Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 708: Thu mua​



Hàn Phỉ cười cười, hỏi lại: "Hắn đã nói gì với ngươi?"

Bàng Lan Trúc ngẩn người nửa ngày, một chữ cũng không thốt ra được, sau đó tự tát mình một cái, nói thầm: "Cho ngươi nhanh miệng này!"

Hàn Phỉ phì cười ra tiếng, nói: "Ai ai ai, ngươi cũng đừng kinh ngạc, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Thấy mình đã bị phát hiện, Bàng Lan Trúc ngược lại là trực tiếp nói thẳng: "Hàn huynh đệ, sao ngươi lại phát hiện ra?"

Hàn Phỉ cầm chén rượu lên vuốt vuốt, chậm rãi nói: "Rất đơn giản a, Bàng huynh đệ ngươi không hề giống là một người thích mưu quyền đùa bỡn, ngươi tâm địa thẳng thắn, lại đột nhiên tới tìm ta, dáng vẻ một bộ không giấu được tâm sự, vậy thì là nhất định đã có người nói cho ngươi gì đó. Mà dựa theo võ công của Bên huynh đệ, muốn trà trộn vào đi Lăng Minh Phủ cũng không khó."

Nghe thấy lời này của Hàn Phỉ, Bàng Lan Trúc vô cùng khâm phục.

Bàng Lan Trúc làm sao cũng không nghĩ tới chỉ qua mấy câu nói, Hàn Phỉ lại có thể nhìn ra nhiều chuyện như vậy, nếu như trước đây hắn khâm phục võ lực của Hàn Phỉ, thì hiện tại hắn càng thêm khâm phục năng lực của nàng.

Nhưng Bàng Lan Trúc không biết là, Hàn Phỉ vốn chỉ suy đoán mà thôi, nếu như Bàng Lan Trúc kiên định phủ nhận, thì nàng sẽ bỏ qua suy đoán này, nhưng Bàng Lan Trúc đã thừa nhận, vậy thì Hàn Phỉ liền phải xem kỹ thiếu niên kia mới được.

Không nghĩ tới, hắn tuổi còn trẻ như vậy, nhưng tâm nhãn không tồi, có điều cũng đúng, có thể chiến thắng Linh Thiếu Thiên leo lên vị trí Phủ Chủ, cho dù là thiếu niên cũng không thể coi thường.

Hàn Phỉ thất thần cùng trầm mặc, lọt vào mắt Bàng Lan Trúc lại chính là cao thâm mạt trắc, hắn lập tức cũng không dám mở miệng lừa gạt, nói thẳng: "Hàn huynh đệ, cũng không sợ ngươi chê cười, chúng ta muốn ngươi rời khỏi Linh Thiếu Thiên, quy thuận dưới danh nghĩa của chúng ta, chỉ cần thành công, Ngụy Tân một lần nữa liền có thể chấp chưởng Lăng Minh Phủ, đến lúc đó Hàn huynh đệ ngươi muốn cái gì cũng được."

Quy thuận?

Đây là lần đầu tiên Hàn Phỉ tiên nghe thấy có người nói hai chữ này với nàng, đúng là vô cùng mới lạ.

Hàn Phỉ ngẫm lại, Tổng Lĩnh Bàng Thiện quân.. ờ, đó là một nam nhân vô cùng trầm mặc, rất không đáng chú ý trong đám thủ hạ năm đó của Hàn Phỉ, luôn bị tám quân còn lại cướp giật phong thái.

Nhưng, tên nam nhân sa sút kia, đặc biệt đáng tin cậy, tựa hồ năm đó, mọi nhiệm vụ nàng giao cho hắn đều có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ, xưa nay chưa từng xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào, luôn luôn yên lặng mà làm.

Toàn bộ Bàng Thiện quân tựa hồ cũng là như thế, bởi vì họ am hiểu nhất chính là tra tấn người, vì thế cũng thường được giữ chức tình báo lan truyền công tác, hầu như không có chuyện gì là bọn họ không hỏi ra được, bất luận dùng thủ đoạn gì, luôn có thể biết điều mình muốn biết. Có lẽ cũng chính bởi vì như vậy, người của Bàng Thiện quân mới không thích nói chuyện, chỉ là..

Hàn Phỉ nhớ lại thiếu nên dễ kích động tối hôm qua kia, có chút đau đầu, xem ra không có nửa phần đặc tính di truyền của lão tổ tông a.

"Hàn huynh đệ?"

Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, 'a' một tiếng, nói: "Thật không tiện, ta vừa thất thần."

Bàng Lan Trúc hỏi: "Hàn huynh đệ ngươi suy tính kĩ chưa? Linh Thiếu Thiên kia không phải là người tốt, ngươi đi theo hắn sẽ không có tiền đồ!"

Bàng Lan Trúc rất có ý tứ tiếc nuối mài sắt không thành thép, phải biết Hàn Phỉ còn trẻ lại có khả năng như thế, đi theo tên Linh Thiếu Thiên tội ác tày trời kia, quả thực chính là phung phí của trời!

Hàn Phỉ mở miệng nói: "Ta nói sẽ đi theo Linh Thiếu Thiên lúc nào?"

Bàng Lan Trúc vốn còn một bụng lời khuyên bảo, toàn bộ đều là Bàng Ngụy Tân chỉ cho hắn biết, nhưng hắn vẫn chưa nói hết, đã nghe thấy Hàn Phỉ nói như vậy, lập tức liền há hốc mồm, thốt lên: "Cái gì?"

Hàn Phỉ buồn cười nói: "Ngươi rất ngạc nhiên sao? Ta nói muốn đi theo Linh Thiếu Thiên bao giờ hả?"

Bàng Lan Trúc sắc mặt đại hỉ: "Vậy ngươi.."

"Nhưng ta cũng không có đồng ý yêu cầu của ngươi."

"Chuyện này.."

"Trước tiên, ngươi hãy trả lời ta mấy vấn đề."

"Hàn huynh đệ ngươi nói đi!"

"Các ngươi còn bao nhiêu người, ở nơi nào, tình hình ra sao?"

Sắc mặt Bàng Lan Trúc lập tức liền cảnh giác, hỏi: "Hàn huynh đệ ngươi đang nói cái gì thế? Chúng ta nào có người chứ."

Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi không muốn nói, vậy chúng ta cũng không cần phải nói chuyện tiếp, ta đi về trước, Linh Thiếu Thiên phỏng chừng muốn tìm ta tới."

Nói rồi, Hàn Phỉ liền muốn đứng dậy rời đi, Bàng Lan Trúc lập tức liền gấp, nói: "Chờ chút! Hàn huynh đệ!"

Hàn Phỉ đứng lại, hỏi: "Làm sao?"

Bàng Lan Trúc cắn răng một cái, nói: "Ta nói!"

.

Lúc Hàn Phỉ trở lại Lăng Minh Phủ, Linh Thiếu Thiên quả nhiên đang chờ nàng ở đại sảnh, sắc mặt còn hơi khác thường.

Hàn Phỉ làm bộ không nhận ra, vô cùng tự nhiên nói: "Ồ, thiếu phủ chủ, muộn như vậy, còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Linh Thiếu Thiên mang theo nụ cười giả tạo, nói: "Hàn huynh hôm nay ra ngoài muộn a."

Sắc mặt Hàn Phỉ như thường nói nói: "Đúng vậy a, Bàng huynh đệ tìm ta đi uống rượu, chúng ta thuận tiện tâm sự về võ công tuyệt học, lại còn so chiêu hai lần, không nghĩ tới đã muộn như vậy."

Ngữ khí Hàn Phỉ còn có chút chưa thõa mãn, tựa hồ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Linh Thiếu Thiên bán tín bán nghi, thật sự không phải là hắn không muốn phái người đi nghe trộm, nhưng hai người kia đều là kẻ không dễ đối phó. Công phu của họ đều lợi hại như vậy, thủ hạ của hắn cũng không ai lợi hại hơn, muốn bí mật nghe trộm quả thực là khó khăn, lại không thể đánh rắn động cỏ, nếu chọc giận Hàn Phi này, người ta xoay người rời đi, hắn e là khóc cũng không kịp!

Vì thế Linh Thiếu Thiên dù có hoài nghi lí do Hàn Phỉ nói như thế nào đi nữa, cũng không thể nói ra khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là đổi một cách khác nhằm lưu người lại, trực tiếp móc ra cái túi ngân phiếu lớn, nhét vào trong tay Hàn Phỉ, nói: "Hàn huynh đệ ngươi tới đây lâu như vậy, chắc là cần phải mua chút gì đó, chỗ bạc này ngươi cầm đi, thích gì cứ việc mua."

Hàn Phỉ ước lượng lượng ngân tệ trong tay, hơi kinh ngạc, Linh Thiếu Thiên này cũng thật là thoải mái.

Chỉ là..

Số tiền kia đối với người khác mà nói chính là quá lớn, hẳn sẽ cảm động đến tận trời xanh.

Nhưng.. Hàn Phỉ? Người nắm giữ Hác lão bản trong tay? Chính là Hác lão bản muốn gả cho Khôi Nam, sắp mang theo đồ cưới phong phú đồ cưới tới đây?

Ờm, chuyện này quả là chẳng thấm vào đâu.

Nhất là từ lúc Hàn Phỉ nói muốn tự mình đến Lăng Minh Phủ, không cho bất luận người nào theo, Hác lão bản liền cắn răng một cái, nhét vô số ngân tệ cho Hàn Phỉ, chỉ lo nàng ở trên đường thiếu ăn thiếu uống, khổ sở mệt mỏi, cho tới bây giờ, trong bọc quần áo của Hàn Phỉ toàn bộ đều là tiền đấy.

Vì thế Hàn Phỉ cầm ngân tệ, vẻ mặt không chút thay đổi, cũng không từ chối, chỉ bình tĩnh nói: "Thiếu phủ chủ a."

Linh Thiếu Thiên nhìn Hàn Phỉ tựa hồ không hề bị lay động, lòng sầu muốn chết, làm sao vị cao thủ này lại không ham tiền đây?

"Không đủ thì ngươi cứ nói, Hàn huynh, ở phương diện này ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!"

"Được, ta về phòng trước."

Dứt lời, Hàn Phỉ xoay người rời đi.

Linh Thiếu Thiên nhìn bóng lưng nàng, sắc mặt lập tức liền trầm xuống, nói: "Còn chưa tra được thân phận hắn sao?"

"Hồi bẩm thiếu phủ chủ, người này hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào, cũng không biết từ đâu tới đây đến, tin tức duy nhất tra được là lộ trình tới đây của hắn có đi qua Vũ Châu thành."

Linh Thiếu Thiên cau mày: "Vũ Châu thành?"

"Đúng."

"Vũ Châu thành.. chính là Vũ Châu thành rất khoa trương gần đây?"

"Vâng, thiếu phủ chủ."

"Vậy mấy người được phái đi tham gia đấu giá đâu, sao vẫn chưa về?"

"Chuyện này.."