Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 706: Gặp Bàng Ngụy Tân​



Càng lúc càng nhiều người nhìn về phía Hàn Phỉ, nàng cảm thấy sau lưng cũng nóng rực, ánh mắt những người này thật chẳng khác gì thú dữ đang nhìn chằm chằm con mồi vậy.

Trên thực tế, ở trong mắt bọn họ, Hàn Phỉ đã không khác nào một cái bánh bao, ai cũng muốn tranh cướp cao thủ bậc này về bên cạnh mình, như vậy mới có cảm giác an toàn.

Hàn Phỉ vừa đứng lại, Linh Thiếu Thiên liền vội vàng đi tới, mỉm cười nói: "Hàn huynh đệ, ngươi tới rồi!"

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Sao lại náo nhiệt như vậy?"

Linh Thiếu Thiên Thần không khỏi mang theo một chút đắc ý, nói: "Những người này đều là nghe nói tới thành tích của ngươi, vì thế đến đây ăn mừng."

Trong lòng Hàn Phỉ hiểu rõ, Linh Thiếu Thiên muốn mượn dùng nàng để tạo thế, nhưng cũng vừa hay, nàng cũng cần mở rộng quyền hạn của mình một ít, Linh Thiếu Thiên càng cảm thấy nàng hữu dụng, thì càng tín nhiệm nàng.

"Thiếu phủ chủ quá khen, thực lực của Hàn Phi còn xa mới đủ."

Nhìn dáng vẻ Hàn Phỉ khiêm tốn như vậy, đám người xung quanh nhìn thấy toàn bộ quá trình đã sắp tức chết, thực lực như ngươi mà còn xa mới đủ, vậy ngươi bảo những người như chúng ta phải làm sao bây giờ!

Nhưng Hàn Phỉ càng khiêm tốn, Linh Thiếu Thiên lại càng ưa thích, nói: "Hàn huynh đệ, ta dẫn ngươi đi làm quen với mấy người."

Linh Thiếu Thiên coi Hàn Phỉ như một trân phẩm huyền diệu, lôi kéo đi một vòng, Hàn Phỉ nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, liền tìm cớ thoát thân, một đường chú ý cẩn thận hướng về vị trí kia trong ký ức đi tới, đáng mừng là bởi vì lần dạ tiệc này, toàn bộ người hầu của Lăng Minh Phủ cũng đều tập trung ở sảnh trước, hậu viện cũng không có mấy người ở lại bảo vệ.

Hàn Phỉ dễ dàng đi đến ngôi nhà kia, mà người trông coi cũng ít ỏi đến đáng thương, đúng như nàng tưởng tượng, Hàn Phỉ bắt đúng cơ hội, vượt qua hộ vệ, trực tiếp liền tiến vào trong sân, khu nhà nhỏ vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một trận ho khan mãnh liệt.

Chính là người kia.

Hàn Phỉ híp híp mắt, trực tiếp mở cửa sổ nhảy vào trong, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ưu nhã.

Tiến vào trong phòng, cảm giác đầu tiên chính là nặng nề, toàn bộ gian nhà đều không có ánh nến, chỉ có ánh trăng mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, miễn cưỡng nhìn được đồ đạc trong gian phòng đơn sơ đến đáng sợ.

Trừ một bộ bàn ghế ra, liền không có đồ vật gì khác nữa.

Hàn Phỉ ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, không bao lâu sau đã nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm.

"Xin hỏi các hạ là người phương nào? Khụ khụ khụ.."

Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc, trong lòng có chút khâm phục giác quan nhạy bén của người này, nàng cũng không trốn tránh, cứ như vậy đi tới, nhìn thấy một óng người ngồi trên ghế bên cửa sổ, trong bóng tối, cặp mắt của hắn đặc biệt sáng ngời.

Ánh mắt Hàn Phỉ trở nên kinh ngạc, người này.. tựa hồ quá nhỏ.

Bóng người ngồi trên ghế vô cùng gầy yếu, khung xương căn bản không giống như một người trưởng thành, mãi đến tận khi ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu chênh chếch vào thêm một chút, Hàn Phỉ mưới nhìn rõ ràng gương mặt của người kia, liền bật thốt lên: "Tiểu hài tử?"

"Các hạ không lễ phép như thế à!"

Chỉ thấy, người ngồi trên ghế, tuổi ước chừng 14-15, còn là một thiếu niên choai choai, trên gương mặt bệnh trạng còn mang nét trẻ con, có vẻ càng đáng thương, chỉ là hiện tại bởi vì lời nói của Hàn Phỉ, hắn có chút tức giận, sắc mặt tái nhợt hiện lên một vệt đỏ ửng.

Hàn Phỉ thật sự là quá mức ngạc nhiên, nàng vốn tưởng rằng có thể giành được vị chí Phủ chủ từ tay Linh Thiếu Thiên thì chắc chắn không phải là người đơn giản, huống chi, quân nhân Bàng Thiện luôn luôn nổi danh lãnh huyết, hiện tại bộ dáng này.. một tiểu hài tử tội nghiệp như thế, làm sao có thể là hậu nhân của đội quân lãnh huyết phương cương được?

Vì ánh mắt Hàn Phỉ thật sự là quá mức bắt nạt người, tiểu hài nhi, không đúng, thiếu niên lang có chút nén giận, hắn vốn có chút khó thở lại càng thêm khó chịu, Hàn Phỉ nhìn tình trạng của hắn không đúng, vội vã móc châm ra, chuẩn xác ghim vào huyệt vị của hắn, thiếu niên lang rốt cục có thể thở ra một hơi.

"Chà chà chà, nếu đã sinh bệnh cũng không cần dễ dàng nổi giận, như vậy sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình."

Thiếu niên lang suýt chút nữa liền không nhịn được mà tức giận phản bác, nhưng sợ mình lại đi đời nhà ma, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.

Hàn Phỉ từ trên xuống dưới nhìn thiếu niên lang mấy lần, nói: "Ngươi là Bàng Ngụy Tân sao?"

Thiếu niên không trả lời.

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Kiêu ngạo như vậy sao?"

Thiếu niên rốt cục không nhịn được hỏi: "Kiêu ngạo là sao?"

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Chính là như ngươi bây giờ đấy, ta hiểu, nhưng thời gian của ta không nhiều, nếu ngươi không muốn trả lời ta, thì tự mình chờ chết ở đây đi."

Nói xong, Hàn Phỉ liền xoay người ra vẻ muốn rời đi.

Thiếu niên rốt cục hô: "Chờ chút!"

Hàn Phỉ lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi xoay người lại, nói: "Làm sao? Ngươi kêu ta?"

Thiếu niên giống như đang cố gắng dằn lòng tự trọng xuống, hòa hoãn ngữ khí, nói: "Ngươi là ai? Sao lại vào được đây?"

Hàn Phỉ duỗi ra một ngón tay lắc lắc, nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta có thể cứu ngươi."

Thiếu niên tự giễu cười một tiếng, nói: "Vô dụng, quá muộn, ngươi không cứu nổi ta."

Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Ngươi đang xem thường ta sao?"

Vẻ mặt thiếu niên cô đơn, cũng không thèm nhìn tới Hàn Phỉ, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói: "Vô dụng thôi, thân thể ta đã không được, ta không còn sống được bao lâu nữa, ta cũng không có cách nào trợ giúp mọi người.."

Hàn Phỉ khoanh tay trước ngực, nói: "Ai nói ngươi không thể cứu?"

Thiếu niên khẽ nâng đầu lên, nói: "Ta mắc bệnh dịch, trừ vị tiên nữ kia ra, còn ai có thể cứu ta? E là không bao lâu nữa, toàn thân ta cũng sẽ thối rữa mà chết."

Hàn Phỉ trực tiếp bị sặc nói: "Chẳng lẽ là trên thế giới này, trừ tiên nữ ra, ai ngươi cũng không nhận thức sao?"

Thiếu niên nói không ra lời.

Vẻ mặt Hàn Phỉ đầy kiêu căng, nói: "Tuổi ngươi còn trẻ, thế mà lại dễ dàng từ bỏ hi vọng sinh tồn như vậy, vẫn chưa thể lớn lên được!"

Thiếu niên cảm thấy đêm nay nhìn thấy người này, nhất định là do hắn đang nằm mơ, một chút phản ứng hắn cũng không có.

Hàn Phỉ cũng không nói chuyện, im lặng tiến lên chế trụ tay hắn, bắt đầu bắt mạch.

Thiếu niên giãy dụa một hồi, nói: "Ngươi buông tay ra, ngươi làm cái gì đấy!"

Hàn Phỉ hạ thấp giọng, nói: "Nếu ngươi muốn gọi người lại đây thì cứ việc gọi."

Thiếu niên lập tức câm miệng.

Hàn Phỉ chăm chú bắt mạch cho hắn, nửa ngày sau, vẻ mặt quái dị nói: "Người nào nói với ngươi là ngươi bị nhiễm ôn dịch?"

Thiếu niên lập tức sững sờ, lắp ba lắp bắp nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ không đúng sao?"

Hàn Phỉ lại càng không hiểu ra sao, nói: "Ngươi căn bản không phải bị ôn dịch, chỉ là bị nhiễm thương hàn rất phổ thông cùng thể hư thôi."

Thiếu niên đã há hốc mồm, cuối cùng mới phun ra vài chữ, nghi hoặc nói: "Vậy ta, ta, làm sao lại.."

Hàn Phỉ đã đổi một vẻ mặt bĩnh tĩnh, thân thể người này không sao nàng xem như yên tâm, nói: "Ai nói ngươi bị nhiễm ôn dịch?"

Thiếu niên lập tức không nói lời nào.

Hàn Phỉ nhíu mày, hỏi: "Là Linh Thiếu Thiên sao?"