Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 64: Hấp dẫn



Trảiqua hồi lâu không thấy kinh thành, gió thu nhuộm dần, sương đêm kéo tới .Phía trên cổng thành , gió thu phần phật , một nam tử đứng đón gió, tóc mặc gióthổi tung , hai tay thả lỏng sau lưng. Cả người ở gió thu , tựa hồ cũng có nhưvậy một phần gian nan vất vả .

Mặtcủa người kia chậm rãi quay lại, người này chính là Nguyệt Lưu Ảnh, người nọvốn là có chút tuấn dật trên mặt còn vương chút ngây thơ , giữa hai lông màynhiều hơn một chút trưởng thành. Đôi mắt phượng lúc này mang một mảnh thê lươngcô đơn, trong đầu không ngừng nhớ tới hôm đó ở trên cổng thành,nàng. . . . . .Hiện giờ ở phương nào?

NguyệtLưu Ảnh nắm chặt tay , nhớ tới ngày ấy đêm tân hôn, giữa hai lông mày ưusầu càng sâu, khi tỉnh lại phát hiện là Thanh Nghê, sau đó không hiểu vì saotrúng độc , sau khi tỉnh lại , phát hiện cũng là như vậy một màn không chịu nổi, mình trần trụi ôm lấy một nữ nhân, mà nàng kia dĩ nhiên không còn sự sống.

Màngày ấy nửa tháng qua lời Dạ Nguyệt Sắc đã nói, đến nay đều ở đây bên tai,Nguyệt Lưu Ảnh cơ hồ nắm chặt nắm tay, chính mình hoàn toàn không phù hợp tiêuchuẩn của nàng, chẳng lẽ nhất định bỏ qua?

Lúcnày dưới cổng thành, một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng lại, màn xe bị vén lên sau,một người nam tử mặc màu đen cẩm bào màu đen , cả người toát ra một cỗkhông khí cổ quái .

NguyệtLưu Ảnh từ trên cổng thành nhìn thấy người nọ, hơi nhíu nhíu mày, bước nhanhxuống cổng thành . Một tháng sau chính là lễ vạn thọ , hôm nay thái tử nam quốctới kinh thành.

KhiNguyệt Lưu Ảnh đi tới cửa thành , liền nhìn thấy từ trên xe ngựa đixuống một cô gái, sa y vàng nhạt , khuôn mặt quen thuộc. Khiến chânmày Nguyệt Lưu Ảnh nhíu chặt hơn, Khuynh nhi tại sao lại ở cùng Tây TửDặc . Không đợi Nguyệt Lưu Ảnh suy nghĩ nhiều, Tây Tử Dặc chậm rãi đi tới.

“Tứhoàng tử vì sao nhìn sủng thiếp của bản thái tử như thế !” Tây Tử Dặc một đôimắt xanh biếc mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, “Nếu như Tứ hoàng tửthích, bản thái tử liền đem nàng tặng cho Tứ hoàng tử ?”

NguyệtLưu Ảnh rời đi đôi mắt nhìn lướt qua trên người Tần Khuynh, sắc mắt biếnđổi, rất nhanh liền thu hồi đôi mắt, hướng về phía Tây Tử Dặc cười nói: “Tháitử, sủng thiếp của người tự mình giữ lại!”

“Xemra bản thái tử ngược lại hiểu sai ý!” Tây Tử Dặc lơ đễnh cười nói, nụ cười biếnthái trong mắt quét một vòng Tần Khuynh, lại nhìn sang Nguyệt Lưu Ảnh, nụ cườitrên mặt hoà thuận vui vẻ, hắn thật cảm thấy thật là thú vị.

Trênxe ngựa đích thực Tần Khuynh, đôi mắt không biến sắc nhìn lướt qua Nguyệt LưuẢnh, trong mắt không chút cảm xúc , vẫn đứng không nói gì.

“Nhưthế, Bản hoàng tử liền dẫn thái tử đến dịch quán nghỉ ngơi!” Nguyệt Lưu Ảnh làmmột động tác xin mời, Tây Tử Dặc liền đi theo Nguyệt Lưu Ảnh đi dịch quán.

TầnKhuynh đi theo hai người sau lưng, hơi cau mày, trong ánh mắt có chútkhông hiểu , không hiểu nàng đang suy nghĩ điều gì.

Lúcsau Nguyệt Lưu Ảnh cùng Tây Tử Dặc đi đến trạm dịch , Nguyệt Lưu Ảnh xoay ngườimuốn đi, Tây Tử Dặc cười cười, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói: “Tứ hoàng tửcần gì đi vội vã, Thật ra ta có chủ ý không tồi muốn cùng Tứ hoàng tử trao đổimột chút!”

NguyệtLưu Ảnh nhíu nhíu mày, nhìn nụ cười trên môi Tây Tử Dặc , giữa hai lôngmày đột nhiên giãn ra, hướng về phía Tây Tử Dặc giống nhau cười cười, hai ngườirất có ăn ý nhìn nhau, lúc này Tần Khuynh đã bị người mang đi đến phòngTây Tử Dặc .

“Thựckhông dám dấu diếm, yêu nữ nam quốc kia đích thật được sủng ái, hiện giờ đangmang thai nghiệt chủng, vị trí của bản thái tử dường như khó giữ được.” Tây TửDặc không sao cả giọng nói chậm rãi nói, “Điểm này xem ra, Tứ hoàng tử tựa hồcùng bản thái tử, đồng bệnh tương liên, chúng ta tự nhiên cùng chung chíhướng có thể trợ giúp lẫn nhau!”

NguyệtLưu Ảnh nhíu mày một cái, mặc dù gần đây Đại hoàng tử rất được trọng dụng,nhưng là tình cảnh của hắn cũng không có thể cùng Tây Tử Dặc hợp tác ngay,Nguyệt Lưu Ảnh chậm rãi cười rộ lên, hướng về phía Tây Tử Dặc nói: “Bản hoàngtử cũng không cảm thấy như vậy, thái tử nên nghỉ ngơi cho tốt. . . . . . Bảnhoàng tử sẽ không quấy rầy !”

Nóixong cười cười, nếu chuyện không có lợi ai muốn làm ? Cho dù không cùng hắn hợptác, hắn cũng chưa chắc không thể giữ được vị trí .

“Tứhoàng tử không cần gấp , bản thái tử ngược lại vì ngươi chuẩn bị một phần quàtặng . . . . . .” Tây Tử Dặc đối với Nguyệt Lưu Ảnh thái độ lơ đễnh, tiếptục nói: “Bên trong xe ngựa, bản thái tử vì Tứ hoàng tử chuẩn bị một phần quàtặng , nếu là nhìn thấy thích lúc đó hãy quyết định có muốn cùng bản thái tửhợp tác hay không!”

NguyệtLưu Ảnh đột nhiên dừng bước, nhíu mày một cái, cũng không có xoay người,hướng cửa trạm dịch đi tới.

Saulưng trên mặt Tây Tử Dặc, xuất hiện nụ cười biến thái , hắn tựa hồ rất muốnhiểu rõ Nguyệt Lưu Ảnh thấy người trong xe ngựa sẽ có phản ứng gì đây? Lúc nhìnthấy Tần Khuynh, hắn tựa hồ không thích ? Như vậy Dạ Nguyệt Sắc thì sao ? Haha. . . . . . Tây Tử Dặc cười đến thực vui sướng , lâu lắm rồi không có gặpphải chuyện tốt như vậy để chơi đùa .

NguyệtLưu Ảnh bước chậm đi tới cửa dịch quán , nhìn xe ngựa dừng venđường , khẽ cau mày, Tây Tử Dặc rốt cuộc phải có cái gì đó mới có tự tinxác định hắn nhất định trở về nhìn hắn chuẩn bị quà tặng, thậm chí sẽ đáp ứngđiều kiện của hắn.

NguyệtLưu Ảnh trong lòng tò mò , dời bước hướng xe ngựa đến gần. Hoặc giả Tây Tử Dặclợi dụng là bất quá chính là bản tính tò mò, bọn họ sẽ vừa khinh bỉ đối phươngquá tự tin, đồng thời lại ức chế không được lòng hiếu kỳ của mình mà trúng kếcủa người khác.

NguyệtLưu Ảnh vén lên một góc xe ngựa , sau đó đôi mắt không ngừng phóng đại, trênmặt vẻ mặt không thể tin, khiếp sợ, nghi ngờ, cuối cùng chuyển biến làm vuimừng, hưng phấn. Bởi vì lúc này bên trong xe ngựa đúng là người của thật đêmtân hôn bị người ta đánh tráo Dạ Nguyệt Sắc, một loại cảm giác đã mất đimà lại trở về được , vui sướng nhanh chóng tràn đầy tâm can , Nguyệt LưuẢnh lúc này ức chế không được tay có chút run rẩy, đưa tay đặt lên người đangyên lặng ngủ bên trong xe ngựa.

Lòngbàn tay truyền đến cảm giác ôn nhu, cho hắn biết mình không phải là đang nằmmơ.

Bấtquá Nguyệt Lưu Ảnh trong nháy mắt nhanh chóng nhíu nhíu mày, nghĩ trước lo sauhắn muốn đem lấy nàng an trí ở nơi nào? Dù sao Dạ Nguyệt Sắc chính là con gáicủa Thừa tướng một nước , dù sao cũng không phải là nữ tử của gia đìnhbình thường .

NguyệtLưu Ảnh thu hồi tay của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, nàngvốn chính là gả cho hắn, hôm nay cũng coi như vật quy chủ cũ ! Nguyệt Lưu Ảnh ởtrong lòng nhanh chóng tính toán một phen, rốt cuộc quyết định đem DạNguyệt Sắc mang đi.

NguyệtLưu Ảnh đem mành xe ngựa buông xuống, hướng về phía người canh giữ ở cạnh xengựa nói: “Nói với thái tử nhà ngươi, ta rất hài lòng!”

Nóixong lật người nhảy lên xe ngựa,tự mình đem xe ngựa điều khiển, rời đi dịchquán.

Mấyngày liên tiếp ngựa không ngừng vó theo phương bắc gấp thúc trở về , đíchthực là Nguyệt Vô Thương. Lúc này cỡi một con ngựa ở Kinh Giao trênquan đạo giục ngựa chạy như điên, dọc theo đường đi không biết chạy chết baonhiêu con ngựa khỏe mạnh ,khuôn mặt đào hoa nhiễm bụi trần , búi tóc xốc xếch,trên người mang bộ bạch y nhiễm máu cũng không kịp đổi lại. Đừng nói gì là dừnglại nghỉ ngơi một chút, Nguyệt Vô Thương hung hăng một cây roi quất vào trênlưng ngựa, suy sụp ở dưới Thiên Lý Mã tựa như tên rời khỏi cung, nhanh chóngxông ra ngoài .

NguyệtVô Thương trong lòng nóng nảy, dọc theo đường đi đã hỏi tình huống, Sắc Sắc bịthái tử Nam quốc mang đi, bên trong còn có Tần Khuynh, Nguyệt Vô Thương có chútlo lắng, nghĩ đến chuyện này lại gia tăng tốc độ.

Bấtquá với chút công phu tuấn mã đã đến dưới cổng thành kinh thành . Nguyệt VôThương ghìm chặt ngựa, phi thân nhảy xuống.

Mộtcon ngựa mới đã sớm ở tại đây chờ đợi ,người chờ đích thực là Nam Uyên , NguyệtVô Thương khẽ cau mày, cùng Nam Uyên liếc nhau một cái, hai người hướng bêntrong thành đi tới.

NhìnNguyệt Vô Thương lúc này bộ dáng có chút lôi thôi , Nam Uyên chỉ là một trongnháy mắt lỗi kinh ngạc , ngay sau đó khôi phục thái độ bình thường . “Thái tửNam quốc tiến vào dịch quán, tại trong lúc này cùng Nguyệt Lưu Ảnh đã gặp mặt!”

NguyệtLưu Ảnh? Nguyệt Vô Thương trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ, liên tưởng đếnhôm đó nghe mọi người đàm luận rất nhiều cô gái mất tích, trong bụng liền đã rõràng.

“Phunhân tựa hồ không hề xuất hiện qua. . . . . .” Nam Uyên lo lắng không quên liếcNguyệt Vô Thương một cái, đã tra ra Dạ Nguyệt Sắc bị Tây Tử Dặc cướp đi , hắnliền cùng Bắc Đường đem binh chia hai đường, hắn phụ trách đuổi theo, chẳng qualà người nam quốc từ đến xưa nay am hiểu dùng cổ cùng độc, người của bọn họtrên căn bản ở không quen thi dược sợ liền bị dễ dàng phát hiện.

“NgườiNam quốc am hiểu thuật dịch dung.” Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày, hướng vềphía Nam Uyên hỏi: “Có thể có phát hiện khuôn mặt lạ hay có người nào kìquái hay không?”

NamUyên nỗ lực suy nghĩ một chút, hướng về phía Nguyệt Vô Thương lắc đầu một cái.Trong lòng Nguyệt Vô Thương sầu lo, lúc này mặc dù trong lòng nóng vội gấp rútnhư thế nào, hắn cũng không thể trực tiếp vọt tới dịch quán chất vấn Tây TửDặc, Dạ Nguyệt Sắc ở đâu, không chỉ bởi vì không có chứng cớ, càng thêm bởi vìlúc này nhất định phải hành động âm thầm, gióng trống khua chiêng đến lúc đótruyền ra, ảnh hưởng không tốt.

TâyTử Dặc, hắn nhất định sẽ để cho hắn mất nhiều hơn được , trả giá đau đớn thêthảm.

NguyệtVô Thương nhìn Nam Uyên, phân phó nói: “Đem toàn bộ người Nam quốc theo Tây TửDặc một lần tra ra toàn bộ, nhìn xem có dư ra một người nào không….”

Tựahồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên phi thân rời đi.

NamUyên thấy Nguyệt Vô Thương đi, ngay sau đó theo Nguyệt Vô Thương giao phó, bắtđầu điều tra kỹ những người từ Nam quốc tới.

Bêntrong dịch quán, Tây Tử Dặc nghe tùy tùng trước mắt mang tới lời Nguyệt Lưu Ảnhvừa nói, nụ cười trong mắt tràn ngập, trên mặt càng lộ ra nụ cười biến thái,đem Tần Khuynh đứng ở bên cạnh kéo vào trong ngực, nắm được cằm của nàng ta,chậm rãi nói: “Xem ra Nguyệt Lưu Ảnh cũng không phải thích nàng như dân giantruyền tụng nhỉ. . . . . .”

Ngườitrong ngực của hắn, mắt đột nhiên xuất hiện một oán hận, vẻ phẫn hận trong mắtcòn chưa thành hình, Tây Tử Dặc bèn tăng thêm lực đạo trên tay : “Khanh Khanh,thu hồi bộ dáng đó đi, ta không thích. . . . . .”

“Ngươi.. . . . . Rốt cuộc muốn làm gì?” Tần Khuynh đột nhiên không biết gã nam nhânvừa nguy hiểm như rắn vừa lạnh như băng giống như con sói hoang này rốt cuộctính toán gì, rõ ràng nàng nhớ mặt của nàng , chính nàng cũng không biết Tây TửDặc muốn làm gì tiếp theo .

“Chẳnglẽ nàng không cảm thấy như vậy chơi đùa rất vui sao?” Tây Tử Dặc lơ đễnhbuông cằm Tần Khuynh ra, nụ cười biến thái trên mặt càng sâu hơn.“Nghe nói Nguyệt Vô Thương không có chết, hôm nay đã về kinh, thật là có chúttiếc nuối .”

Nghelời nói của Tây Tử Dặc, thân mình Tần Khuynh chấn động, ngước mắt khiếp sợ nhìnTây Tử Dặc.

“Bảnthái tử có chút thất vọng!” Giọng Tây Tử Dặc mang tiếc nuối, trên mặt hiện rõvẻ biến thái, tựa hồ không nhìn ra một chút biểu tình tiếc nuối nào, đột nhiênnâng cằm Tần Khuynh lên, trong mắt xanh biếc u ám thoáng hiện tia sang sắclạnh, “Nếu ta nói cho hắn biết, các ngươi bị đổi mặt, sẽ là tình huống gì,ngươi nói hắn có thể tin tưởng hay không? Sau đó tiến vào dịch quán cướp ngươitrở về? Hoặc là trong lòng nóng nảy không biết làm sao?”

TâyTử Dặc tựa hồ cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị , một mình cười đến sungsướng, vậy người trong ngực cũng không thể tin , vậy mà Tây Tử Dặc đột nhiêncảm thấy cái chủ ý này không tệ: “Ừ cứ làm như thế, đùa mới vui! Đùa giỡn dĩnhiên là càng hỗn loạn càng đặc sắc! Ha ha ha. . . . . .”

TâyTử Dặc đang cười đột nhiên dừng lại, nheo lại một đôi tròng mắt nguy hiểm,hướng về phía trong phòng đột nhiên hô: “Là ai, bước ra!”

Trongphòng đột nhiên xuất hiện một nam tử thân bạch y, mang theo mặt nạ. Bởi vì namtử mang mặt nạ nên không rõ mặt mũi, chẳng qua là lộ ở bên ngoài một đôitròng mắt dị thường lạnh lẽo.

“Cáchạ đột nhiên viếng thăm, không biết có gì muốn chỉ giáo!” Đôi tròng mắt của TâyTử Dặc một quét một vòng nhìn theo nam tử đeo mặt nạ hỏi.

Namtử đeo mặt nạ đôi mắt u ám lạnh lung nhìn lướt qua Tần Khuynh Tây Tử Dặc ômtrong ngực, hai tròng mắt lạnh như băng thoáng qua một tia sang u ám, ngay sauđó càng thêm lạnh như băng. Sau đó đưa tay rút trong ngực một ngọc bài némra, ngọc bài mang theo một đạo sắc bén xé gió bay về phía Tây Tử Dặc, nụ cườitrong mắt Tây Tử Dặc dừng lại, trở nên xanh biếc hơn, duỗi ra ngón tay kẹplại đồ mặt nạ nam tử ném tới. Nhìn lướt qua, ánh mắt biến đổi, hướng về phíaTần Khuynh nói: “Ngươi đi xuống trước!”

TầnKhuynh như được đại xá từ trong ngực Tây Tử Dặc nhảy dựng lên, đi rangoài thật nhanh.

Namtử đeo mặt nạ tầm mắt nhìn theo Tần Khuynh đi ra cửa mới thu trở về, tự nhiênngồi vào phía đối diện với Tây Tử Dặc.

“Chủnhân tiềng trang Thiên hạ!” Tây Tử Dặc vuốt nhẹ tấm ngọc bài, hướng về phía namtử đối diện nói: “Các hạ lần này tới tìm ta không biết có chuyện gì!”

Mặtngoài Tây Tử Dặc bình tĩnh nhưng trong lòng không ngừng thoáng qua lầnlượt ý niệm, thần bí chủ nhân tiền trang Thiên Hạ, cơ hồ nắm mạch máukinh tế Nguyệt quốc cho tới Bắc Mạc trong tay, cho dù ở Nam quốc cũng đềucó chi nhánh. Lần này tới tìm hắn, ý muốn như thế nào?

“Giaodịch!” Thanh âm lạnh lùng từ dưới mặt nạ trong miệng tràn ra, hơi thở đụng chạmlấy bạch ngọc trước mặt, phát ra thanh âm cực kỳ dễ nghe.

“Giaodịch gì, nói nghe một chút?” Trong mắt Tây Tử Dặc lóe lên tia nham hiểm, hắnthích nhất giao dịch, giao dịch càng biến thái càng thích, chỉ trông mong ngườitrước mặt chớ làm cho hắn thất vọng.

“Tabiết khó khăn của ngàu là việc Thánh nữ mang thai cùng hoàng đế Nam quốc là mộthài tử có tướng chân mạng thiên tử trong truyền thuyết . . . . .” Mặt nạnam nhân không chậm không nhanh mở miệng, nhưng là đủ để bắt được chỗ đau TâyTử Dặc, khiến nụ cười trên mặt Tây Tử Dặc có chút dữ tợn.

Khôngđợi Tây Tử Dặc mở miệng, nam tử đeo mặt nạ tiếp tục nói: “Nếu như muốnđoạt vị, chỉ là mượn binh lực từ tay Nguyệt Lưu Ảnh, không có tiền cũng làkhông bột đố gột nên hồ. . . . . .”

Lờinói ngừng một cách thích hợp, hai tròng mắt dưới mặt nạ thoáng qua một tia cườilạnh nhìn Tây Tử Dặc, chờ đợi phản ứng.

“Điềukiện của các hạ là gì?” Tây Tử Dặc khôi phục thái độ bình thường, trênmặt đã phủ lên nụ cười biến thái, chờ đợi đối phương đưa ra điều kiện.

“Mộtngười!” Mặt nạ nam tử lạnh giọng nói: “Một người ngươi mang về từ ven sônghuyện!”

Nụcười trên mặt Tây Tử Dặc càng thêm biến thái, đã đủ để chống đỡ một quânđội binh khí, lương thảo, cùng với y dược tiền tài chỉ để đổi một người, tầmquan trọng của người này không đơn giản rồi, Tây Tử Dặc cười biến tháinói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hướng đi của nàng ấy, về phần có muốngiao dịch hay không, tùy ý các hạ!”

Conmắt của mặt nạ nam tử sắc lạnh hơn, thanh âm càng thêm đông lại giống như bănggiá, mở miệng nói: “Nàng hiện giờ ở nơi nào?”

Trongmắt Tây Tử Dặc nổi lên một tia hưng phấn biến thái , nhìn nam tử đeomặt nạ chậm rãi nói: “À, ngài đã tới chậm một bước, đã bị Tứ hoàng tử NguyệtLưu Ảnh của Nguyệt quốc mang đi!”

Namtử đeo mặt nạ ngay sau đó biến mất ở trong phòng. Tây Tử Dặc nhìn nam tử đeomặt nạ, vuốt nhẹ ngọc bài trong tay một chút, hắn tại ven sông huyện mang vềhai người, một tự nhiên ở Dịch quán, một dĩ nhiên là bị Nguyệt Lưu Ảnh mang đi,đương nhiên hắn không có hỏi ai là đi về hướng nào. Ha ha, tiếng cười biến thái củaTây Tử Dặc tràn ra trong miệng. Hơn nữa người nọ đi vào chẳng qua là cũng nhấtđịnh nghe được hắn nói rồi, bị hắn mang về hai người đổi gương mặt, ha ha, hắnchỉ tò mò nam tử đeo mặt nạ sẽ đi tìm ai. Quả nhiên thật không tồi đây là mộtvở kịch hay, hắn thích!

Thânảnh màu trắng rời khỏi dịch quán, nhanh chóng trên không trung thả ra một quảpháo hoa màu đỏ, từ một phương hướng khác xuất hiện một loạt pháo hoa cùng màu,hắn mới phi thân đi hướng đó.

Trongbiệt viện của tứ hoàng tử, Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, người bị mìnhmang về, không biết nàng vì sao đột nhiên mặt trở nên hồng hồng. Nhẹ nhàng kêulên hai tiếng: “Nguyệt Sắc. . . . . .”

Vẫnnhư cũ không thấy người trên giường đáp lại hắn, Nguyệt Lưu Ảnh có chút lolắng, lấy tay thăm dò nhiệt độ trên trán nàng, chỉ thấy dưới mu bàn tay, nhiệtđộ của nàng giống như ngọn lửa . Nguyệt Lưu Ảnh đi ra ngoài lấy một chậu nước,vắt khô khăn. Dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau cái trán cùng gương mặt của Dạ NguyệtSắc .

Trảiqua một lúc sau vẫn như cũ không thấy Dạ Nguyệt Sắc có bất kỳ chuyển biến tốtnào, trên gương mặt mây đỏ ngược lại có càng ngày càng có khuynh hướngnghiêm trọng . Nguyệt Lưu Ảnh có chút lo lắng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc mặc dàyđặc y phục, do dự một chút sau. Rốt cuộc quyết định đưa tay đem áo khoáccủa nàng bỏ đi, ngón tay run rẩy đưa về phía nút áo bên cổ củanàng, không cẩn thận đụng phải da thịt trên cổ Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay nhấtthời một mảnh trắng mịn cảm giác.

NguyệtLưu Ảnh có chút tâm viên ý mã, nhắm mắt lại cởi nút áo thứ nhất , sau đó đemđai lưng bên hông Dạ Nguyệt Sắc kéo xuống, áo khoác liền lỏng ra hướng hai bênrơi xuống . Ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh lơ đãng nhìn thấy bầu ngực Dạ Nguyệt Sắccó chút phập phồng, thần sắc tối sầm lại, đột nhiên quay đầu đi, không hề nhìnnàng nữa.

Trêntrán gân xanh mơ hồ nhô ra, trấn tỉnh tâm thần, đột nhiên nghe hô hấp củangười trên giường đột nhiên dồn dập, Nguyệt Lưu Ảnh bị buộc quay đầu đi, chỉthấy gò má của nàng đỏ tươi như máu, cái trán chóp mũi bắt đầu toát ra một lớpmồ hôi, đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy, thở hổn hển .

Màuđỏ trên mặt không bình thường, cùng với hơi thở càng phát ra thở hổn hển. Đôimắt Nguyệt Lưu Ảnh tối sầm lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận,ý niệm đầu tiên chính là Tây Tử Dặc không tin thành ý của hắn, hạ độc cho DạNguyệt Sắc.

NguyệtLưu Ảnh đánh một quyền vào trên mép giường, giận không kềm được đột nhiênđứng dậy, xoay người chuẩn bị đi tìm Tây Tử Dặc tính sổ. Nào ngờ còn chuưa kịpbước xuống, ống tay áo liền bị người kéo, Nguyệt Lưu Ảnh cho là Dạ Nguyệt Sắctỉnh, có chút vui mừng nghiêm đầu nhìn, chỉ thấy người trên giường mở ra đôimắt mơ màng .

Mộtđôi màu hồng phấn ánh mắt nhìn mông lung, chính lúc này nhìn chằm chằm vàohắn, gương mặt đỏ tươi ướt át, môi đào khẽ mở rồi khép lại, ngực nàng phậpphồng thành một đường vòng cung mê người .

“NguyệtSắc, nàng đã tỉnh!” Nguyệt Lưu Ảnh giật giật hầu kết, đột nhiên thanh âm cóchút trở nên khàn khàn.

Nàongờ Dạ Nguyệt Sắc cũng không nói chuyện, hai tròng mắt mê ly nhìn một chút NguyệtLưu Ảnh đột nhiên từ trên giường chống lên thân thể, áo khoác rơi vào càng thêmhoàn toàn, cả người bày thành đường cong xem ra đối với Nguyệt Lưu Ảnh mà nóiđều là trí mạng hấp dẫn.

NguyệtLưu Ảnh co giật hầu kết, đột nhiên thanh âm khan đặc mà nói không thốt nên lời,đột nhiên bất ngờ không kịp chuẩn bị bị người lôi kéo, cả người tiến tới trướcmặt Dạ Nguyệt Sắc , nhìn thấy nàng gần ngay trước mắt của mình, con mắtsắc của Nguyệt Lưu Ảnh càng thêm u ám, tình cảnh thế này hắn nằm mơ cũng khôngdám nghĩ tới . Thế nên lúc này không thể không hoài nghi đây rốt cuộc là thậthay giả, có chút ngu đần tự lấy tay bấm bấm bắp đùi của mình, có chút đau.Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên cười ngây ngốc.

Trêngiường, Dạ Nguyệt Sắc thần sắc mơ hồ khẽ nhíu nhíu mày, trong taylại dùng sức, đem Nguyệt Lưu Ảnh kéo đến trên giường. Nổi bật thân hình mềmthật giống như không xương, nằm nghiêng ở bên người Nguyệt Lưu Ảnh. Lúc này hôhấp càng thêm dồn dập, trong cơ thể càng thêm giống như bị lửa thiêu. Saukhi Nguyệt Lưu Ảnh đến gần , trong cơ thể nóng tựa hồ nhiều hơn.

Haitròng mắt của Dạ Nguyệt Sắc có chút mơ hồ nhuốm màu đỏ ,không biết nàng lấy khílực ở đâu ra, đưa tay nắm chặt vạt áo Nguyệt Lưu Ảnh , dùng sức xé ra, chỉnghe áo một tiếng, y phục trên người Nguyệt Lưu Ảnh theo tiếng mà rách ra, lộra da thịt trên ngực, trước ngực màu da trắng như tuyết, tựa hồ càng thêm kíchthích Dạ Nguyệt Sắc, tay lôi kéo xé ra thêm, Nguyệt Lưu Ảnh nửa người trên đãbị nàng lột sạch.

NguyệtLưu Ảnh trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, sững sờ ở tại chỗ mặc cho DạNguyệt Sắc muốn làm gì thì làm.

Tựahồ chưa biết tình cảnh của mình lúc này, Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi đưa tay về phíaNguyệt Lưu Ảnh …

Cònchưa tới kịp làm thêm động tác, “Bùm” một tiếng, cửa bị đá văng ra, mangtheo nam tử đeo mặt nạ , chính là người vừa mới xuất hiện ở dịch quán.Nhìn cảnh tượng trên giường lúc này, trong mắt đỏ ngầu một mảnh, có thểso sánh với màu mắt Dạ Nguyệt Sắc, có thể nói tương xứng, chẳng qua hắn là muốngiết người!

Lúcnày nữ nhân nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, môi đào khẽ mở hợp lại cực kỳmê người, áo ngoài rơi xuống,chỉ còn chiếc yếm đạm bạc còn trên người lộ đườngcong, ngực phập phồng, làm cho người ta mơ tưởng viễn vông. Quan trọng nhất là,nữ nhân kia lúc này giống như một con mèo biếng nhác nằm nghiêng bên cạnhNguyệt Lưu Ảnh, hơn nữa một cái tay khác đang chuẩn bị sờ về hướng Nguyệt LưuẢnh .

Thấynhư thế này, hắn cũng khống chế không nổi nữa, thừa dịp hai người trên giườngcòn đang sửng sốt. Lắc mình một cái đi tới trước giường, cánh tay dài vươn ra,đem cô gái trên giường ôm vào trong ngực của mình, một cái tay khác không chútnào nhàn rỗi nhanh chóng điểm huyệt Nguyệt Lưu Ảnh, động tác làm liền một mạch,tốc độ cực nhanh, cho tới sau khi hắn ôm Dạ Nguyệt Sắc rời đi. Trên giường,Nguyệt Lưu Ảnh bị điểm huyệt lúc này mới kịp phản ứng .

Thânảnh màu trắng nhanh chóng ở phi lên trên nóc phòng , tốc độ nhanh, khiến trongnàng trong ngực theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ của hắn.

Rấtnhanh, bóng lưng dừng ở hậu viện Cẩm Nguyệt Vương phủ , đi qua vườn đàonúi giả hướng vào lầu các, nam tử cúi đầu nhìn nàng không an phận trong ngựcmình, lúc này đôi tay đã theo vạt áo của hắn duỗi đi vào, ở bên trong gây sónggió.

Namtử nhanh chóng lắc nhẹ vào phòng của mình , ôm nàng đi tới trước giường, lạinhớ tới cảnh tượng mới vừa rồi hiện ra trước mắt, có chút tức giận chuẩnbị đem nàng để qua trên giường, cuối cùng không thể làm gì đành nhẹ nhàngđem nàng ôm vào trong ngực đặt trên giường.

Cổlại bị Dạ Nguyệt Sắc ôm, Dạ Nguyệt Sắc đưa tay đem tất cả những gì vướng bậntrước mắt cởi ra, có chút tiều tụy, nhưng vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ dịthường xuất hiện trước mắt. Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy gương mặt quen thuộc, màcười khúc khích, đem khuôn mặt Nguyệt Vô Thương trước mặt kéo gần hơn, đôi môiđỏ hồng tới gần, lại bị người trước mắt né tránh.

Nụhôn rơi xuống gò má Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc nâng lên tròng mắt mê ly,thần sắc bất mãn trong mắt rất đậm, đột nhiên vừa dùng lực, đem Nguyệt VôThương kéo đến trên giường, một cái xoay người nàng đã ngồi trên bụngNguyệt Vô Thương .

Đôitròng mắt mê ly nhìn một vòng, đột nhiên đem cái yếm mỏng của chính mình cởixuống, đôi mắt Nguyệt Vô Thương tối sầm lại, nhìn trên người chỉ còn lại đôi gòbồng đảo, bộ ngực đầy đặn miêu tả sinh động, khiến ánh mắt Nguyệt Vô Thươngthâm trầm. Cho tới khi bị Dạ Nguyệt Sắc đem tay mình cột đầu giường mà khôngbiết.

NguyệtVô Thương thấy trước ngực chợt lạnh, chỉ thấy nữ nhân trên người đã đem đailưng của hắn rút sạch, áo ngoài rơi xuống, áo lót bên trong ngay từ lúc trênđường liền bị Dạ Nguyệt Sắc trêu chọc xốc xếch không chịu nổi, lúc này cóchút ít giắt trên người, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện.

NguyệtVô Thương nhìn nàng trên người mình, sắc mặt hồng dị thường, hai tròngmắt ngập nước, lúc này hiện ra trạng thái mê ly, môi đỏ mọng khẽ hé mở rồi khéplại, hơi thở mang theo mùi hương thơm ngát, Nguyệt Vô Thương khẽ híp đôi mắthoa đào.

“Ngô~” Màu sắc trong mắt Nguyệt Vô Thương càng thêm ám trầm mãnh liệt, khihắn suy tư, có tay người nào đó không an phận đã mò tới nơi không nên động vào,khiến Nguyệt Vô Thương từ trong cổ không tự chủ tràn ra một tiếng rên khẽ .

Vộivàng đưa tay bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc đang quấy rối, thanh âm khàn khànkêu: “Sắc Sắc. . . . . .”

Đôimắt của Nguyệt Vô Thương trở nên u ám, khẽ cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ngay từlúc ở biệt viện phủ Tứ hoàng tử , nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc xé đồ Nguyệt LưuẢnh , hắn liền biết , nàng chính là bị trúng đoàn tụ cổ của người Namquốc. Loại cổ độc này không thể so với mê tình hương, sắc mặt ửng hồng, hô hấpdồn dập bất quá là bệnh trạng lúc đầu nó phát tác . Đoàn tụ cổ bản thânđối với chủ thể cũng không gây tổn thương gì lớn, nhưng dược hiệu lạithật dài, dược hiệu cũng cực mạnh.

NguyệtVô Thương giãy ra tay bị Dạ Nguyệt Sắc cột vào đầu giường, đưa tay ôm hông DạNguyệt Sắc kéo xuống, Dạ Nguyệt Sắc liền cả người nằm ở trên người hắn, NguyệtVô Thương khẽ bình phục hô hấp. Hướng về phía bên ngoài kêu một tiếng: “BắcĐường!”

Vừadứt lời, một sợi chỉ đỏ liền từ bên ngoài thẳng tắp bay vào, Nguyệt Vô Thươngđưa ra hai ngón tay kẹp lại tơ hồng, đem tơ hồng buộc quanh cổ tay Dạ NguyệtSắc .

Bênngoài bắt mạch , Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy cổ lúc này truyền tới cảmgiác ẩm ướt, người nào đó hành động ngốc nghếch vụng về đem đầu lưỡi liếm ởđộng mạch hắn , khiến xung động mà Nguyệt Vô Thương vất vả lắm mới vừa bìnhphục đi xuống , lần nữa xông ra.

Ômlấy Dạ Nguyệt Sắc, thân thể có chút run rẩy, khiến cho tơ hồng run rẩy đi theo,ngoài cửa Bắc Đường mắt trợn trắng, cứ như thế sao có thể xem mạch được, giảidược không phải là có sẵn rồi đó sao? Trong mắt kéo lê một đạo hài hước ranhmãnh.

Vậymà đột nhiên mạch tượng ở đầu ngón tay biến đổi, Bắc Đường còn chưa kịpnghi ngờ, thanh âm khan khan căng thẳng của Nguyệt Vô Thương vang lên: “Đemtoàn bộ độc trong cơ thể cơ, lập tức loại bỏ sạch sẽ. . . . . .”

BắcĐường lần nữa trợn trắng mắt, độc tố còn sót lại không phải là trong một lúc cóthể loaị bỏ sạch sẽ a, tức khắc tai hắn vểnh lên nghe xem bên trong phòng cóphát ra thanh âm bất thường không, thân thể Bắc Đường dừng lại, hướng về phíaNguyệt Vô Thương nói: “Lập tức đi nấu thuốc!” Sau đó gần như chạy trốn rời khỏihiện trường.

Trongphòng, quần áo trên người Nguyệt Vô Thương đã bị Dạ Nguyệt Sắc cởi ra, dathịt trên ngực như viên ngọc xinh đẹp tỏa ánh hào quang, hai tay Nguyệt VôThương chống vai Dạ Nguyệt Sắc , vì dùng sức thái quá trên tay cáitrán gân xanh hiện lên. Nhưng lúc này khả năng kiềm chế dục vọng của hắnđang giảm dần Dạ Nguyệt Sắc lại vươn tay sờ soạng trước ngực Nguyệt Vô Thương.

Đưađến thân thể Nguyệt Vô Thương run lên từng trận , lực đạo trên tay giảmdần Dạ Nguyệt Sắc liền trực tiếp hướng Nguyệt Vô Thương nhào tới, đôi môi đỏmọng mềm mại không ngừng tràn tới mất hồn ,tiếng rên nhẹ khiến người ta mất hồntràn ra .

Nàngdung phương pháp kỳ quái ở trên người Nguyệt Vô Thương chà xát lung tung, sờloạn, loạn cắn.

Từngđộng tác đưa đến phía dưới hắn từ một con hồ ly suýt nữa hóa thân thànhsói. Nguyệt Vô Thương cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc thần chí có chút khôngrõ , đoàn tụ cổ dược hiệu dần dần mãnh liệt . Dạ Nguyệt Sắc da thịtlộ ra ngoài toàn bộ biến thành màu hồng, bộ ngực kịch liệt phập phồng, thấyphải Nguyệt Vô Thương hai tròng mắt ám trầm tựa hồ có thể chảy ra nước.

“SắcSắc. . . . . .” Nguyệt Vô Thương thanh âm khan khan nhẹ nhàng khẽ kêu,khẽ đem người trên người mình đẩy ra chút ít, hỏi : ” Nàng có nhận ra ta là aikhông ?”

“Khôngbiết!” Trên người người tựa hồ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra haichữ. Nguyệt Vô Thương nheo lại hai tròng mắt hoa đào, một cái xoay người đem DạNguyệt Sắc đặt ở phía dưới.

“Lặplại lần nữa!” Thanh âm dẫn theo một tia tức giận, nếu không phải hôm nay vừađêm trăng tròn, hắn đâu còn có thể cố nén sự khiêu khích của nàng .

“Ngươilà ai!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt mơ hồ hiện ra trước mắt , nhưng là trongđầu xuất hiện một hình dáng rõ ràng , hắn mặt mày như vẽ, con mắt như hoa đào ,nhưng nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt ở đâu?

DạNguyệt Sắc không biết khí lực ở đâu ra, đột nhiên một cước đem nam nhân đangnằm trên người nàng đá tới, bất ngờ không kịp phòng bị Nguyệt Vô Thươngbị Dạ Nguyệt Sắc một cước đạp tới ngã xuống đất.

Vậymà còn không kịp cho hắn nổi giận, người trên giường bắt đầu đột nhiên khóc sụtsùi. Trong lòng lại sinh ra nồng đậm lòng thương tiếc, bước nhanh về phía trướcđem người trên giường ôm vào trong ngực, mềm mại hỏi: “Sắc Sắc, làm sao vậy?”

DạNguyệt Sắc nhiệt hỏa trong cơ thể càng tăng, bản năng đến gần bên cạnh nam tửtrong ngực, vô ý thức liếm, trong lòng lại hết sức muốn ngăn cản chínhmình loại hành động. Trên sinh lý bởi vì Nguyệt Vô Thương đến gần, cảmthấy trong cơ thể hỏa tựa hồ giảm không ít, nhưng là trên tâm lý cũng là cực độgiùng giằng, trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn không phải là Nguyệt Vô Thương?

Đưara đôi tay muốn đẩy ra người đang ôm lấy nàng, nhưng khi chỉ thấy tay đụng phảida thịt người nọ bóng loáng, lại không tự chủ đôi tay bắt đầu ở trên người hắndao động.

Đầumơ hồ Dạ Nguyệt Sắc giống như bị cái gì bao phủ , đại não đã không cáchnào đang khống chế chi phối động tác trên tay, vậy mà ý thức cũng là vô cùngthanh tỉnh , nàng biết mình đang làm gì, nhưng lại không khống chế được hành vicủa mình.

DạNguyệt Sắc đột nhiên cắn môi của mình, hơi dùng lực một chút, máu tươi liền từđôi môi chảy ra .

NguyệtVô Thương có chút nóng nảy, nhẹ giọng kêu: “Sắc Sắc, Sắc Sắc. . . . . .”

DạNguyệt Sắc hoàn toàn không nghe được hắn kêu gọi, chỉ muốn mượn đau đớn để chomình tìm về một chút lý trí, vì vậy liền hung hăng cắn môi của mình, nào ngờtheo dự đoán đau cũng không có thấy.

Đôimôi bị ôn nhu bao trùm, kinh ngạc một lúc , đầu lưỡi của người nọ bắt đầutiến vào, cắn thật mạnh vào đầu lưỡi người nọ, trong miệng mùi máu tươitràn ngập, cùng với tiếng kêu đau vang lên.

“SắcSắc, làm sao vậy ?” Môi dán môi, người nọ có chút mơ hồ không rõ mà hỏi.

“NguyệtNguyệt. . . . . .” Một tiếng gọi gần như ngỡ ngàng , một tiếng gọi từ trong nộitâm run lên, còn chưa kịp phản ứng người nọ lấy tay đẩy hắn ra, nói mộtcâu: “Ngươi không phải là Nguyệt Nguyệt!”

Đôimắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, trong lòng lại có chút đau, ôn nhu hỏi: “SắcSắc, là ta, ta ở đây. . . . . .” Nhưng trong lòng sinh ra một cỗ kích động muốnđem Tây Tử Dặc róc xương lóc thịt .

Ýthức của Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút không rõ đem bàn tay sờ đến khóe mắt tráicủa Nguyệt Vô Thương, trong mắt mang theo một tia nghi ngờ. Nguyệt Vô Thươngcàng thêm có chút dở khóc dở cười, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "SắcSắc, thật sự là ta. . . " .

DạNguyệt Sắc trên tay vừa sờ đến da thịt Nguyệt Vô Thương , cũng cảm giácgiống như nắng hạn gặp mưa rào , xác định đó chính là Nguyệt Vô Thương , hỏatrong cơ thể liền càng không ngừng bốc cháy lên.

"NguyệtNguyệt, ta khó chịu. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đến gần Nguyệt Vô Thương,đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến hôm đó thanh tĩnh sau khi soi gương thấy khôngphải là mặt của mình, nàng kia rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai? Dạ Nguyệt Sắcchỉ cảm thấy đầu rất đau! Nguyệt Nguyệt ôm chính là nàng hay là người nào?

NguyệtVô Thương có chút đau lòng hôn lên khóe môi Dạ Nguyệt Sắc một cái, đưađến người trong ngực một trận run khẽ , tiếng rên trong miệng càng thêmthường xuyên.

"Talà ai? Nguyệt Nguyệt, ta là ai?" Nàng ở trong ngực hắn vừa kháng cự vừalại hướng tới đến gần hắn, trong mắt Nguyệt Vô Thương thoáng qua một tia nghingờ, nàng rốt cuộc là làm sao vậy?

Hômnay lúc ở dịch quán, liền nghe Tây Tử Dặc nói đem gương mặt Dạ Nguyệt Sắc cùngTần Khuynh đổi cho nhau, thế nhưng khi hắn thấy trong dịch quán lúc đó là TầnKhuynh, hắn biết đó không phải là nàng! Một người bất luận là bộ dáng gì, đôimắt của nàng cùng làm cho người ta cảm giác cũng sẽ không thay đổi . Huống chimắt Sắc Sắc của hắn dù sâu thế nào cũng không hề cất dấu ý tứ ác độc cùng vớitham lam.

Chonên biết Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Lưu Ảnh mang đi, hắn liền cho ngựa đuổi theolàm cho người ta tìm hướng đi của Nguyệt Lưu Ảnh . Từ đó tại viện khác tìm đượcDạ Nguyệt Sắc. Nhưng hôm nay sau khi tìm được, nàng lại hỏi hắn nàng là ai?Nguyệt Vô Thương nhìn nữ tử trước mắt mà đau lòng, Tây Tử Dặc rốt cuộc đã làmgì với nàng?

Trongđầu suy tư, đồng thời trên miệng ôn nhu an ủi Dạ Nguyệt Sắc, "Sắc Sắc,nàng là Sắc Sắc của ta. . . . . ."

Giọngnói ôn nhu kiên định nhưng lại không thể làm cho Dạ Nguyệt Sắc cảm thấyan tâm, trong lòng càng dâng lên một trận sợ hãi. Vừa kháng cự hành độngđến gần Nguyệt Vô Thương, nhưng không thể khống chế được mình. Trong cơ thểnhiệt hỏa không ngừng tăng lên, cả người Dạ Nguyệt Sắc tóm chặt thân mìnhNguyệt Vô Thương, trong miệng rối rắm nói: "Ngô. . . . . . Ta không phảilà ta, không phải vậy, ta là ta, ta không phải là ta. . . . . ."

NguyệtVô Thương đau lòng đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, nhẹ giọng mà hỏi nói:"Vậy là nàng là ai ?" Không mang theo Dạ Nguyệt Sắc trả lời, NguyệtVô Thương nhẹ nhàng nói: "Bất luận nàng là ai, nàng đều là Sắc Sắc của ta.. . . . ."

"HồLy Tinh!" Dạ Nguyệt Sắc trong đầu đột nhiên nghĩ đến cái từ này, nàngkhông cần hắn ôm nàng, giãy giụa muốn rời khỏi Nguyệt Vô Thương ,lại làm cho hai người dán gần hơn.

Mộtngười nam nhân bình thường, một nữ nhân trúng đoàn tụ cổ . Một thanh âmtrầm thấp khàn khàn, một mang theo mị thái thở nhẹ yêu kiều.

Dathịt hai người phơi bày ra dán chặt vào nhau, một mảnh lửa nóng.

NguyệtVô Thương vừa kìm nén , vừa đem mình lại gần Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng đau xót.Hàm răng nghiến chặt, nhất định phải đem Tây Tử Dặc tên biến thái kia róc xươnglóc thịt.

Vậymà lúc này Nguyệt Vô Thương nhìn thần sắc Dạ Nguyệt Sắc vô cùng lo lắng bất an,hồ ngôn loạn ngữ , đột nhiên thay đổi ý tưởng .

ĐemDạ Nguyệt Sắc ôm đến một chỗ phía sau lầu các, dòng suối nước nóngtừ bên ngoài dẫn vào đến , Trăng thu chiếu xuống nước, ánh sáng tạo rachút lạnh buốt . Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc "Phù phù" mộttiếng lãnh đạm nhảy vào trong suối nước.

Nướclạnh như băng ngập qua cổ hai người, Dạ Nguyệt Sắc thân cao không đủ, chỉcó thể ôm cổ Nguyệt Vô Thương, nước ngấm vào ngực , thắt lưng dần chìm vàotrong nước.

NguyệtVô Thương nhắm mắt, nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc đem môi mình vọt tới môi củahắn, lung tung gặm cắn. Hai tay không ngừng dao động ở mọi nơi, cho dùđang ngâm trong nước lạnh như băng, Nguyệt Vô Thương cũng phải mở ra đôi mắt đỏngầu cùng với dục vọng.

Lúcnày dược hiệu đoàn tụ cổ đã đạt đến cực hạn, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên khôngcòn thời gian dư thừa để suy nghĩ rối rắm trong lòng, mà lúc này Nguyệt VôThương bất đồng, ngay cả lúc này là cỡ nào khảo nghiệm tự chủ cùng địnhlực của hắn, hắn cũng không thể.

Bởivì mới bị chuyện Dạ Nguyệt Sắc hôm nay khiến suy nghĩ của hắn không thểtập trung được , nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nàng mới có thể rõ ràng rấtkhó chịu rồi lại kháng cự hắn. Nếu như lúc này hắn cùng nàng thuận theo để giảidược tính, chuyện này về sau trong lòng nàng sẽ là một cây gai, hắn không muốn!

Chonên, Nguyệt Vô Thương vừa ngăn lại động tác Dạ Nguyệt Sắc, vừa cố nén cảmgiác kích thích vừa bị nàng khiêu khích mà phát sinh.

Thẳngđến khi nghe thấy từ xa truyền đến tiếng bước chân, Nguyệt Vô Thương đem DạNguyệt Sắc kéo vào,đem tất cả động tác của nàng dấu ở trong ngực.

Thanhâm trầm thấp ám ách là không như lời, hướng về phía người phía trước nói:"Dừng ở phía trước, lập tức đi tìm hoan cổ giải dược!"

BắcĐường đem thuốc khử độc tố trong cơ thể của Nguyệt Vô Thương đặt ở cầu thang,mắt trợn trắng, nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý rồi a ? Ai, chẳng lẽ là. . .. . . Khụ khụ. . . . . . Bắc Đường thu lại thần sắc, không dám đem ý nghĩ lúcnày của mình nói ra, vội vàng chạy đi tìm hoan cổ giải dược.

NguyệtVô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc ngâm mình trong suối nước lạnh như băng , trongngực, miệng nàng không ngừng lẩm bẩm, hơi thở ấm áp, gò má ửng hồng , để chomáu huyết cả người hắn sôi trào, tựa hồ hắn mới chính là người trúng đoàn tụ cổchứ không phải nàng .

Phíatrước vừa vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó rời đi. Xác định Bắc Đườngđã đi xa, Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc khẽ xoay người, từ trong nước phithân lên, giọt nước trên người hai người trên không trung như vẽ lên đường congcủa hai người đang giao hòa lẫn nhau .

NguyệtVô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đặt phía trên bậc thang, đem chén thuốc còn bốc hơinóng bưng lên, thử nhiệt độ một chút, chuẩn bị đút cho Dạ Nguyệt Sắc, nàongờ người nào đó hoàn toàn không phối hợp, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đànhphải đem lấy thuốc rót vào trong miệng của mình, sau đó đưa miệng mình đặtsát môi Dạ Nguyệt Sắc , đem thuốc đưa vào trong miệng Dạ NguyệtSắc, môi ngăn ở bên môi Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc chỉ đành ngoan ngoãnđem thuốc nuốt vào.

NguyệtVô Thương nhìn lướt qua thuốc gần hết bắt đầu lạnh , bưng lên uống một hớp cuối, sau đó ôm Dạ Nguyệt Sắc đi vào lầu các.

Đemquần áo hai người đã bị ướt cởi ra , Nguyệt Vô Thương cầm khăn lông khô nhẹnhàng đem nước trên người Dạ Nguyệt Sắc lau sạch sẽ. Động tác ôn nhu, khôngmang theo bất kỳ sắc thái tình dục nào.

Nhìnnàng sau khi uống thuốc dần dần an tĩnh, Nguyệt Vô Thương chậm rãi cười cười ,nhìn lướt qua cả người mình bị nàng làm ra ấn ký, cười đầy bất đắc dĩcùng cưng chiều. Ôn nhu giúp Dạ Nguyệt Sắc đắp chăn lên còn mình đi đổimột bộ y phục sạch sẽ .

Khẽhíp híp mắt, đi ra bên ngoài.

Lúcnày, bên ngoài đã có bốn người chờ sẵn. Nguyệt Vô Thương ra khỏi gianphòng đem cửa phòng đóng chặt , nhìn lướt qua Nam Uyên, thanh âm lúc nàyđã khác hẳn với bình thường, "Đi điều tra một chút phu nhân ở trong độingũ Nam quốc đã xảy ra chuyện gì?"

NamUyên gật đầu một cái, biến mất ở trước lầu các .

"Tốtlắm, tất cả đi xuống đi!"

NguyệtVô Thương liếc mắt ba người còn sót lại, thản nhiên nói, Nam Uyên cùng Đông Lythần sắc không dám ly khai, người kia là nữ tên gọi là Tây tử . Con mắt sắcdừng lại một chút nhưng rất nhanh lại khôi phục , mặc dù cực nhanh cũng khôngcòn tránh ánh mắt Nguyệt Vô Thương, đôi mắt hoa đào híp lại, hơi cong môi mộtcái, Tây tử, Tây Tử Dặc, có đã quên điều tra gì đó hay không.

Buổisang, Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, một đôicánh tay ôm bên hông nàng thật chặt. Mở ra hai tròng mắt liền phát hiện ngườibên cạnh, một đôi tròng mắt u ám không nhúc nhích nhìn nàng.

Thấynàng tỉnh lại, thoáng xoay người qua tấm chăn đặt thân thể nàng lên trên ngườihắn , nửa người trên không một mảnh vải, trên làn da trắng nõn bố trí ấnký màu hồng đào dày đặc, thanh âm khan khàn trầm thấp, nói:

"SắcSắc. . . . . ."

DạNguyệt Sắc còn chưa kịp phản ứng, kéo tấm chăn lên bọc xung quanh mình, haingười thẳng thắn nhìn nhau, sau đó người nào đó liền mang những nụ hôn nồngnhiệt tập kích đến.

Hômqua, hấp dẫn hắn có thể gánh vác được, bất quá hôm nay đã không cần thiết phảikìm nén. . . . . .

Tácgiả: Có muốn tiếp tục nữa hay không ~ hì hì ~