Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 699: Trúng một quyền​



Trong lòng Hàn Phỉ có chút nóng nảy, người này thật quá mạnh mẽ, ngay cả tiểu thủ đoạn nàng vừa bày ra cũng còn chưa kịp phát huy hiệu quả, trước khi đến lúc đó, nàng nhất định phải duy trì cường độ né tránh cao như vậy.

Đối với Hàn Phỉ trước đây mà nói chuyện này không tính là gì, nhưng hiện tại, thân thể này dù sao cũng không hề trải qua huấn luyện cùng ngàn vạn trận thực chiến như ngàn năm trước, khác biệt giữa hai người thật sự là quá to lớn!

Vì thế Hàn Phỉ đã có chút lực bất tòng tâm.

Nhất là.. bụng nàng hiện tại thật sự có chút không thoải mái!

Cảm giác căng căng, cùng với buồn nôn kia vô cùng quen thuộc!

Trước mắt Hàn Phỉ đột nhiên tối sầm lại, tốc độ vốn đang duy trì ở mức cao liền hơi ngưng lại, trùng hợp đã bị người trung niên nắm được kẽ hở, hắn lập tức thừa thắng truy kích, một quyền vọt thẳng về phía bụng Hàn Phỉ.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Phỉ căn bản không kịp trốn tránh, chỉ có thể dựa vào bản năng thân thể, dùng hai tay bảo vệ bụng mình, trực tiếp hứng trọn cú đấm này!

Thịch!

Hàn Phỉ lập tức đập mạnh xuống đất, còn trượt vài mét mới dừng lại, thân thể nàng truyền đến đau đớn lịch liệt, xương giống như bị nghiền nát.

Hàn Phỉ gắt gao cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra tiếng gào đau đớn, nhưng đầu nàng toàn bộ đều là một mảnh trắng xóa, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Người trung niên đánh trúng một quyền cũng không trực tiếp đuổi theo hạ sát thủ, đối với hắn mà nói, Hàn Phỉ đã là một đối thủ rất lợi hại, không, người trung niên thậm chí còn vô cùng thưởng thức Hàn Phỉ, nhất là tuổi của đối phương vẫn còn nhỏ như thế, vì vậy hắn không hề muốn hạ sát thủ.

"Hàn huynh đệ, ngươi rất lợi hại, thật sự, ta đã đánh nhiều trận chiến, nhưng ngươi là người duy nhất theo kịp tốc độ của ta, muốn biết rõ chỉ bằng điểm này, ngươi đã có vốn liếng để kiêu ngạo."

Câu nói này của người trung niên rõ ràng là quá mức kiêu ngạo khoa trương, nhưng đối với hắn lại giống như đang nói một sự thật hiển nhiên.

Mắt Linh Thiếu Thiên gắt gao nhìn chằm chằm người trung niên, càng nhìn lại càng thấy người trung niên này rất quen thuộc, nhịn không được nói: "Ngươi đến cùng là ai?"

Người trung niên nhàn nhạt nói: "Ta họ Bàng, tên Lan Trúc."

Linh Thiếu Thiên kinh hãi đến biến sắc, nói: "Ngươi là Bàng Lan Trúc? Là Bàng Lan Trúc trong truyền thuyết chưa bao giờ bại trận?"

Người trung niên nhàn nhạt ừ một tiếng, trực tiếp thừa nhận thân phận mình.

Lúc Linh Thiếu Thiên hô lên cái tên đó, có rất nhiều người hít vào một ngụm khí lạnh, nhất là nhóm môn khách của Lăng Minh Phủ, đều cảm thấy hết sức khiếp sợ, đồng thời còn có chút vui mừng, vui mừng vì mình biết tự lượng sức mình mà không đối đầu cùng Bàng Lan Trúc!

Phải biết rõ hung danh của Bàng Lan Trúc ở bên ngoài chính là binh khí a!

Còn là một binh khí sát thủ! Hầu như sẽ không có người nào có thể thắng được hắn!

Nhưng, Bàng Lan Trúc đã mất tích rất lâu, thế gian có rất ít tin tức của hắn, làm sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây, lại tới Lăng Minh Phủ đập quán?

Ánh mắt Linh Thiếu Thiên Nhãn khiếp sợ như nhìn thấy một con mãnh thú vậy, nhìn chằm chằm Bàng Lan Trúc, có cảnh giác, có phòng bị, còn có một tia không cam lòng.

Sau đó Linh Thiếu Thiên giống như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: "Chờ chút! Ngươi họ Bàng.. chẳng lẽ.."

Bàng Lan Trúc cười lạnh một tiếng, nói: "Bàng Ngụy Tân là cháu của ta."

Thời khắc này, sắc mặt Linh Thiếu Thiên có chút tái nhợt, ngay cả hai tay đang buông thỗng cũng siết thật chặt thành quả đấm.

Bàng Lan Trúc lạnh lùng nói: "Ta tới, chính là để mang chất nhi của ta đi, mong thiếu phủ chủ tạo thuận lợi."

Linh Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm Bàng Lan Trúc, nhưng mặc cho hắn nhìn ra sao, người ta tất nhiên vẫn lù lù bất động.

Cao thủ chính là cao thủ.

Đúng lúc này, một trận tiếng ho khan vang lên.

Ánh mắt mọi người lần thứ hai nhìn sang, đã nhìn thấy người vốn nên ngã trên mặt đất, đang gian nan bò lên.

Rất nhiều người đều kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng tên ẻo lả kia đã bị đánh ngã, không, không đúng, hiện tại không thể gọi hắn là tên yếu ớt nữa, người này đã được Bàng Lan Trúc tán thưởng, chí ít hắn còn lợi hại hơn so với bọn họ.

Kỳ thực đến lúc này, mọi người đã không còn coi thường Hàn Phỉ, thậm chí trong ánh mắt còn có kính nể cùng khâm phục. Dám dũng cảm đối đầu với Bàng Lan Trúc như thế, còn có thể sống sót, lại được Bàng Lan Trúc tán thưởng, tên tiểu tử này chỉ cần không chết, vậy nhất định sẽ danh dương thiên hạ thôi, đây là một người trẻ tuổi có tiền đồ.

Vì thế dù cho Hàn Phỉ đã bị thua, Linh Thiếu Thiên cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào lưu lại người này, dù sao tương lai của Hàn Phỉ là không thể hạn lượng.

Nhưng.. lúc này Hàn Phỉ đã đứng lên, dù có chút gian nan.

Hàn Phỉ vừa ôm bụng, vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, thời khắc này, ánh mắt nàng đã biến đổi, ánh mắt vốn trong suốt sạch sẽ, đã nhiễm phải một tia huyết hồng. Từng sợi từng sợi ám quang lập loè trong đó.

Giọng nói của Hàn Phỉ khàn khàn vang lên.

"Ta còn chưa.. chịu thua."

Bàng Lan Trúc cũng bị kinh ngạc, cau mày, nói: : "Ngươi nhận của ta một quyền, hay là nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đi, không nên miễn cưỡng chính mình, ngươi đã làm rất tốt."

"Không, còn chưa đủ.."

Hàn Phỉ vừa nhấn mạnh từng chữ, vừa chậm rãi đi tới.

Bước chân nàng, rất phù phiếm, vô cùng bất ổn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.