Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 42: Tương tư trong mưa gió



DạNguyệt Sắc kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, học xong mới được ăncơm? Tài nghệ ncủa àng thế nào, mặt lấy lòng cọ đến trước mặt Nguyệt Vô Thương,“Nguyệt Nguyệt à, ta thấy thời gian không còn sớm, ta muốn về nhà ăn cơm!”

NguyệtVô Thương kéo bàn tay Dạ Nguyệt Sắc lâm trận muốn bỏ chạy, bài Tương Tư Phú kiabắn ra được không phải là rất sầu triền miên sao? Nguyệt Vô Thương hơi cong môimột cái, “Sắc Sắc, người rất hiếu học, người ta tự mình dạy nàng. . . . . .”

Nóixong nhìn Dạ Nguyệt Sắc phong tình vạn chủng cười một tiếng, kéo Dạ Nguyệt Sắcđi lên trên bục có chứa cổ cầm . Dạ Nguyệt Sắc thấy không thoát được, khuôn mặtnhỏ nhắn phàn nàn, đột nhiên sau đó linh cơ nhất động, kéo tay áo Nguyệt VôThương, nịnh bợ nói: “Nguyệt Nguyệt, học xong có phần thưởng hay không!”

NguyệtVô Thương dẫn Dạ Nguyệt Sắc ngồi trước cổ Cầm trên đài xong, miễn cưỡng nói:“Có. . . . . .”

“Vậychúng ta trừ năm triệu lượng, có được không?” Dạ Nguyệt Sắc mặt đầy nịnh nọtnhìn Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy khóe mắt người nọ chớp chớp, tựa tiếu phi tiếunhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc ủ rũ cúi đầu đánh loạn trên cây đàn.

NguyệtVô Thương buồn cười nhìn động tác của Dạ Nguyệt Sắc, những chuyệnkhác có thể đáp ứng, nhưng cái này không được. Hắn muốn tự tay dạy nàng đàn mộtkhúc, nàng chỉ có thể đàn ra bài mà hắn dạy. Không phải là Tương Tư Phú, mà làPhượng Cầu Hoàng!

Bàntay lạnh lẽo của Nguyệt Vô Thương đặt lên tay Dạ Nguyệt Sắc, nắm taynhau mà đàn, nhẹ nhàng kích thích âm phù triền miên mà cổ xưa, thanhâm mềm mại đến tận xương trầm thấp mang theo đặc biệt thung lại:


Cómột mỹ nhân này, gặp rồi nhớ mãi không quên. Một ngày không gặp, tâm chí nhưđiên. Phượng bay bay lượn này, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân này,không có ở thành Đông đây. Đem Cầm thay lời nói, tán gẫu viết tâm sự. Ngày nàomới được gặp nhau, an ủi ta bàng hoàng. Nguyện nói xứng đức này, huề thủ tươngtương. Không phải với bay này, khiến ta tiêu vong.

Mộtkhúc tình ca cổ xưa sầu triền miên, khiến mặt Dạ Nguyệt Sắc có chút hồng, timđập nhanh, cảm giác được lồng ngực dán sau lưng, truyền đến nhiệt độ ấm áp,ngón tay hơi lạnh, tiếng đàn triền miên. Sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỉmcười kia một chút, nốt ruồi chu sa nơi mí mắt, sau đó là ánh mắt hoa đào, DạNguyệt Sắc nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Sau đó đem tầm mắt đặt ở các ngóntay đang nhảy lên, che giấu tâm tình khó khống chế của bản thân.

“SắcSắc. . . . . .” Nguyệt Vô Thương để cằm ở bả vai Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu hỏi: “Cóthể hay không?”

“SắcSắc?” Nguyệt Vô Thương hơi cong môi, đem môi mềm mại tiến tới bên tai Dạ NguyệtSắc, hơi thở ấm áp ẩm ướt phun bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiênkhẩn trương, ngay cả đầu ngón chân cũng co rúc đến một nơi.

“Ừ,Nguyệt Nguyệt ngươi nói cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc có chút ngơ ngác hỏi Nguyệt VôThương, Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc hình như có chút ngu ngơ, trong mắtcàng thêm phần trêu đùa, tiếp tục ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, khôngchuyên tâm như vậy, ta muốn trừng phạt nàng!”

DạNguyệt Sắc cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể bị người phía sauchuyển một cái, sau đó cả người toàn bộ đè trên thân người kia, hai người cùngnhau té xuống đất.

DạNguyệt Sắc lấy tư thế cực kỳ bất nhã đè trên người Nguyệt Vô Thương, người phíadưới cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, không nói lời nào cũngkhông động đậy.

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy nhịp tim vừa nhanh mấy nhịp, theo trực giácđịnh rời khỏi, nửa người vừa mới chống lên, liền bị Nguyệt Vô Thương nhẹnhàng kéo lại, cả người hoàn toàn té trong ngực Nguyệt Vô Thương.

DạNguyệt Sắc không hiểu nhìn Nguyệt Vô Thương, nụ cười người nọ không giảm, ánhmắt bất động nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nhìn thấy trong lòng Dạ Nguyệt Sắc cóchút tê dại. Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hắn sẽ nhìn như vậy đến lúc xế chiều,Nguyệt Vô Thương sâu kín hỏi: “Sắc Sắc, Tương Tư Phú dễ nghe, hay là Phượng CầuHoàng dễ nghe?” ( Tác giả: nam nhân này thờithời khắc khắc đều không quên nhỏ mọn)

DạNguyệt Sắc cảm thấy thật ra bọn họ có thể đứng lên đàm luận cái vấn đề này, DạNguyệt Sắc mất tự nhiên vội vã đè ở trên người Nguyệt Vô Thương.

“Dạ?”Dạ Nguyệt Sắc bị thanh âm mềm mại tinh tế này hao mòn cơ trí, nhìn NguyệtVô Thương, ngượng ngùng nói: “Phượng Cầu Hoàng nghe hay hơn!” Trong lòng yênlặng lầm bầm hai tiếng, thật ra thì Tương Tư Phú cũng không tồi, bất quá nàngkhông dám nói với Nguyệt Vô Thương.

“Nghenói Tương Tư Phú của Sắc Sắc đàn ra vô cùng dễ nghe!” Thanh âm miễn cường củaNguyệt Vô Thương tiếp tục vang lên, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trời nóng bứcnày đột nhiên lạnh quá a!

“Haha. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng cười hai tiếng, mặt nịnh nọtnhìn Nguyệt Vô Thương.

“KhiSắc Sắc đàn Tương Tư Phú thì nghĩ tới ai, tương tư ai?” Khóemiệng Nguyệt Vô Thương cong cong một cách yêu nghiệt, ánh mắt ấm áp nhìnvào mắt nàng.

“Ngươi!”Dạ Nguyệt Sắc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhìn Nguyệt Vô Thương nói. NguyệtVô Thương thấy biểu tình của Dạ Nguyệt Sắc, cười vui vẻ.

“Haha. . . . . .” Bật cười lớn, lồng ngực vui vẻ chấn động, NguyệtVô Thương ngẩng đầu lên, đem môi tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc: “Nếu Sắc Sắcnghĩ như vậy, ta muốn thưởng cho nàng!”

Môimềm mại ôn nhu từ bên tai dời đến trên môi Dạ Nguyệt Sắc một chút, ngay sau đórời đi, thanh âm trầm thấp vang lên lần nữa, “Vậy ta muốn bắt đầu trừng phạtnàng rồi. . . . . .”

”Trừng phạt thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc có chút ngu đần hỏi, khuôn mặt Nguyệt VôThương tràn đầy nụ cười, còn chưa kịp trả lời. Đột nhiên hai mắt hoa đào nhíulại, nói xong lật người ôm Dạ Nguyệt Sắc, song song ngồi trên đất, miễn cưỡngnói một câu: “Xuống đây đi!”

NamUyên im hơi lặng tiếng đứng bên trong gian phòng, mặt hài hướcnhìn Nguyệt Vô Thương, sau đó lưu manh mà cười cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, DạNguyệt Sắc bị ánh mắt trần trụi chăm chú kia dọa cho sợ đến ra sau lưng NguyệtVô Thương tránh né.

NguyệtVô Thương hé mắt đảo qua trên người Nam Uyên, Nam Uyên ngượng ngùng nói: “Khôngphải nhìn nhiều hại mắt sao?” Sau đó nói thầm một tiếng, hẹp hòi, lúc ánh mắtNguyệt Vô Thương quét tới lần nữa, nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

“ĐôngLy. . . . . .” Nguyệt Vô Thương hướng bên ngoài hô một tiếng, Đông Ly liền dẫnmột nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu mang thức ăn lên. Sauđó toàn bộ nhanh chóng lui ra.

“SắcSắc, nhớ ăn nhiều một chút, học xong mới có thể về nhà đó!” Nguyệt Vô Thương ưunhã ngồi bên cạnh bàn, hướng Đông Ly phía ngoài cửa nói: “Đi đếntướng phủ, nói Bổn vương tự mình dạy cho Dạ tiểu thư học Cầm! Học xong sẽ đưanàng trở về phủ, Dạ tướng gia không phải lo lắng !”

DạNguyệt Sắc quét mắt một vòng thanh cổ cầm kia, nàng rất muốn có dũng khí đập nóđi, nhưng khi đảo mắt nhìn Nguyệt Vô Thương cười đến vô cùng ấm áp, không thểlàm gì khác hơn là không có dũng khí ngồi đối diện với Nguyệt Vô Thương, cầmđũa lên bắt đầu ăn cơm.

Dùngsức nhai cơm trong miệng, giống như đó chính là Nguyệt Vô Thương. Bạo Quân!Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, gắp một món ăn bỏ vào chén DạNguyệt Sắc, nụ cười kia thấy tà ác thế nào ấy!

. . .. . .

Khítrời mùa hè tựa như nữ nhân biến sắc mặt, nói thay đổi liền thay đổi ngay, mớivừa còn đang chiếu sáng rực rỡ, bỗng chốc cuồng phong cuốn lấy mây đen, rấtnhanh liền tại tấm màn đen rách nát trên bầu trời, đen ngòm một mảnh, trongnháy mắt liền kèm theo sấm sét vang dội.

Khôngtới một khắc, mưa tầm tã, mưa như trút nước rơi xuống, đánh vào Bích Thủy Hồvang lên tiếng linh đang vang dội, trong mưa gió chập chờn, che dấu tiếng đàntâm tê phế liệt của Dạ Nguyệt Sắc. Nhìn lại Nguyệt Vô Thương, lại nhàntản ngồi bên cạnh, hăng hái nghe ma âm do Dạ Nguyệt Sắc chế tạo, thỉnh thoảnglên tiếng nhắc nhở đôi câu, chỉ điểm một chút.

Đángthương Đông Ly mạo hiểm mưa to đi tới tướng phủ, liền nhìn thấy Vương Duẫn hômnay bị chủ tử nhà hắn hãm hại, cố chấp đứng ở cửa tướng phủ, mặc cho mưa to giólớn.

“Tanói Vương công tử, tiểu thư nhà chúng ta thật sự không có ở trong phủ, ngài trởvề đi thôi!” Thủ vệ canh cửa khuyên.

“Tachỉ muốn gặp Dạ tiểu thư một chút, xong ta liền đi!” Vương Duẫn lau nước mưatrên mặt một cái, ánh mắt cố chấp nhìn cửa tướng phủ, mong đợi một giây kếtiếp, thân ảnh ngày mong đêm nhớ sẽ xuất hiện trước mắt của mình.

Thịvệ kia nhìn mưa càng rơi càng lớn, thở dài một cái: “Ai, ngài muốn chờ cứ chờ,tiểu thư nhà ta thật sự không có ở đây, cái này phiền ngài cầm lấy!” Thủ vệ kiađem ô cầm trong tay đưa cho Vương Duẫn, tự mình chạy đến cửa dưới hiên tránhmưa.

VươngDuẫn căn bản sẽ không nhận cái ô đưa tới, chẳng qua ánh mắt chấp nhất kiên địnhnhìn cửa, trong lòng bách vị tạp trần, Dạ tiểu thư nhất định là giận hắn hômnay không đem tú cầu ném ra, cho nên hiện tại không gặp hắn! Hắn không muốncưới Lan tiểu thư, hắn thích Dạ tiểu thư! Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho hắn, dùhắn bị phụ thân đánh chết cũng muốn cưới nàng!

NamUyên nhìn Vương Duẫn đứng trong mưa một chút, liên tưởng đến ý định củachủ tử nhà mình, thật đúng là hồ ly mà! Không phải là không muốn để cho VươngDuẫn nhìn thấy Dạ tiểu thư sao! Nam Uyên không thể làm gì khác hơn là bảo phuxe thay đổi xe ngựa, chạy về hướng Tô Mạc Già.

Trướckhi đi, nhìn Vương Duẫn đứng trong mưa chật vật một chút, thật là đáng thương!Trong mắt cũng không hề có chút ý đồng tình nào, lắc đầu một cái, nếu phải saothì chịu vậy đi thôi.

Mưacàng ngày càng lớn, thỉnh thoảng sấm sét vang dội. Ùng ùng, khôngbiết thương tâm phụ họa người nào. Tia chớp nhá lên, từ trên trời sét đánhxuống, trực tiếp bổ vào bên cạnh Vương Duẫn, Vương Duẫn sợ hết hồn, nắm chặtquả đấm, vẫn cố chấp như cũ đứng tại chỗ!

LúcDạ Thiên đi ra thấy Vương Duẫn đứng trong mưa toàn thân ướt đẫm, tóc dính bếtvào trên khuôn mặt tuấn mỹ, quần áo dán thật chặt trên người, nước theo tóc rơixuống. Trên mặt kiên nghị tràn đầy tình ý, tràn đầy cố chấp!

DạThiên nhìn Vương Duẫn lắc đầu một cái, hài tử này thật tốt, chỉ tiếc a. . . . ..

“ĐếnVương Thượng thư phủ báo tin, Vương công tử ở tướng phủ!” Dạ Thiên nhìn thủ vệở cửa nói, người nọ lĩnh mệnh đi. Dạ Thiên nhìn người trong mưa cố chấp, hắnkiên trì, bọn họ không có quyền ngăn cản.

DạThiên thở dài, lắc đầu một cái, vào phủ.

Mưato đập vào người, đánh vào người hắn đều không cảm thấy đau đớn, chẳng qua lànước mưa rơi vào trong mắt, thật sự có chua xót.

VươngDuẫn nắm thật chặt tay, Dạ tiểu thư tại sao không muốn gặp hắn? Tại sao? Tạisao?

Nhữngđoạn kí ức kia chỉ có hình ảnh hai người bọn họ, không ngừng hiện lêntrong đầu Vương Duẫn, nơi Hoa Đào Tự mới gặp gỡ, hắn mê luyến nàng;nàng cự tuyệt, hắn oán hận nàng; gặp lại ở cửa tướng phủ, lòng hắn xaođộng; nơi Ỷ Thúy các, lòng hắn thương nàng; Du ngoạn ở ĐànSơn , hắn oán hắn không thể bảo vệ nàng; dã ngoại ở Hương Sơn ,nàng nói cũng thích hắn; đêm mưa hôm nay , nàng không gặp hắn. . . . . .

Thìra là hắn và nàng cũng có nhiều chuyện xưa như thế. Những thứ kia làm hắn cảmthấy trong lòng xao động, hình ảnh trong đầu không ngừng cất đi, kịchliệt va vào đầu hắn, Vương Duẫn chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, càngngày càng đau, trong thoáng chốc thấy được người mình thầm thương trộm nhớ. . .. . .

“Dạtiểu thư, nàng rốt cuộc đã chịu gặp ta. . . . . .” Trên mặt tuấn dật xẹt qua nụcười mừng rỡ, sau đó như trút được gánh nặng ngã trên mặt đất, làm vỡ tanvô số bọt nước.

“DuẫnChi. . . . . .” Vương Thương Thư xuống xe ngựa, vô cùng đau đớn hô lên,không kịp che dù, nhanh chóng chạy về hướng Vương Duẫn.

Sauđó ôm lấy đầu Vương Duẫn, mặt đau lòng nói: “Duẫn Chi, hài tử này sao lại ngốcnhư vậy a!”

“Dạtiểu thư, nàng gả cho ta có được không!” Vương Duẫn đã hôn mê, vô ý thức nỉ nonmột câu, sắc mặt trắng bệch lúc này có chút dọa người, Vương Thương Thư lập tứcvội vàng kêu người đem Vương Duẫn đặt lên xe, vô cùng lo lắng chạy vềhướng phủ thượng thư.

Ở TôMạc Già Dạ Nguyệt Sắc ngây ngô không biết một màn tình cảm sâu như vậy của DuẫnChi. Hiện nay Phượng Cầu Hoàng đã có thể đại khái nghe ra, Dạ Nguyệt Sắc nhìnđầu ngón tay mình có chút hồng hồng. Từ trên đài chạy tới bên người Nguyệt VôThương, giơ ngón tay hồng hồng của mình lên, trắng nõn thon dài, lúc này đầungón tay hồng hồng, ngược lại xem ra hết sức đáng yêu.

“NguyệtNguyệt, ngươi xem đều đỏ hết rồi. . . . . .” Ngụ ý, có thể nghỉ ngơi nha! Cặpmắt mạo hiểm nhìn Nguyệt Vô Thương, bộ dạng rất tội nghiệp.

NguyệtVô Thương nắm ngón tay Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trong mắt càng tươi,chớp chớp đôi mắt hoa đào, “Muốn thổi một chút?”

DạNguyệt Sắc lắc đầu một cái, cần nghỉ ngơi! Nháy mắt hướng Nguyệt Vô Thương mừngrỡ. Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên yêu nghiệt, nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, từtừ đến gần bên môi, đôi môi mềm mại bao lấy đầu ngón tay Dạ NguyệtSắc một cái, hết sức sắc tình mút mút, mặt Dạ Nguyệt Sắc Sắc đỏlên. Chuẩn bị thu hồi tay mình, nụ cười trong mắt Nguyệt VôThương sâu hơn, há có thể để cho nàng như nguyện, đầu lưỡi linh hoạt trênđầu ngón tay xoay mấy vòng.

DạNguyệt Sắc nhìn động tác hết sức yêu nghiệt đó, nàng sợ nàng sẽ nhịn khôngngừng nhào lên, “Nguyệt Nguyệt, thật ra thì ta rất khỏe, để ta tiếp tục trở vềluyện đàn!”

NguyệtVô Thương quyết định không trêu chọc nàng nữa, môi rời đầu ngón tay Dạ NguyệtSắc, trên tay hơi dùng lực một chút, liền đem Dạ Nguyệt Sắc kéo vào trong ngực,hai người một trước một sau ngồi, Nguyệt Vô Thương đem cằm đặt ở bả vai DạNguyệt Sắc, thanh âm sâu kín truyền vào tai Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc Sắc, nếu như. .. . . .” Nguyệt Vô Thương lựa chọn từ ngữ, không biết phải nói làm sao, ngaysau đó lại nghĩ, sao hắn lại sẽ đồng tình với Vương Duẫn, nếu như không làm nhưvậy, về sau chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn.

“Nếunhư cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc tò mò hỏi. Hôm nay Nguyệt Nguyệt có chút kỳ quái!

“Khôngcó gì, ta là nói, nếu như nàng học không được, ta sẽ không thả nàng về nhà!” Mỗyêu nghiệt tu luyện hai mươi sáu năm nào đó nói chút trẻ con.

Nắmthật chặt tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, thật đúng là người chuyên gây họa! Cái khácngược lại không học được, công phu trêu hoa ghẹo nguyệt ngược lại là hạng nhất.

Hiệntại nếu để nàng về nhà, không phải là thấy một binh sĩ si tình thâmtình tỏ tình sao? Ánh mắt màu đen của Nguyệt Vô Thương chợt lóe, chẳng qua hắnchỉ đem chuyện tình Lan gia tiểu thư yêu tú tài nghèo làm ra vẻ rất vô tình nóicho Lan viên ngoại, sau đó tùy ý dưới sự an bài của hắn, mới có tiết mục ném túcầu này.

“Không,thả ta về nhà, ta ăn ngươi ngủ cùng ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình có điểmgiống lạp xưởng, bi phẫn tránh Nguyệt Vô Thương, có chút khí thếnói: “Ta ăn chết ngươi!”

Chẳngqua là Dạ Nguyệt Sắc vĩnh viễn không biết, đêm mưa hôm đó, có một thiếu niên sitình, đứng trong mưa, đứng chờ giai nhân đến ngất xỉu.

HĐ:ta thấy thương Duẫn Chi .. Duẫn Chi lại đây với bổn cô nương nào )