt Vô Thương rơi vào bên hông của Dạ Nguyệt Sắc, chậm rãivuốt ve da thịt nhẵn nhụi nhạy cảm bên hông của Dạ Nguyệt Sắc, hô hấp ấm ápphun lên cổ của Dạ Nguyệt Sắc: “Động một chút là nói muốn cắm sừng ta như vậy,lá gan của nương tử thật là càng lúc càng lớn, hử?”

Cắmsừng? Vừa nhắc tới chuyện này, Nguyệt Vô Thương đang trấn định cũng kích độnglên, lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói? Đôi mắt hơi nheo lại, thấy Dạ NguyệtSắc không nói lời nào, lực đạo trên tay tại hông của nàng cũng nhẹ đi, liềnnghe được tiếng thở nhẹ của Dạ Nguyệt Sắc.

“Tạisao không nói chuyện?” Đôi môi mềm nhũn của Nguyệt Vô Thương từ từ trên cổ củaDạ Nguyệt Sắc đi xuống, hô hấp ấm áp như có như không lưu chuyển ở trên xươngquai xanh nhạy cảm, trên da thịt, nhận thấy được toàn thân người trong ngựcdâng lên lửa nóng, môi Nguyệt Vô Thương nâng lên một độ cong yêu nghiệt.

DạNguyệt Sắc mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn phốc cái chợt hồng, môi anh đào khẽ mở,hô hấp có chút gấp rút, ngực có chút kích động phập phồng, cảm giác được bàntay tà ác của Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng vuốt ve bên hông, đôi môi mềm mại đãdừng ở trước ngực, một loại khát vọng nhanh chóng từ trong đáy lòng mà lan ra,quấn quanh Dạ Nguyệt Sắc thật chặt, khiến cho nàng rất muốn rơi xuống đôi môimềm mại kia.

Chẳngqua là lúc này Nguyệt Vô Thương lại nhấc đầu lên, nheo mắt lại nhìn Dạ NguyệtSắc, sâu kín nói: “Tội trạng như trên, nương tử có biết sai chưa?”

DạNguyệt Sắc cắn môi dưới, nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh, tựa hồ Nguyệt Vô Thươngkhông có định làm tiếp theo nữa, trong lòng phẫn uất không dứt, thật là quáđáng, tại sao có thể đến một nửa liền dừng lại, sẽ không bị nội thương sao?(T.T)

DạNguyệt Sắc ngẩng đầu, hướng trời mượn 500 lần dũng khí, lúc cúi đầu nhìn NguyệtVô Thương, không biết dũng khí từ đâu tới, một tay đẩy Nguyệt Vô Thương đếntrên giường, hắn không phải là muốn nàng nói chuyện sao, hai tay Dạ Nguyệt Sắcchống trước ngực Nguyệt Vô Thương, đưa ra chiếc lưỡi đinh hương vừa bị chínhmình cắn, vụng về liếm môi một cái, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: “NguyệtNguyệt, Mao gia gia nói làm việc phải đến nơi đến chốn…”

DạNguyệt Sắc lúc này mới không cần biết lời nói đến nơi đến chốn này có phải làcủa Ma gia gia nói hay không, chỉ là đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm NguyệtVô Thương, nhìn Nguyệt Vô Thương mặt chờ đợi, chỉ kém không có trực tiếp nhàotới.

“Maogia gia là ai?” Nguyệt Vô Thương có chút nhíu nhíu mày, còn có đến nơi đếnchốn?! Nguyệt Vô Thương nhịn nụ cười trong lòng, Sắc Sắc nhà hắn thật là càngngày càng đáng yêu, chẳng qua nếu giờ phút này bật cười, nhất định sẽ làm nàngtức giận.

“Mặckệ ông ta là ai!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn bộ dạng ung dung, toàn thân buông lỏng nằmở trên giường của Nguyệt Vô Thương, giận ghê gớm, hướng về phía hắn quát: “Lãonương ghét nhất loại người nhóm lửa mà không dập tắt lửa…”

Mặcdù loại chuyện như vậy nàng làm không ít, nhưng mà lúc này cả người nóng lên,tức giận, một cơn đỏ mặt tràn ra cả hai gò má, càng phát ra kiều diễm mê người.

Khóemiệng giật giật Nguyệt Vô Thương, chỉ nhóm lửa không dập lửa? Nụ cười trên mặtcàng phát mông lung mê người hơn, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ nói:“Nương tử muốn ta?”

Trênmặt Dạ Nguyệt Sắc lại thêm một tầng sắc hồng xấu hổ, tên yêu nghiệt này! Nàngbiểu hiện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ hắn không nhìn ra? Dạ Nguyệt Sắc cứ như vậycắn môi dưới, trong đôi mắt sóng gợn lăn tăn nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương.

“Nhưngmà…” Nguyệt Vô Thương khổ sở nhìn Dạ Nguyệt Sắc, tròng mắt quét qua trước ngựcDạ Nguyệt Sắc, hai ngày nay không có tiếng sáo, cổ độc tựa hồ an tĩnh, cũngkhông có dị động. Trong lòng khẽ tức giận, nữ nhân này đã trúng cổ còn chạyloạn khắp nơi.

“Đừngcó nhưng mà nữa…” Dạ Nguyệt Sắc giận dỗi nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn lúc nào thìdông dài như vậy? Bên ngoài mạnh bên trong yếu, nửa mang uy hiếp hướng về phíaNguyệt Vô Thương quát: “Còn nhưng mà, lão nương sẽ đi tìm nam nhân khác…”

Vừanói xong lời này, Dạ Nguyệt Sắc liền hối hận, bởi vì nhiệt độ bên trong phòngđột nhiên giảm xuống không biết bao nhiêu độ, quần áo trên người Dạ Nguyệt Sắcbị Nguyệt Vô Thương lột sạch, không tự chủ muốn cách xa chỗ của Nguyệt VôThương một chút, chẳng qua là động tác còn chưa làm thì đã bị chết non rồi, taybị Nguyệt Vô Thương kéo đến, cả người đặt ở trước ngực của Nguyệt Vô Thương.

MắtDạ Nguyệt Sắc không dám nhìn thẳng mặt Nguyệt Vô Thương, ánh mắt liếc thấy khóemôi Nguyệt Vô Thương cao cao mà giơ lên một độ cong, trong mắt phiếm lạm hoađào, nàng đột nhiên thật là muốn trốn, một giây kế tiếp vị trí cả người liềnxảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, một đôi mắt màu đen thẳng tắp trông vàomắt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đem mắt nhắm lại. Nàng dám cam đoan,nếu tiếp tịc nhìn thêm một giây nữa, nàng nhất định sẽ không có chút cốt khínào nữa.

Vung taylên, y phục trên người hai người liền không còn một cái. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảmthấy cuồng phong một trận, cả người đặt mình trong một gương mặt vui vẻ, nàngbiết nụ cười kia nhất định là không có đạt đến đáy mắt, nàng giờ phút này chỉmuốn vượt qua bối rối, yếu ớt mở miệng: “Cái đó, Nguyệt Nguyệt, chàng không cầnphải miễn cưỡng…”

“Viphu tuyệt không miễn cưỡng…” Nguyệt Vô Thương cúi người, hai người không hề cókhoảng cách, nhiệt độ lửa nóng, theo vị trí dán sát của hai người, càng khôngthể thu hẹp lại khoảng cách.

DạNguyệt Sắc từ từ nhắm mắt cũng có thể cảm giác được tầm mắt không để bị saolãng kia, cùng với người nọ đè trên người có xảy ra biến hóa, giờ phút này nàngcảm thấy thật hối hận, vội vàng từ từ nhắm mắt nói: “Nguyệt Nguyệt, ta sai rồi…”

“Ồ?”Ngón tay Nguyệt Vô Thương từ bên hông Dạ Nguyệt Sắc từ từ hoạt động, thanh âmdễ nghe lúc này giống như ma âm bình thường kích thích màng nhĩ Dạ Nguyệt Sắc:“Nói thử xem, sai ở chỗ nào?”

“Lỗiở chỗ không nên miễn cưỡng chàng!” Dạ Nguyệt Sắc ở thời điểm Nguyệt Vô Thươngvừa dứt lời liền vội vàng nói: “Còn lỗi ở chỗ không nên mạnh mẽ mà muốn chàng!”

Gươngmặt tuấn dật của Nguyệt Vô Thương lúc này co quắp một trận, thật muốn hảo hảomà thu thập nàng, dĩ chấn phù cương (chấn chỉnhđể có trật tự)!

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy khi ngón tay hắn dao động, cả người như hóa thành mộtvũng nước, mà Nguyệt Vô Thương tựa hồ còn cố ý muốn hành hạ nàng, chậm chạpkhông chịu xâm nhập, không an phận mà bắt đầu động đậy.

NguyệtVô Thương nhíu mắt lại, nhìn Dạ Nguyệt Sắc đầu độc dụ dỗ nói: “Nương tử, nóilời đáng yêu, ta liền bỏ qua cho nàng…”

DạNguyệt Sắc tinh thần hỗn loạn mở ra đôi mắt mê ly, cắn môi nhìn Nguyệt VôThương, bộ dạng bất cứ giá nào, hướng về phía Nguyệt Vô Thương quyến rũ cườimột tiếng: “Nguyệt Nguyệt, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…”

Khóemiệng Nguyệt Vô Thương chứa đựng một chút ý cười, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắclắc đầu một cái. Hắn không muốn người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chỉ mongnữ nhân không tim không phổi này yêu hắn là tốt rồi.

DạNguyệt Sắc cắn răng, vắt hết óc, đô mắt sáng rực nhìn Nguyệt Vô Thương, khôngcần thiên ngôn vạn ngữ, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt quyến luyến này cũng đủ đểcho thép luyện một trăm lần thành ngón tay nhu mềm.

“Phuquân…” Dạ Nguyệt Sắc cười hướng về phía Nguyệt Vô Thương kêu một tiếng, chỉthấy người trước mắt ngẩn người, Dạ Nguyệt Sắc uất ức, chẳng lẽ là hắn lạikhông thích nàng gọi hắn là phu quân? Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc nhịn không đượcnữa, hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát: “Muốn chết thì cho ta chết một cáithống khoái đi, không cần mang theo cái bộ dạng này!”

Đôimắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, thống khoái sao? Thành toàn cho nàng!

Hônsâu cùng nhu tình, nhìn lại là cảnh xuân ôm ấp quấn quýt nhau, yêu yêuyêu ! Thiếp đưa lang đẩy, quấn quýt không rời !

Mãicho đến khi nhiều phen ngang dọc, vẫn không hề ngừng, lúc này đưa đẩy điêncuồng, động động động! Thân quấn lấy than, môi quấn môi, lưỡicùng lưỡi dây dưa!

Xuânsắc vô biên, muốn nói mà thôi. Hai người ôm nhau, ngủ say sưa, Dạ Nguyệt Sắc làbị đói mà tỉnh, vốn là còn có chút buồn ngủ mông lung, cảm giác đau nhức giữahai chân truyền đến, làm cho nàng hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ, mặtphẫn hận cộng thêm cắn răng nghiến lợi nhìn Nguyệt Vô Thương ngủ say sưa bêncạnh, cầm thú a!

Mớivừa rồi còn một bộ dạng liệt phu trinh tiết, mè nheo lề mề, không dứt khoát,nhưng mà Dạ Nguyệt Sắc không muốn hồi tưởng cái hình ảnh khiến người ta mặthồng tim đập kia, thật là cho nàng một cái chết rất sung sướng!

Nhìnngười bên cạnh ngủ mê man, Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng lấy tay Nguyệt Vô Thươngkhoác trên ngực nàng ra, rón ra rón rén bắt đầu mặt quần áo. Thừa dịp hắn ngủthiếp đi, nàng muốn tìm đường chạy trốn.

Mộtphen sóng hồng lật đổ, sau một cuộc điên loan đảo phượng, khiến cho hai châncủa nữ nhân nào đó run rẩy bò dậy từ trên thân một nam nhân gương mặt thỏa mãnđang nhắm mắt dưỡng thần.

Sauđó một bộ dạng rón ra rón rén như ăn trộm đi tới cửa, không biết là mệt mỏi mớivừa rồi, hay lúc này Dạ Nguyệt Sắc bị chột dạ quấy phá, bởi hai chân vô lực runlẩy bẩy, càng có khuynh hướng lợi hại hơn.

Nàobiết được vừa đi đến cửa, thanh âm u oán liền vang lên: “Ái phi muốn đi đâu?”

Đôitay Dạ Nguyệt Sắc đang ở trên cửa vừa nghe thanh âm kia, cả người dừng lại, haichân mềm nhũn, nếu không phải là tay đang bám tìm then cửa, thiếu chút nữa trựctiếp liền ngã xuống đất.

Bởiâm thanh của tên yêu nghiệt ác độc nào đó khiến chân Dạ Nguyệt Sắc bủn rủn:“Lão nương muốn đi tìm nam nhân!”

Namtử biếng nhác nào đó chống thân thể lên, tấm chăn trượt xuống, lộ ra một mảnglồng ngực lớn trơn bóng, hơi suy tư một chút: “Ái phi chờ ta một chút, chúng tacùng đi!”

DạNguyệt Sắc kinh ngạc: “ Chàng đi làm gì?”

DạNguyệt Sắc nhìn nam tử từ trên giường đứng lên ở trên mặt đất, thân thể hoàn mỹkhông tỳ vết trần trụi bại lộ ở trước mắt của nàng, lỗ mũi nong nóng, tựa hồ códấu hiệu sắp phun ra chất lỏng, Dạ Nguyệt Sắc che lỗ mũi, phòng bị nhìn NguyệtVô Thương cầm quần áo.

NguyệtVô Thương hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nở một nụ cười yêu dã, vừa mặc y phục,vừa nói: “Đương nhiên là bồi ái phi đi tìm nam nhân!”