Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 53: Yến chọn phi 1



Cảđêm Dạ Nguyệt Sắc ngủ say, tự nhiên không hay biết gì, đêm qua hai đại mỹ nhânvừa đánh lớn một trận. Nàng trở người choàng tay thấy bên cạnh đã sớm không cóbóng dáng của người nào đó, trong lòng hơi có chút thất vọng, chẳng qua chỉ hơimất mác, vừa vô tâm vô phế chạy ra sân.

Cònchưa tới đình giữa hồ, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, “Ngày mai ‘hội trăngrằm’ Dạ tiểu thư muốn mời khách tại sơn trang nghỉ mát, hôm nay phần lớn đượcmời đều là các vị thiên kim trong phủ của các vị đại nhân trong triều, mẫu hậukhông thấy Dạ tiểu thư, đặc biệt muốn ta tới xem một chút!”

Tênnhân yêu này chạy tới làm gi? Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi đi đến, lại nghe thấy chanàng nói: “Tiểu nữ thỉnh thoảng nhiễm phong hàn, sợ không thể đi yến hội ‘trăngrằm’ rồi……..” Nói xong vừa lắc đầu, khẽ thở dài.

NguyệtNguyệt nghe được điều này đột ngột dừng bước, ‘Yến hội trăng rằm’?? Trong mắtcó chút nghi ngờ, ẩn mình ở sau cây cột ở hành lang, tiếp tục quang minh chínhđại nghe lén.

“ Nhưvậy, Tiểu Đức Tử vào cung truyền thái y….” Nguyệt Lưu Ảnh quay snag phân phóthái giám bên cạnh, sau đó vẻ mặt cộng thêm biểu hiện đáng tiếc nói: “Nếu Dạtiểu thư nhiễm phong hàn, vậy chỉ có thể trì hoãn yến hội là được….”

NguyệtLưu Ảnh tràn đầy thần sắc ân cần, trong lòng nàng không nhịn khỏi nghi ngờ, hômqua thấy Dạ Nguyệt Sắc còn một bộ dáng vui vẻ, hạ thủ nặng như vậy, chỉ thấytrên cánh tay hắn đều là vết nhéo bầm tím, trong mắt bỗng thoáng qua một nétgian xảo, ánh mắt liếc qua Dạ Thiên, chỉ sợ lão hồ ly này không muốn để cho DạNguyệt Sắc gả cho hắn.

“Khôngnên phiền toái!” Dạ Thiên đưa tay ngăn lại Tiểu Đức Tử muốn đi truyền thái y,khẽ vuốt râu trên mặt nói với Nguyệt Lưu Ảnh: “Có thể nào chỉ bởi vì tiểu nữthân thể trong người khó chịu, hủy bỏ hội yến, đắc tội chúng thiên kim của cácĐại nhân khác, như vậy coi như tội lỗi lớn!”

DạThiên nói xong trong lòng thầm nghĩ, nếu như Nguyệt Lưu Ảnh cố ý muốn vì DạNguyệt Sắc trì hoãn lần yến chọn phi này, như vậy chính là muốn các đại nhânkhác sinh ra oán hận đối với tướng phủ!

Sắcmặt Nguyệt Lưu Ảnh nhất thời có chút khó coi, lão cho là Dạ Nguyệt Sắc không điyến chọn phi, hắn sẽ không lấy được nàng?? Nguyệt Lưu Ảnh tức giận bừng bừngtrong người nhưng lại cười nói: “Dạ tướng gia nghiêm trọng rồi, lấy uy danh vàcống hiến của Dạ tướng gia ở trong triều, Dạ tiểu thư chính là hòn ngọc duynhất trên tay Dạ Tướng gia, đừng nói là từ chối mấy ngày, ngảy cả để cho cácnàng ấy đợi một chút cũng là hợp tình hợp lý!”

DạThiên nhíu mi, một lần nữa quan sát kĩ lưỡng Nguyệt Lưu Ảnh, tiếp tục vuốt râu,thản nhiên nói: “Nếu Tứ hoàng tử cố ý muốn cho tất cả thiên kim của các đạinhân chờ tiểu nữ lành bệnh, hạ quan cũng không thể nói chữ không nữa!”

DạThiên râu mép nhếch lên, chính ngươi muốn bọn họ chờ, cùng hắn nữa phần quan hệcũng không có. Trong quá khứ bảo bối Sắc Sắc nhà ta có thời gian theo đuổingươi, ngươi còn khinh thường không thèm ngoảnh lại, vậy tại sao, hôm nay muốncưới bảo bối của ta, hai chữ……….không có cửa đâu!

NguyệtLưu Ảnh suy cho cùng đâu thể bì kịp lão Dạ Thiên đa mưu túc trí, sắc mặtnhất thời có chút hổ thẹn, nắm chặt quả đấm nổi gân xanh, đủ để chứng minh hắnlúc này rất tức giận!

DạNguyệt Sắc núp ở phía sau cây cột, nghe được cảm thấy hơi khó hiểu, kết luậnchính là, đám người trong cung kia rất muốn để nàng đến yến hội ‘trăng rằm’ cáigì đó kia, mà cha nàng tựa hồ cực lực không muốn cho nàng đi! Chẳng qua có tênnhân yêu ở đây, nàng mới không muốn đi đâu!

Dạnguyệt Sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh ngồi ở trong đình, mặc dù dáng dấp không tệ, chỉlà nàng không hề thích hắn! Đại khái nhất thời nàng không có hứng thú nghe lénnữa, sau đó mệt mỏi xoay người chuẩn bị rời đi………

“Nhưvậy, lần này yến chọn phi cũng đồng thời là vì hoàng thúc mà chuẩn bị, để tỏlòng tôn kính đối với Dạ tướng gia, Ảnh chỉ có thể đem yến chọn phi trìhoãn………..”

Tiếngcười của Nguyệt Lưu Ảnh truyền đến tai của Dạ Nguyệt Sắc có chút chói tai, lầnnày yến chọn phi chỉ có thể vì hoàng thúc mà chuẩn bị?? Hoàng thúc hắn khôngphải là Nguyệt Nguyệt sao! Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kích động, choáng nha bọn nữnhân này trong cung ăn no không có việc gì làm, một ngày trôi tựa niên kỷ, mớilấy hôn sự người khác làm thú vui! Quả thật chỉ có thể nhẫn nại nhưng tuyệt đốikhông thể nhẫn nhục!

Còncó Nguyệt Nguyệt, lại dám trốn nàng đi thân cận, thật là quá đáng.

Nếunói xúc động là ma quỷ, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên xoay người chạy đến trong đình,nói một câu: “Các người, thật là quá đáng!”

Haingười nhìn Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên xuất hiện, Dạ Thiên bất đắc dĩ ôm trán, thậtkhông có tiền đồ rồi! Ai!

NguyệtLưu Ảnh trong mắt đột nhiên nổi lên ý cười, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Xem ra Dạtiểu thư thỉnh thoảng nhiễm phong hàn cũng không nặng lắm! Ngày mai có thể thamgia yến hội, miễn cho tất cả băn khoăn trong lòng Ảnh!”

DạNguyệt Sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh cười đến sung sướng, trong lòng càng thêm phẫnuất, đột nhiên mỉm cười rực rỡ đi đến bên người của Nguyệt Lưu Ảnh, bàn tay nhỏbé đưa đến bên phần thịt non trên cánh tay của Nguyệt Lưu Ảnh, ngón tay dùngsức một chút nhéo một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong thầm nói: “Thật làkhông nhớ lâu…..”

NguyệtLưu Ảnh nhướn mày, nữ nhân này đặt biệt chọn nơi hôm qua bị nhéo mà nhéo tiếp,nhất thời tròng mắt xinh đẹp nhíu lại, bên trong tựa hồ cũng ánh lên một chútthủy quang, cắn răng chịu đựng. Bất tri bất giác, đối với một người không biếtcầm kỳ thi họa, không có phẩm chất không giỏi nữ công gia chánh lại một tiadung túng!

DạThiên khẽ cau mày, nhắc nhở Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc Sắc, không được vô lễ!”

DạNguyệt Sắc mím mím môi, dùng sức bấm Nguyệt Lưu Ảnh một cái, sau đó không camlòng buông tay, ánh mắt hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái.

NguyệtLưu Ảnh nhíu mày, cánh tay còn lại vuốt vuốt cánh tay bị nhéo đến mất cảm giáckia, ôn hòa nói với Dạ Thiên: “Không sao……..”

“Khôngbiết cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị lúc nào thì có thể lên đường, tới hộiyến, mọi người đang chờ nàng!”Nguyệt Lưu Ảnh nhíu mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc hỏi.

DạThiên nâng trán, quay lại phía quản gia cách đó không xa nói: “Đi chuẩn bị xengựa!”

“Khôngcần, hết thảy Ảnh đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi Dạ tiểu thư cùng với ta đến‘Yến hội trăng rằm’!” Nguyệt Lưu Ảnh ngăn lại Dạ Thiên, sau đó nhíu mày nhìn DạNguyệt Sắc đang tức giận, trong mắt ánh lên niềm vui chính hắn cũng không pháthiện ra.

DạNguyệt Sắc đi ở đằng trước, Nguyệt Lưu Ảnh vui sướng đi theo phía sau nàng, chỉcó Dạ Thiên hơi lo lắng, ngay sau đó lại cười cười. Có Nguyệt Vô Thương ở đó,ông cũng không phải lo lắng Sắc Sắc sẽ gả cho Nguyệt Lưu Ảnh.

Gảcho Nguyệt Lưu Ảnh không phải là không tốt, chẳng qua Thái hậu hiện giờ, hoànghậu đều là người của Vân gia, Sắc Sắc gả cho Nguyệt Lưa Ảnh chỉ sợ phải làm đồcưới cho người khác!

DạNguyệt Sắc đi tới xe ngựa trước mắt, thấy bên cạnh xe ngựa là một thái giámđược huấn luyện nghiêm chỉnh đang cung kính ngồi chồm hổm ở bên xe làm bàn đạp,Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, liếc mắt khinh thường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, từ bênkia phóng khoáng lên xe ngựa!

Ánhmắt Dạ Nguyệt Sắc như vậy khiến Nguyệt Lưu Ảnh hết sức khó chịu, một cước đávăng thái giám ngồi trên mặt đất, cũng trèo lên xe ngựa!

Xengựa lộc cộc đi về phía trước, Dạ Nguyệt Sắc nhắm mắt lại không muốn để ý tớiNguyệt Lưu Ảnh. Điều này làm cho sắc mặt của Nguyệt Lưu Ảnh càng khó coi, mộttay túm lấy Dạ Nguyệt Sắc kéo đến bên cạnh, trong mắt một mảng tức giận, “DạNguyệt Sắc, biểu hiện của nàng như thế là sao?”

DạNguyệt Sắc từ trong tay Nguyệt Lưu Ảnh tránh ra, vẻ mặt lạnh nhạt cầm khăn tayxoa xoa chỗ bị Nguyệt Lưu Ảnh nắm lấy, sau đó vươn tay ném bỏ qua cửa sổ xengựa.

Một loạtđộng tác khiến cho sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh càng thêm khó nhìn, vẻ mặt thay đổikhông ngừng, còn chưa kịp nổi giận lại nghe Dạ Nguyệt Sắc khinh thường nói,“Ngựa tốt còn chưa ăn xong, xem biểu hiện ngươi hôm nay…….”

DạNguyệt Sắc đột nhiên nhẹ nhàng cười nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt thoáng quamột tia đắc ý, chậm rãi từng chữ từng câu nói: “Quả nhiên là súc sinh khôngbằng!”

“Ngươi!”sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh đã cực kỳ khó coi, lúc này lại hơi ngần ngừ, căn bản làkhông tìm ra lời ứng đối. Không sai, trước kia hắn chán ghét đến gần Dạ NguyệtSắc, chán ghét bộ dạng theo đuôi của nàng, vô luận là đến bất cứ nơi nào cũngthấy nàng, chán ghét âm hồn bất tán là nàng, chán ghét nàng lộ vẻ háo sắc hướngvề hắn!

Nhưngmà, hôm nay nàng dùng ánh mắt chán ghét nhìn, làm cho ngực hắn giống như bị aiđó siết chặt, đè nén như vậy, làm cho hắn không thở nổi…….

Dạnguyệt Sắc thấy nét mặt của Nguyệt Lưu Ảnh thay đổi, tựa hồ lúc này cũng khôngtính để ý tới nàng, tự nhiên trở lại ngồi đối diện, quả thật chính là chán ghétnhìn nhau. Vì vậy nhắm mắt lại mà suy nghĩ, không để ý tới Nguyệt Lưu Ảnh nữa.

Saukhi đến sơn trang nghỉ mát “Bán Nguyệt Tuyền” (*), DạNguyệt Sắc không kịp chờ nhảy xuống xe ngựa, hành lý còn ở trong xe ngựa củaNguyệt Lưu Ảnh, vui sướng đi vào bên trong.

(*)“BánNguyệt Tuyền”: Bán nguyệt: Đêm trăng tròn giữa tháng; Tuyền: dòng sông, dòngsuối..

Vừatiến vào bên trong liền có thể cảm giác được không khí mùa hè mát mẻ tràn ngập,hết sức sảng khoái. Quan sát bố tri bên trong một chút, cầu nhỏ có nước chảy,ánh nắng trưa xuyên qua lá cây hiện trên dòng thác rất kì diệu, một Sơn Trangrất khác biệt, rất để lại ấn tượng trong lòng người.

NguyệtLưu Ảnh tự nhiên không có tâm tình thưởng thức cảnh trí trước mắt, mặt xanh métnhìn nữ nhân phía trước bỏ hắn lại trong xe, phẫn hận cắn răng.

“Tứhoàng tử, hoàng hậu nương nương mời ngày cùng Tướng Dạ tiểu thư đến hoaviên!”Cung nữ bên cạnh thấy vẻ mặt Nguyệt Lưu Ảnh không tốt, nhẹ nhàng nói.

NguyệtLưu Ảnh gật đầu, đi lên phía trước nắm cánh tay Dạ Nguyệt Sắc, đi tới hướng hoaviên.

“Này,tên nhân yêu nhà ngươi đang làm gì đó!” Đột nhiên lại xuất hiện, khiến Dạnguyệt Sắc lảo đảo một cái, cho đến khi nắm được y phục Nguyệt Lưu Ảnh mới đứngvững, bực mình mắng ra cũng đủ làm cho Nguyệt Lưu Ảnh giận đến run người.

“Tanói rồi, không được gọi ta như vậy!” Nguyệt Lưu Ảnh nghiến răng nghiến lợi nhìnDạ Nguyệt Sắc, trán nổi lên gân xanh, khiến hắn phải tốn bao nhiêu sức lực mớicó thể khắc chế không đem nữ nhân trước mắt xé nát, ngay sau đó giận quá thànhcười, “Hoặc có một phương pháp tốt giúp cho nàng biết ta đến cùng có phải đúngnhư lời nàng nói vậy hay không …..”

DạNguyệt Sắc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt có chút kinh khủng, mắt trợn ngược, yếuớt nói: “Bệnh thần kinh!”

NguyệtLưu Ảnh nhìn vẻ mặt Dạ nguyệt Sắc biến đổi liên tục, quả nhiên đối xử với nàngkhông thể quá nhẹ nhàng, nếu không nàng liền lên mặt, Nguyệt Lưu Ảnh hừ lạnhmột tiếng, kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước. Hắn nghĩ không bao lâu nữa, nàngrồi sẽ biết hắn là nam nhân, không phải là yêu nhân!

Vừađến nơi, liền nghe được tiếng đàn đinh đông, tựa như nước chảy đánh vào lòngngười, vừa tựa như núi cao quanh quẩn lúc ẩn lúc hiện. Thật dễ nghe, Dạ NguyệtSắc nhìn theo tiếng đàn, chỉ thấy mỹ nhân một thân bạch y, ngón tay thon dàinhẹ nhàng gảy trên dây đàn, tiếng đàn đổ xuống, động tác tự nhiên, không khỏiưu nhã, không khỏi cao quý.

Ánhmắt giống như lại rơi vào một thân bạch y trên người Nguyệt Vô Thương, yên lặngngồi ở một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái gảy đàn, môi khẽ mỉm cười vẫn nhưcũ làm cho lòng người thấp thỏm. Dạ Nguyệt Sắc nhất thời không bình tĩnh nổi,yêu nghiệt. Hắn dám cười với người khác như vậy.

Trởtay bắt được cánh tay của Nguyệt Lưu Ảnh, ở nơi đã có hai lần bị thương, lầnnữa dùng sức bấm, bấm chưa hết giận lại nhéo nhéo, kèm theo tiếng đàn phậpphồng, không ngừng tăng thêm khí lực.

NguyệtLưu Ảnh nhíu nhíu mày, nhìn nữ nhân đột nhiên nổi giận, cất giọng buồn bực:“Nàng làm gì vậy?”

DạNguyệt Sắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiếng đàn nghe hay quá, bản tiểu thưkích động!” Nói xong giận dữ tăng thêm lực đạo trên tay, Nguyệt Lưu Ảnh khôngchú ý, đau kêu thành tiếng. Nữ nhân này, khối thịt kia cũng sắp bị nàng vặnrớt.

Tiếngđàn chợt dừng lại, dư âm kích ngang vẫn còn ở trong không khí, bên kia ba ngườinhìn sang hướng âm thanh không hay đang xen vào, lại nhìn thấy Nguyệt Lưu Ảnhthống khổ cao mày, Dạ Nguyệt Sắc dù bận vẫn ung dung thu tay lại đứng ở bêncạnh, ánh mắt như mũi tên liếc nhìn Nguyệt Vô Thương một cái.

NguyệtVô Thương khóe miệng mỉm cười đẹp mắt, từ khi Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Lưu Ảnhvừa đến hắn đã phát hiện, chẳng qua chỉ là thích nhìn bộ dạng ăn dấm chua củanàng thật hết sức đáng yêu.

“ẢnhNhi!” hoàng hậu Vân Thị cau mày, có chút trách cứ nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái,sau đó thân thiết kêu Dạ Nguyệt Sắc: “Nguyệt Sắc, tới đây!”

DạNguyệt Sắc có phần bất đắc dĩ bước tới, ánh mắt cũng không dừng lại trên ngươiNguyệt Vô Thương nửa khắc, khéo léo đi tới bên cạnh Vân Hoàng Hậy. Nguyệt LưuẢnh tái mặt đi ở sau lưng Dạ Nguyệt Sắc.

“Hoànghậu nương nương!” Dạ Nguyệt Sắc kêu một tiếng, sau đó cười gật đầu với VânThanh Nghê một cái, coi như chào hỏi, Vân Thanh Nghê ánh mắt chỉ nhìn lướt quaNguyệt Lưu Ảnh một cái, sau đó lại chuyển mắt đến trước mặt cầm.

Hànhuyên một phen, Vân Hoàng hậu vuốt vuốt trán, mặt mệt mỏi nói: “Tối nay yến hộihơi sớm, bổn cung muốn đi nghỉ trước một chút, các ngươi còn trẻ tinh lực còntốt, tự mình làm quen đi!”

TiễnVân Hoàng hậu, sau đó trên băng đá còn lại bốn người ngồi nhìn nhau, ở cùngnhau cái gì chứ, Dạ Nguyệt Sắc trợn mắt, hoàng hậu đáng ghét.

“Bổnvương cũng rất mệt mỏi, ta đi nghỉ trước!” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói phávỡ không khí gượng gạo, biếng nhác ưu nhã đứng dậy, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắcý nhị sâu xa cười một tiếng, chậm rãi đi khỏi.

Dạnguyệt Sắc đảo tròn mắt, quay sang Vân Thanh Nghê nói: “Thanh Nghê mỹ nhân, đâylà lần đầu tiên ta đến Bán Nguyệt Tuyền, ta muốn đi dạo một chút, bây giờ ta điđây”

Nóixong cũng không thèm nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái, chậm rãi đi về phía Nguyệt VôThương vừa mới rời khỏi.

Hoàntoàn không thấy được gương mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu Ảnh xanh mét, quả đấm nắmchặt nổi gân xanh, nữ nhân đáng chết.

“Biểuca!” Vân Thanh nghê nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong mắt tận lực giấu đi tình cảmyêu thương nhộn nhạo vào sâu trong lòng, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh bên cạnh, ánh mắthơi hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu không yên tâm Dạ tiểu thư một mình, nên đitới xem một chút”

Làhắn không muốn Dạ Nguyệt Sắc đơn độc ở cùng Nguyệt Vô Thương, nhưng mà chínhhắn cũng nhúng nhường không theo sau. Nguyệt Lưu Ảnh vốn có thể mượn Vân ThanhNghê làm cớ đuổi theo, nhưng lại bị nói trúng tim đen nên tức giận quay sang nữnhân ôn hòa nói: “Chuyện của ta lúc nào tới phiên ngươi hỏi tới!”

Ngaysau đó vung ống tay áo lên, đi về hướng ngược lại.

VânThanh Nghê giương mắt nhìn, trong mắt điểm giọt lệ, mê ly nhìn theo hướngNguyệt Lưu Ảnh rời đi, tay không tự giác đập vào cây đàn phía dưới, làm phát ramấy tiếng kêu chói tai, cho đến khi dây đàn không chịu được mà đứt lìa. VânThanh nghê Cảm nhân được cơn đau ở ngón tay truyền đến, mới phục hồi tinh thần,lạnh lùng nhìn máu ở ngón tay chảy ra, cái này có đáng gì, có thể nào so ra vớicơn đau trong lòng. (≥o≤)

NguyệtVô Thương biết Dạ Nguyệt Sắc đuổi theo nên cố ý đi chậm lại, Dạ Nguyệt Sắc chạyđến bên cạnh Nguyệt Vô Thương, lôi lôi kéo kéo vạt áo hắn, yếu ớt hô: “NguyệtNguyệt…..”

“Ừ!”Giọng điệu miễn cưỡng, câu chữ đơn giản khiến cho Dạ Nguyệt Sắc có chút thấpthỏm không dám đem những điều muốn nói xuất ra. Nguyệt Vô Thương đảo mắt một vòngqua vạt áo bị người nào đó vò tới uốn nếp, khóe miệng nụ cười càng sâu.

“Cáiđó, Nguyệt Nguyệt………..” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên chạy đến trước mặt Nguyêt VôThương, khiến bước chân của hắn phải dừng lại, đôi mắt phong hoa lưu chuyển tựtại quét qua mặt của Dạ Nguyệt Sắc, trái tim Dạ Nguyệt Sắc đột ngột thình thịchnhảy lên, có chút rối rắm, cuối cùng nhắm mắt lại hỏi: “Nguyệt Nguyệt, huynhtới đây là để xem mắt hay sao?”

NguyệtVô Thương có chút buồn cười nhìn cặp mắt nhắm chặt trước mặt, cô gái nhỏ sắcmặt có phần rối rắm, hắn nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, sau đó vòng qua Dạ NguyệtSắc tiếp tục đi về phía trước.

Dạnguyệt Sắc mở mắt tiếp tục chạy lên, ý tứ của hắn chính là tới coi mắt hay sao?Dạ Nguyệt Sắc nhất thời không khống chế được, giang hay tay ngăn ở trước mặtNguyệt Vô Thương, hỏi: “Ý huynh chính là huynh muốn kết hôn?”

“Ừ!”Nguyệt Vô Thương cười cười, nhẹ giọng nói: “Người ta hiện giờ tuổi cũng khôngnhỏ…….” Lời nói chưa hết, một đôi mắt hoa đào ngược lại sâu kín nhìn Dạ NguyệtSắc.

DạNguyệt sắc lại bắt đầu rối rắm, ngẩng đầu nhìn bộ dáng Nguyệt Vô Thương, xem rathật là phong nhã hào hoa, nhiều nhất cũng đến hai mươi a! Ngay sau đó phẫnhận, nam nhân cổ đại chính là trưởng thành sớm.

“NguyệtNguyệt, kết hôn quá sớm bất lợi cho sinh trưởng, trổ mã không hoàn toàn ảnhhưởng đến chất lượng một đời!” Dạ Nguyệt Sắc rất tận tình khuyên bảo Nguyệt VôThương.

NguyệtVô Thương trong mắt nụ cười phiếm lạm, hắn thật tò mò bêntrong đầu nàng rốt cuộc nghĩ cái gì! Ngay sau đó khóe miệng giương lên đườngcong tà ác, tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, nhỏ giọng nói: "Người ta cótrổ mã hoàn toàn hay không, Sắc Sắc hôm đó không phải đã thấy rồi sao?"

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy hơi thở hắn mang theo mùi vị đặc hữu phun đến lỗ taicủa nàng, sau đó nghe xong cảm giác câu nói tà ác thế nào, Dạ Nguyệt Sắc chỉcảm thấy trên mặt nóng lên, ngay lập tức vẻ mặt đưa đám, hôm đó nàng căn bảnkhông nhìn thấy được có tốt hay không! Chẳng qua lời nói thế nàng mới không dámcùng yêu nghiệt thảo luận.

NguyệtVô Thương hơi bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt hồng hồng của Dạ Nguyệt Sắc, aiz saonàng mãi cũng không hiểu! Còn nói cho hắn biết kết hôn quá sớm bất lợi cho sinhtrưởng, ảnh hưởng đến chất lượng một đời, cái đầu đó bên trong rốt cuộc đựng gìthế nhỉ?

“Đừngđi thân cận có được hay không?” Dạ Nguyệt Sắc lôi kéo ống tay áo Nguyệt VôThương, tội nghiệp lắc lắc, Nguyệt Vô Thương thấy dáng vẻ của nàng, độ nhiêntrong nháy mắt liền tính đáp ứng nàng.

“Khôngtốt!” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói, sau đó kéo lại ống tay áo bị Dạ NguyệtSắc kéo qua kéo lại. Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy ủy khuất, nước mắt ngânngấn ở hốc mắt, ánh mắt tràn đầy lên án nhìn Nguyệt Vô Thương.

Tronglòng Nguyệt Vô Thương mềm nhũn, ánh mắt quét qua bóng người ở phía sau hòn giảsơn, thu hồi cánh tay đang muốn vươn ra vỗ về Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng nói:“Buổi tối yến hội sẽ rất mệt, sớm đi nghỉ ngơi một lát để bổ sung thể lực!”

Ngườicùng vạt áo cứ như vậy lướt qua bàn tay còn lại trên không trung của Dạ nguyệtSắc, sau đó từ từ rời đi.

Dạ NguyệtSắc cắn cắn môi dưới, đột nhiên tức giận, xú nam nhân này! Ngày đó còn nóithích nàng còn muốn thân cận nàng, thật là quá ghê tởm, ngay sau đó rống to:“Bản tiểu thư cũng muốn đi xem mắt!”

Chẳngqua yến hội lần này nếu không phải là tiểu thư con quan tam phẩm trở lên , thìchính là thái giám cung nữ, nếu tính hết thảy cũng chỉ còn lại hai người làNguyệt Vô Thương cùng Nguyệt Lưu Ảnh.

DạNguyệt Sắc đi men theo con đường hoa , một đường cỏ xanh trong sân dao động,tiếp đó mùi son phấn nồng đậm bay tới, Dạ Nguyệt Sắc liền hắt hơi mấy cái, phíatrước một trận oanh thanh yến ngữ truyền đến.

“Lúctrước theo cha đi tham gia hội yến trong cung, Vương gia thân thể khó chịu cũngchưa một lần tham gia, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy vương gia Cẩm Nguyệt,quả nhiên tuấn mỹ phi phàm, chẳng khác thần tiên giáng trần…..” Tiếng nói trànđầy ái mộ vang lên bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc không khỏi gật đầu đồngý, Nguyệt Nguyệt nhà nàng là người đẹp nhất.

Nhưngmà người nào đó tự nhiên cũng không có chú ý, lúc này tên yêu nghiệt nhà mìnhđược mọi người chú ý, tạm thời đây là một sai lầm.

“Vươnggia đến nay chưa cưới vợ, nếu có thể gả cho ngài ấy thì đương nhiên sẽ làmchính phi!” Tiếng nói của một người khác lại vang lên, “Vốn cho là Tứ hoàng tửđã tuấn mỹ phi phàm, nào ngờ sau khi thấy được vương gia, lòng ta không kềm chếđược….”

DạNguyệt Sắc giận dữ, đám nữ nhân này còn công khai muốn Nguyệt Nguyệt nhà nàng,thật đáng ghét! (>o^)

“Chỉlà bên trái có nữ nhi của Quốc cữu Vân Thanh Nghê cản đường, bên phải có nữ nhiDạ tướng Dạ Nguyệt Sắc cản trở….” Một giọng nói vô cùng ai oán lại cất lên,“Làm sao đến phiên chúng ta, gả đi may mắn lắm cũng chỉ làm thiếp……”

“Côcũng không biết rồi, nếu nói đến người nổi trội nhất trong thành, Vân tiểu thưdĩ nhiên ứng cử viên sáng giá với chiếc ghế hoàng tử phi của Tứ hoàng tử, vềphần nữ nhi của Dạ tướng gia, cô ta……..” Trong giọng nói tràn đầy không camlòng, người này chính là nữ nhi của Hộ bộ thượng thư Úc Khả Nhân! Ánh mắt hồ lyquét một vòng mọi người ở đây nói: “ Chỉ bằng hành động không biết kềm chế củaDạ Nguyệt Sắc, quá khứ làm ra nhiều hành động không có lễ nghĩa, cô cho rằngthái hậu nương nương sẽ để cho nàng gả cho Cẩm Nguyệt vương gia mà Lão Nhân Giasủng ái nhất ……..” Dĩ nhiên người có khả năng trở thành Vương Phi nhất, cũngkhông xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

Lờinày vừa nói ra, truyền ra một trận cười yêu kiều, Dạ Nguyệt Sắc nhìn đám nữnhân kia, trong lòng giận dữ. Ngay sau đó mỉm cười, đi về hướng đám nữ nhân đó.

“Nóihay, cô nói rất chính xác!” Dạ Nguyệt Sắc trên mặt nở nụ cười, giọng nói hếtsức tán đồng hướng về phía nữ nhân tên Úc Khả Nhân kia, bầy khuê các tiểu thưđồng loạt quay lại nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc đã đi vào trong lương đình.

Trongđó vài người biết Dạ Nguyết Sắc cũng thay đổi sắc mặt, một bên ra hiệu Ức KhảNhân dừng lại. Ai đoán được người kia lại ngông nghênh không thèm để ý đến DạNguyệt Sắc, đắc ý mà nói: “Tất nhiên, bản tiểu thư chính là tiểu thư nhà Hộ bộthượng thư!” Ngụ ý, hơn nhiều so với người bình thường.

DạNguyệt Sắc cười cười, đi đến trước mặt cô ta, dùng hai ngón tay nâng cằm cô talên, trong lúc Úc Khả Nhân đó cố hết sức giãy giụa tránh khỏi bàn tay trên cằm,ngón tay nàng vẫn tiếp tục đùa nghịch trên gương mặt đó, nhàn nhạt nói một câu:“Không nên lộn xộn, nếu như không cẩn thận làm tổn thương mặt tiểu thư cũngkhông tốt!”

Chungquanh yên lặng như tờ, hoặc lo lắng, hoặc có phần hả hê nhìn hai người!

DạNguyệt Sắc hết sức nghiêm túc quan sát gương mặt trước mắt mình, làm như thậtnói: “Bản tiểu thư hôm nay tâm tình không tồi, muốn xem tướng miễn phí dùmngươi một chút!”

“MặtHồ Ly mị thái tràn lan, mắt xếch đầy ham muốn, miệng anh đào chọc người khinhthường……….” Dạ Nguyệt Sắc vừa nói ánh mắt vừa chuyển đến mặt của Úc Khả Nhân,khẽ cau mày: " Vừa nhìn đã thấy chói mắt vốn cũng không tệ, có điều ánhmắt trắng đen chẳng phân biệt được lại hơi chứa tia máu, một là vẻ mặt khó chịutịch mịch, tiếp theo nhân trung vừa hẹp mảnh lại cong cong, một nữa là chấpnhất dục niệm, còn nữa, môi anh đào màu sắc ảm đạm. . . . . ."Dạ NguyệtSắc vừa nói xong tiến tới trước mặt Úc Khả Nhân, giọng nói cực nhỏ, nhưng cũngđủ để mọi người trong đình nghe thấy: “Ta đoán cô đã lén lút xem qua không ítXuân Cung Đồ…..” (^o^)/

Nóixong, Dạ Nguyệt Sắc khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lướt qua mọi người ở đó, chỉ thấyvài người da mặt mỏng đã đỏ mặt cúi đầu, không ít người che miệng cười khúckhích.

Đâykhông phải rõ ràng nói Úc Khả Nhân chính là muốn nam nhân đến không chịu nổi, ởthời cổ là vì hành động hết sức bị kiềm chế, chưa lập gia đình lại xem XuânCung Đồ, thì đó chính là hành động không thể khoan dung. Thử hỏi người như vậylàm sao có thể chọn làm phi?

Bikịch nhất vẫn là Úc Khả Nhân bị Dạ Nguyệt Sắc hù dọa mà sững sờ, hai mắt trừnglớn kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói một câu: “Cô, làm sao cô lạibiết?”

Lờinày vừa nói ra, chẳng khác nào khẳng định lời nói của Dạ Nguyệt Sắc mà mới vừarồi còn coi như tin đồn vô căn cứ, mọi người đều bày ra bộ dáng khinh thườngnhìn Úc Khả Nhân, trong đó còn có rất nhiều người vừa rồi còn tỏ ra thân thiếtvới cô ta.

DạNguyệt Sắc quét một lượt nét mặt của Úc Khả Nhân, thản nhiên nói:"Bản tiểu thư vừa nhìn thấy cô đã biết”

Mắngnàng nàng nhịn, nhưng lại dám đàm tiếu muốn Nguyệt Nguyệt nhà nàng,giết không tha! Yến hội hôm nay, bất cứ ai cũng không được chú ý tớiNguyệt Nguyệt.

DạNguyệt Sắc thở sâu một hơi, tâm tình tựa hồ cũng không còn phiềnnão nữa, vui vẻ đi ra khỏi đình nghỉ mát.

Saukhi Dạ Nguyệt Sắc rời đi, Úc Khả Nhân sững sờ hỏi một câu: "Nàng talà ai?"

Nhữngngười còn lại mặt khinh thường nhìn nàng hỏi, "Người cô vừanói chính là tiểu thư nhà Dạ tướng gia!" Lạikhông khỏi cảm thấy có chút may mắn, vẫn nghe nói Dạ Nguyệt Sắcngang ngược càn rỡ, thật may còn chưa có ý nói xấu nàng!

DạNguyệt Sắc cúi đầu nghĩ tới vấn đề, nhiều nữ nhân như vậy , nàngkhông thể nào từng bước từng bước tiêu diệt hết đi! Nguyệt Nguyệt tên yêunghiệt kia, lại dám trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy !

Quánhập thần nghĩ ngợi, trước mặt bị một ngườicản lối, Dạ Nguyệt Sắc cũng không chú ý tới. Tự nhiên tránhngười này, người nọ lại chắn trước mặt, Dạ Nguyệt Sắc đi ngượclại hướng đang đi lúc đầu, người nọ lại ngăn ở trước mặt.

"Này,chó ngoan còn không chắn đường, các hạ đây là muốn làm cái gì?" Vừa nóivừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt Nguyệt Lưu Ảnh. Nụ cườicứng lại trên mặt, vốn là hết sức trêu chọcnàng chơi , nhưng hôm nay đã là lần thứ hai nữ nhânnày mắng hắn như thế rồi !

DạNguyệt Sắc nhìn gương mặt Nguyệt Lưu Ảnh, đột nhiên cười cười, nếuNguyệt Lưu Ảnh đem những nữ nhân này toàn bộ lấy về nhà, dĩ nhiên sẽkhông có ai chú ý đến Nguyệt Nguyệt nhà nàng nữa!

NguyệtLưu Ảnh vốn tính tình hết sức khó chịu, lại thấy Dạ Nguyệt Sắc nhìnhắn mà cười, nhất thời tâm tình có chút kích động,lại hơi phức tạp. Hẳn kích động đến mức tim đều đột ngột nảy lên rấtnhanh. . . . . .

"Tứhoàng tử muốn chọn phi, thật là thật đáng mừng a!"Dạ Nguyệt Sắc nhìnNguyệt Lưu Ảnh cười đến mang theo vài phần tà ác, nhưng mà cho tới nay chưatừng thấy qua Dạ Nguyệt Sắc có loại nụ cười này đối vớihắn. Nguyệt Lưu Ảnh trong lúc nhất thời cảm thấy sửng sốt, cuối cùng ngâyngốc gật đầu một cái, ứng tiếng "Ừ" !

"Khôngbiết có người nào trúng ý Tứ hoàng tử hay không?" Vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc mang theo nụ cười rực rỡ chói mắt, hỏi Nguyệt LưuẢnh đang đứng đờ đẫn.

"Khôngcó!"Nguyệt Lưu Ảnh cũng không rõ mình lắm, tại sao Dạ Nguyệt Sắc hỏi nhữnglời này vào lúc này, hắn không chút do dự trảlời như vậy. Dạ Nguyệt Sắc trong lòng càng thêm xem thường Nguyệt LưuẢnh, rõ ràng trước kia rất thích Tần Khuynh mà!

"Vậythì tốt!" Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt, Nguyệt Lưu Ảnhtrong lòng không khỏi bị dòng điện đánh trúng, nghe lờinày của nàng ý tứ hẳn là vui sướng vì hắn không trúngý được ứng cử viên nào phải không? Còn không kịp tiến mộtbước thăm dò thâm ý trong lời nói Dạ Nguyệt Sắc, lại ngheDạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói: "Dù sao cảm thấy Tứ hoàng tửcó tam thê tứ thiếp cũng là rất bình thường , không bằnglần này tới trước nhà tất cả thiên kim, cưới hết mang về?”

NguyệtLưu Ảnh đột nhiên trên mặt hoảng hốt, nụ cười toàn bộ ngưng kết, sauđó tróc ra từng mảnh, tiếp đó cả sắc mặt đều xanh mét! Nàng thậmchí cho rằng hắn bụng đói ăn quàng đến mứcmuốn lấy toàn bộ về nhà như vậy sao? Thật là hoangdâm háo sắc!

"Hừ!"Nguyệt Lưu Ảnh gương mặt xanh mét, phất ống tay áo rời đi!

"Này,ngươi còn chưa nói, cho ta biết có được hay không!" Dạ Nguyệt Sắc cốnói theo phía bóng lưng Nguyệt Lưu Ảnh .Nghĩ tới hôm nay nhiều nữnhân đến như vậy, Dạ Nguyệt Sắc ngay sau đó mím mím môi, Nguyệt Nguyệt thậtđúng là không để cho người ta bớt lo.

Cáigọi là ”Bán Nguyệt Tuyền” , ý nghĩa cũng như tên, chính làhình ảnh đêm trăng tròn trên dòng suối thiên nhiên,ban đêm trăng sáng chiếu trên suối vàng, suối nước phảnxạ ánh trăng, sẽ tựa như đang phát sáng thành bốn phần xinhđẹp, đáng quý nhất chính là suối nước ban ngày lạnh như băng,buổi tối ấm áp, vô cùng kỳ lạ.

Yếnhội thết đãi khách buổi tối, bàn nhỏ bày dọc theo suối đêmrằm , Nguyệt Vô Thương cùng Nguyệt Lưu Ảnh chia ra ngồi vị trí chủ trị haibên, tiếp theo chia ra Vân Thanh Nghê ngồi cùng Dạ Nguyệt Sắc, sau đó theothứ tự trên dưới lần lượt ngồi xuống.

Cảđám thiên kim ăn mặc phấp phới như hoa tươi, bên dòng suối cácloại hương phấn mùi vị xen lẫn trong cùng một chỗ hết sức khó chịu. So vớimọi người trang điểm lộng lẫy tham dự, có hai người ăn vận hết sức đơngiản nhưng thật ra lại càng có vẻ nổi bật, một là Vân Thanh Nghê bảnthân khí chất xuất chúng , một người khác chính là Dạ Nguyệt Sắc vốn chẳngquan tâm đến việc trưng diện.

DạNguyệt Sắc chống cằm nhìn Nguyệt Vô Thương ở đối diện cùng Vân Thanh Nghê,cái này quả thật chính là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp một đôi bíchnhân sao! Người nào đó đột nhiên rất không có tự tin rồi, uể oảikhông vui xoay đầu vươn thẳng.Phía đối diện Nguyệt VôThương thấy thế mỉm cười, ý cười trong mắt lưu chuyển bỗng dừngmột chút, nàng tựa hồ xem ra không vui, vẫn còn rối rắm chuyện hắn có xemmắt hay không sao? Ngay sau đó mỉm cười cưng chiều , có lúc bức ép mộtchút thì người nào đó mới biết hướng đến gần hắn.

“Cácvị đều là hòn ngọc quý trên tay các rường cột trong triều, nay bảncung thiết yến tại đây, chắc hẳn mục đích tất cả mọi người đều rõràng. Thái hậu vẫn lo lắng chuyện hôn sự của Cẩm Nguyệt vươnggia , hơn nữa Tứ hoàng tử cũng đã đến tuổi nên gả cưới, tối nay mọi ngườikhông cần câu nệ, tìm hiểu lẫn nhau . . . . . .” Vân Hoàng hậuchính thức phát biểu trước yến tiệc, hơi chút tỏ ý, sau đó cáccung nữ liền bắt đầu mang thức ăn lên bày biện ngay ngắn rõ ràng.

“Hômnay nếu chỉ có như vậy không khỏi có chút đơn điệu, bổn cungđặc biệt mời một người tới đây giúp vui!” Vân Hoàng hậu cườicười, cung nữ bên cạnh vỗ vỗ tay, nữ tử một thân lụa trắng chầm chậmtiến đến, khăn trắng che mặt, nhưng giữa lông mày tại sao lại cóvẻ quen thuộc như vậy!

“Khôngbằng để cho Khanh Khanh cô nương của ‘ Thiên Hương lâu ’ nhảy mộtđiệu giúp vui cho mọi người, thế nào?” Vân Hoàng hậu hơi mỉm cười mà nói,ánh mắt quét qua nữ tử che mặt đứng phía dưới, mang theo một chút lạnhlùng.

Ngườiđứng phía dưới kia sau khi nghe lời Vân Hoàng hậu nói, thân thểcó chút run rẩy, tựa hồ cực lực đè nén chính mình mới không thoát đi ngay khỏinơi này. Mỹ nhân xem ra cũng thật chuyên nghiệp, ngón tay phải dầntrắng bệch níu chặt ống tay áo, chỉ dừng lại một chút, sau đó hất tayáo lên , bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.

Mọingười vừa nghe ”Thiên Hương lâu” trong mắt tất cả nổi lên vẻ khinh thường,đó là nữ quyến trong nhà quan viên phạm tội bị sung làmquan kỹ địa phương. Lần này mời loại nữ tử này tới nhảy múa giúpvui, thật là loại chuyện hạ thấp phẩm giá, cho dù kỹ thuật nhảy múa củanàng ta động lòng người đến thế nào, cũng không thể dẫn tới sựchú ý của bất kỳ kẻ nào.

Khi Nguyệt Lưu Ảnh xuất hiện ở đó,sắc mặt liền cực kỳ không tốt, sau đó ánh mắt không vui liếcnhìn Vân hoàng hậu, Vân hoàng hậu chẳng qua chỉ cười nhạt nhìn hắn một chút,ánh mắt lạnh lùng liếc sang người khiêu vũ.

NguyệtVô Thương ưu nhã cười nhạt bưng lên chén dạ quang trêntay, nhấp một ngụm Bồ Đào Mỹ Tửutrong chén. Mặc dù nhìnngười đang nhảy múa vẫn là nụ cười hoà thuận vui vẻ như cũ,nhưng nụ cười kia lại vô cùng lãnh đạm.

Đóchẳng phải là Hồ Ly Tinh sao? Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ đếnmấy ngày trước đây ở trong cung gặp Nguyệt Lưu Ảnh đang quỳ xuống cầu cạnhchuyện gì đó, liền hiểu rốt cuộc vì sao rồi. Nàng bình thản nhìn Tần Khuynh mộtcái, nàng sẽ không đồng tình nữa!

Mỗingười đều đắm chìm trong sũy nghĩ riêng, ngoại trừ tiếng nhảy múa gõ trên mặtđất , hẳn là một chút âm thanh cũng không, mọi người không biết ý của hoàng hậulà gì, đều không một tiếng động nhìn về phía người nhảy múa.

Độtnhiên một tiếng gầm lên, khiến cho bước nhảy ngừng lại, khiến ánh mắt của mọingười đều dừng lại ở trên người của hắn!

“Tanói đủ rồi!” Nguyệt Lưu Ảnh từ dưới chỗ ngồi đứng lên, lập lại lời vừa nói,đứng dậy hết sức đột ngột cùng với rống giận, khiến Vân hoàng hậu bất mãn caumày lại. Phượng mâu uy nghiêm nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, thản nhiênnói: “Ảnh Nhi chớ để kích động, màn múa lần này chẳng qua là tung gạch nhửngọc, các vị thiên kim ở đây không ai không tôn quý hơn cô ta, chớ để vìnữ tử như thế làm rối loạn phong độ!”

NguyệtLưu Ảnh sắc mặt vẫn khó coi như cũ , chỉ là không lên tiếng. Trong sân người nọnhìn về phía ánh mắt của hắn, tâm tình cực kỳ phức tạp! Nhưng ánh mắt đó đếnbây giờ đã không thể khiến cho tim của hắn trở nên rung động, thế nhưng tìnhcảm vẫn còn, về tình về lý hắn đều không nhẫn tâm để cho nàng luân lạc tới vịtrí như thế!

“Hơnnữa mọi người đều biết cô gái này !”Vân hoàng hậu vẫn giữ nguyên nụcười của bậc mẫu nghi thiên hạ, tiếp tục nói: “Thế nào cũng cần phải tăng thêmmột chút cảm giác thần bí, Khanh Khanh còn không mau lấy khăn che mặt xuống!”

Mộtcâu nói cố ý châm biếm khiến Tần Khuynh thương tích đầy mình đứng sững sờ ởgiữa sân, giờ phút này nàng cảm giác giống như bị toàn thế giới vứt bỏ. Mà mìnhchính là một kỹ nữ bị lột sạch, phơi bày ở trước mặt mọi người, hoàng hậu nóinhư vậy tức là ngay cả một mảnh vải che giấu cũng không cho nàng! Đôi mắt dướikhăn che mặt căm tức có, oán hận có, tựa như ở trong ngọn lửa thiêu cháybừng bừng, nhìn thấy mà đau lòng đến như vậy!

TầnKhuynh nắm chặt hai tay dần trở nên trắng, ai cũng không biết rằng núp dướikhăn che mặt cũng là một khuôn mặt trắng bệch, Tần Khuynh dùng sức cắn môi,biết máu tươi tràn đầy miệng. Mùi tanh đang kích thích thần kinh của nàng, nàngmới lấy dũng khí, hung ác quyết kéo xuống mảnh khăn trước mặt, thứ duynhất còn có thể lưu cho nàng một chút tôn nghiêm.

Cácthiên kim tiểu thư có mặt, tuy nói là nuôi dưỡng nơi khuê phòng, nhưng nóinhiều hoặc ít cũng biết vài chuyện về Tứ hoàng tử, Tần Khuynh cùng Dạ NguyệtSắc kia, kết quả là bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng chuyển độnggiữa ba người, chỉ sợ không cẩn thận lại bỏ qua kịch hay. Loại chuyện trai còtranh nhau ngư ông đắc lợi này, đều là chuyện vui ai cũng muốn chứng kiến.

NguyệtVô Thương từ đầu đến cuối đều là thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng lạnh băng vẫn nhưcũ không tổn hại cả khí chất biếng nhác mê người. Nếu dám đả thương, làm hạibảo bối hắn nâng niu trong lòng bàn tay, như vậy sẽ phải trả một cái giá rấtđắt, lúc này chẳng qua mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Hoànghậu nhìn lướt qua phản ứng của mọi người tại chỗ, cuối cùng đưa mắt dừng ở trênkhuôn mặt Dạ Nguyệt Sắc , nụ cười lạnh lùng trên mặt lập tức tiêu tánkhông dấu vết, vẻ mặt hòa ái dễ gần, giống như sắc mặt dữ tợn mới vừa rồi chẳngqua chỉ là do mọi người tưởng tượng.

“NguyệtSắc, đến bên cạnh bản cung !” Vân Hoàng hậu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc vẫy vẫytay, sắc mặt hòa ái, thấy Dạ Nguyệt Sắc hơi nhíu mày: “Tại sao lại cau mày,không vui sao?”

Sauđó mắt sắc lạnh lẽo, nhìn lướt qua Tần Khuynh cứng đờ trongsân, “Chẳng lẽ là thấy nàng nên không vui?” Đột nhiên giọng nói thay đổi cực kỳbén nhọn, “Còn không đi xuống, đứng ở chỗ này làm bẩn mắt mọi người !”

Đôimắt Tần Khuynh hung hãn liếc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó lại lướt qua vẻ mặttươi cười ấm áp của Nguyệt Vô Thương, sau đó băng lạnh trong mắt hóa thành xuânthủy nồng đậm, điềm đạm đáng yêu liếc nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái, rơinước mắt rời đi! Trong lòng âm thầm thề, bao nhiêu nhục nhã phải chịu ở đây hômnay, một ngày nào nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần .

“NguyệtSắc, tới đây!” Vân hoàng hậu tươi cười hòa ái dịu dàng, Dạ Nguyệt Sắc cau màybước tới, lần này chẳng qua chỉ chính là mượn cơ hội tỏ rõ thái độ, cho dùNguyệt Lưu Ảnh thích Tần Khuynh đến thế nào cũng đều vô dụng, người hợp ý nàngchính là Dạ Nguyệt Sắc.

NguyệtVô Thương tươi cười trong mắt tối sầm, ngay sau đó hơicong môi một cái, nâng chén nhấp một ngụm rượu, động tác biếng nhác mà quyếnrũ. Một động tác lơ đãng, làm rối loạn trái tim không ít người .

VânHoàng hậu tay trái rút ra một chiếc vòng ngọc, chỉ thấy viên ngọc lóe sáng chớpđộng, vừa trông thấy đã biết chính là ngọc thượng hạng, Vân Hoàng hậu nói:“Nguyệt Sắc đứa nhỏ này bổn cung thấy thật vừa ý, đây là lúc trước kia bổn cungxuất giá , mẫu thân của bổn cung tặng cho ta, hôm nay tặng lại cho con!”

Lờinày vừa nói ra khiến mọi người lập tức kinh ngạc, đây không phải là tỏ rõ ý tứ,Tứ hoàng tử phi không phải Dạ Nguyệt Sắc không được? Trong lúc nhất thời trànđầy ánh mắt ghen tị quét qua trên mặt Dạ Nguyệt Sắc .

VânThanh Nghê vẫn cúi đầu an tĩnh, mặc dù sớm biết kết quả như thế, nhưng trái timvẫn đau không cầm được, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lần nữa cúi đầuxuống.

NguyệtVô Thương vẻ mặt không thay đổi, nhưng ngón tay cầm chén Dạ Quang nắm lại thậtchặt, nhìn kỹ, chén kia đã sớm nứt ra.

Tâmtình Nguyệt Lưu Ảnh phức tạp, giờ phút này lại có chút hân hoan, có chút kíchđộng nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngẩn người, bất an túm chặt một góc áo mà khôngbiết.

DạNguyệt Sắc cúi đầu thấy Vân hoàng hậu đeo con vòng ngọc kia vào trong tay mình,mắt thấy vòng ngọc xẹt qua năm ngón tay, còn sững sờ tại chỗ. Nhất thời có chútkinh ngạc, giờ phút này nàng mới biết, thì ra không chỉ có hắn muốn cưới ngườikhác để cho nàng trong lòng khó chịu, hơn nữa người nàng gả cho khôngphải là hắn cũng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái.

Tronglúc nhất thời, ngay cả tiếng gió thổi cũng có thể nghe được rõ ràng, thời giantựa hồ chậm chạp, mọi người nhìn không chớp mắt về chiếc vòng ngọc đang từ từđeo vào trong tay Dạ Nguyệt Sắc. Vòng ngọc trên tay Dạ Nguyệt Sắc, từngtia sáng lưu chuyển, từ từ buộc chặt chiếm lấy hô hấp của mọi người.

Ngaykhi vòng ngọc mới vừa xẹt qua cuối ngón tay Dạ Nguyệt Sắc, có người động. . . ..