Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 669: Dung nhan thật sự​



Người Hạ Hầu Quân phát hiện mình tựa hồ thoát ly hoàn toàn khỏi việc kiến thiết Vũ Châu thành, luận giá trị võ lực, bọn họ không cường đại như Long Y cùng Thủy Vân quân, luận về khả năng xuất quỷ nhập thần không biết mệt mỏi, không cần ăn uống thì không thể sánh với Khôi Chính Quân, luận trợ giúp mọi người chữa bệnh lại không bằng Ngu Tường có thiên phú y học.

Làm sao bây giờ?

Người Hạ Hầu Quân cũng không muốn tiếp tục bôn ba, bọn họ thật vất vả mới có thể lá rụng về cội, thoát ly khỏi bản gia đến làm tuỳ tùng của bệ hạ, bọn họ vì bệ hạ mà cảm thấy kiêu ngạo, cũng muốn bệ hạ còn đang hôn mê bất tỉnh vì bọn họ mà kiêu ngạo a!

Ở trong lúc cấp bách, Hác lão bản cho bọn họ một kiến nghị nho nhỏ, tỷ như giờ khắc này toàn bộ thương nghiệp Vũ Châu thành hầu như đã trống rỗng, các cửa hàng cũng đều nguội như tro tàn, lần này, nhóm Hạ Hầu Quân cũng biết mình phải làm gì, đó chính là trọng thao cựu nghiệp!

Nói làm liền làm, các chưởng quỹ cũng các lão bản tương lại này đều tích cực vùi đầu vào việc gây dựng lại thương nghiệp ở Vũ Châu thành.

Toàn bộ Vũ Châu Thành chìm trong khí thế hừng hực thiêu đốt, mà Hác lão bản, đang dựa theo an bài trước đó của Hàn Phỉ, đem tin tức bệnh dịch đã bị phá giải truyền đến các nơi, nhưng còn không chờ nàng hành động, vậy mà đã kinh ngạc thu được một thông tin.

Quán quân duy nhất của giải đấu y sư đã xuất hiện, là Hàn Yên, một nữ tử xuất thân Danh gia, mặt khác nàng còn tự thân nghiên cứu ra giải dược phá tan được bệnh dịch, tin tức này ngay lập tức khiến cả thiên hạ ồ lên, có người không tin, cũng có người nghi ngờ, nhưng theo từng người được chữa khỏi, tất cả mọi người đều không thể không tin, nữ nhân gọi là Hàn Yên này, thực sự có thể phá giải được bệnh dịch.

Lúc Hác lão bản nhận được tin tức, ngay lập tức triệu tập tất cả mọi người lại, thông báo cho họ tin tức này.

Lưu Tam Pháo là người đầu tiên tức đến giơ chân, liên tục nói: "Quả nhiên là Trung Thảo Đường này không phải là thứ tốt đẹp, e là bọn chúng hy sinh hết chúng ta chính là vì cái người tên là Hàn Yên này đi! Đây cũng quá khốn nạn rồi! Chúng ta trải qua vô số thất bại mới phát hiện được giải dược, làm sao có khả năng chỉ vì một viên thuốc nho nhỏ mà có thể từ bỏ chứ!"

Tất cả mọi người cũng rất tức giận, bọn họ rõ ràng nhất vì có thể phá giải được bệnh dịch này, họ đã phải trả giá bao nhiêu, thậm chí suýt chút nữa ngay cả mạng cũng ném đi, hiện tại không biết chạy đâu ra một nữ nhân không kiến thức dành lấy mọi vinh dự thì cũng thôi đi, càng mấu chốt là, bệnh này làm sao có thể dùng một viên thuốc liền được giải quyết? Trong này đến cùng là còn cất giấu âm mưu gì?

Hác lão bản thở dài một hơi, nói: "Mặc kệ các ngươi tin hay không, hoặc là hoài nghi cái gì, nhưng bên ngoài đã triệt để tin tưởng rồi, thậm chí còn tôn nàng ta là tiên nữ, nói là tiên nữ hạ phàm cứu vãn thương sinh. Còn có một nhóm người cuồng nhiệt thành lập liên minh tiên nữ, ủng hộ nàng ta."

Lưu Tam Pháo mồm miệng không rõ cả giận nói: "Khốn nạn, nói láo! Còn tiên nữ? Nữ nhân này không cần mặt mũi à!"

Mộc Miểu Miểu vội vã kéo tên mập một hồi, tránh để hắn tiếp tục kích động đánh gãy lời nói của Hác lão bản như vậy.

Hác lão bản có chút bất đắc dĩ nói: "Dựa theo tin tức ta nhận được, Hàn Yên đột nhiên xuất hiện tuyệt đối có thế lực hậu trường nâng đỡ, cho nên nàng ta đại biểu không phải là cá nhân, mà là cả một đoàn thể, lúc Hàn cô nương còn tỉnh táo đã từng căn dặn ta, muốn ta đem dược phương báo cho tất cả mọi người biết, để bệnh dịch kết thúc, nhưng.. ta nghĩ, hiện tại e là sẽ không có ai tin tưởng chúng ta rồi."

Mọi người đều trầm mặc.

Mộc Miểu Miểu mở miệng nói: "Nhưng, nhưng dược phương của chúng ta cứu nhiều người như vậy.."

Lâm Đình Tư cầm lấy tay Mộc Miểu Miểu, lắc đầu nói: "Không sử dụng, chỉ cần có người đầu tiên, thì sẽ có vô số tiếng chất vấn, thậm chí còn sẽ liệt chúng ta vào đối tượng đả kích."

Hác lão bản tán thưởng nói: "Ngươi nói không sai, vì thế ta cũng không phân tán tin tức ra ngoài nữa, nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì, không bao lâu nữa, danh xưng tiên nữ này cũng sẽ truyền khắp đại lục, mà nữ nhân Hàn Yên này, các ngươi hiểu biết nhiều không?"

Rất nhiều người đều lắc đầu.

Hác lão bản là người biết rõ nội tình, trong lòng có chút do dự, không biết có nên nói hay là không.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm có chút yếu ớt từ mọi người phía sau vang lên.

"Nàng là muội muội của ta."

Xoạt một tiếng --

Mọi người đồng loạt quay đầu lại. Chỉ thấy thân ảnh đơn bạc của Hàn Phỉ khoác một cái ngoại bào, cứ như vậy đi ra. Thân hình gầy yếu kia tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Hác lão bản lập tức xông lên đỡ Hàn Phỉ, Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Ta không sao."

Sắc mặt Hác lão bản căng thẳng nói: "Ngươi tỉnh rồi? Ngươi rốt cục đã tỉnh! Ngươi không nên xuống giường, mau trở về nằm đi!"

Hàn Phỉ cầm lấy tay Hác lão bản, lại một lần nữa lắc đầu, nói: "Ta không sao, ta ngủ bao lâu rồi?"

Khôi Nam tiến lên phía trước nói: "Tám ngày."

Hàn Phỉ nhăn mày, hỏi: "Chàng đâu?"

Không có người trả lời.

Hàn Phỉ nhẹ nhàng cười một cái, nói: "Ta biết rồi."

Bởi vì biểu hiện của Hàn Phỉ quá mức bình tĩnh, trong lòng Hác lão bản càng thêm không đành lòng, nàng nhiều lần há mồm cũng không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng khô cằn nói: "Có thể, có thể là hắn có việc phải đi thôi, dù sao thân phận của hắn.."

Hác lão bản nỗ lực vì chuyện Tần Triệt đột nhiên rời đi mà tìm ra một lý do, nhưng không thể nghi ngờ, lý do này quá mức gượng ép, có chuyện gì quan trọng đến mức vào lúc Hàn Phỉ hôn mê mà cứ như vậy dứt áo ra đi? Thậm chí còn đem đứa trẻ kia theo.

Hàn Phỉ vỗ vỗ tay Hác lão bản, nói: "Ta không sao, ngươi không cần giải thích, ta hôn mê lâu như vậy, khổ cực ngươi rồi."

Hác lão bản nhất thời cảm giác mắt mình có chút ướt át, nàng lau lau mắt, oán trách nói: "Ngươi nói cảm ơn ta làm gì? Những việc này không phải là chuyện ta phải làm sao? Ta trước giờ đều không thấy khổ cực, thậm chí còn cảm thấy chuyện ta có thể giúp ngươi còn chưa nhiều đây!"

Nụ cười trên gương mặt Hàn Phỉ càng sâu, nàng nhẹ nhàng quay về phía mọi người nói: "Khoảng thời gian này, làm khó các ngươi. Ta đột nhiên hôn mê như vậy chắc đã hù dọa mọi người rồi, hiện tại không có chuyện gì."

Chỉ là, sau khi Hàn Phỉ nói xong, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trong chốc lát.

Hàn Phỉ hơi kinh ngạc.

Mãi đến tận khi Lưu Tam Pháo suýt chút nữa va vào cái ghế, lảo đảo nói: "Tiên, tiên nữ, ngươi là ai?"

Hàn Phỉ ngẩn người, đưa tay sờ sờ mặt mình, vừa rồi nàng không biết mặt nạ da người đã bị tháo xuống, hiện tại triển lộ ra, là gương mặt thật sự của nàng. Ngoại trừ số ít người đã sớm gặp qua, thì nhiều người cũng chưa nhìn thấy gương mặt thật sự của Hàn Phỉ, cho dù hiện tại tái nhợt gầy gò nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành khiến mọi người bị kinh diễm mạnh mẽ, cũng nói không ra lời.

Đây là Hàn cô nương, trụ cột tinh thần trong lòng bọn họ, cái người vĩnh viễn cường đại lại hung hăng kia sao? Một bộ dáng dấp làm cho người thương tiếc kia hoàn toàn không giống a!

Cái này, đây mới là tiên nữ trên trời đi!

Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, nói: "Cách biệt rất lớn sao?"

Mọi người nộ hống: "Rất lớn!"

Hác lão bản cũng không nhịn được phì cười, nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi cũng đừng tức giận, Hàn cô nương chính là sợ các ngươi mải nhìn nàng đến nỗi không làm được việc gì nên mới phải mang mặt nạ da người, các ngươi thì hay rồi, con ngươi của mỗi người chỉ hận không thể nhìn đến rơi cả ra!"

Sắc mặt mọi người có chút lúng túng, nhưng thực là.. quá đẹp đẽ a.. mà lòng thích cái đẹp, mọi người đều có đấy..