Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 649: Cuối cùng cũng thành công​



Tiểu quái vật thấy nàng rốt cục cũng cười, rút tay về, đôi mắt to nhìn những đồ vật xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.

Hàn Phỉ thấy thế, kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"

Tiểu quái vật cũng không trả lời, chỉ chăm chú tìm kiếm, sau đó giống như nhớ ra gì đó, lập tức thuận theo cánh tay Hàn Phỉ, bò lên trên người nàng, tay nhỏ bé trực tiếp sờ soạng trong lồng ngực Hàn Phỉ, dọa nàng trực tiếp vung tay liền quăng tiểu quái vật đi.

Tiểu quái vật rơi trên mặt đất lăn tầm vài vòng, cũng không cảm thấy đau, tự mình bò lên ngồi dưới đất, trong tay còn cầm một đồ vật.

Hàn Phỉ nhìn kỹ, đó chính là dao găm của nàng mà!

Tiểu quái vật cầm dao găm, lắc lắc, giống như muốn nói gì đó, sau đó liền nhảy lên trên mặt bàn, kiếm một cái bát, vào lúc Hàn Phỉ chưa kịp phản ứng trực tiếp dùng dao găm cắt vào cổ tay mình.

Nhất thời, một dòng máu đen nhánh sền sệt theo vết thương chảy ra, nhỏ vào trong bát.

Hàn Phỉ bị dọa giật mình, lập tức xông tới, cướp dao găm đi, nói: "Ngươi làm cái gì thế!"

Tiểu quái vật nghiêng đầu, hé miệng, vừa a a nói gì đó, vừa chỉ vào huyết dịch trong bát, lại ai da nói.

Hàn Phỉ thở mấy hơi, miễn cưỡng tỉnh táo lại, suy đoán ý tứ của tiểu quái vật.

"Ngươi nói là, máu của ngươi có thể giải độc?"

Tiểu quái vật lắc đầu một cái.

"Máu của ngươi là kịch độc?"

Tiểu quái vật gật đầu, còn lo không đủ, lại ấn ấn vết thương, Hàn Phỉ lúc này mới phát hiện vết thương tiểu quái vật vừa cứt rõ ràng rất sâu, nhưng hiện tại chỉ còn dư lại một dấu vết mờ mờ.

Chuyện này.. năng lực chữa trị trong nháy mắt?

Mãi đến tận lúc vết thương hoàn toàn khép miệng, tiểu quái vật khá là thất vọng, lại muốn lấy dao găm trong tay Hàn Phỉ, tiếp tục cắt thêm nhát nữa, khiến Hàn Phỉ phải vội vàng ném con dao đi, nói: "Đủ rồi, bằng này là đủ! Không cần cắt nữa!"

Dù cho vết thương của tiểu quái vật có thể khép lại trong nháy mắt, nhưng lúc hạ dao cắt xuống, khuôn mặt nhỏ của nó cũng đều vặn vẹo, chắc là rất đau, nó còn có cảm giác đau. Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ cũng có chút áy náy cùng xin lỗi, đối xử với một đứa bé như thế, tựa hồ quá mức tàn nhẫn, dù cho ý định ban đầu chính là để cứu người.

Tiểu quái vật thấy Hàn Phỉ tựa hồ là thật sự không cần thêm nữa, mới đình chỉ suy nghĩ muốn 'Tự mình hại mình', dù sao đối với nó mà nói, có thể không thương tổn tới mình thì cũng không muốn thương tổn, dù sao vẫn rất đau đấy!

Hàn Phỉ nhìn bát máu đã sắp đông lại kia, nói: "Cái này là độc dược, vậy thì.. giải dược đâu?"

Dứt lời, chỉ thấy tiểu quái vật loạng choạng đứng lên, trên thực tế tư thế đứng thẳng đối với nó mà nói vẫn còn có chút vất vả, dù sao, nó vẫn thích dùng tư thế tứ chi chạm đất hơn.

Hàn Phỉ vừa nhìn thấy nó đứng lên, chỉ lo nó lại làm ra hành động gì đáng sợ, đôi mắt trừng trừng theo dõi nó, ngay cả dao găm cũng đá ra xa một chút. May là lần này tiểu quái vật cũng không muốn tự hại mình, mà là lảo đảo bước từng bước nhỏ, đi tới một cái bát khác, bắt đầu cởi đai quần, sau đó chính là tiếng nước ào ào ào chảy.

Hàn Phỉ triệt để xem đến há hốc mồm, mãi đến tận lúc tiểu quái vật một lần nữa mặc quần vào xong xuôi, lộ ra một vẻ mặt sảng khoái đặt mông ngồi dưới đất, Hàn Phỉ mới phản ứng được vừa rồi tiểu quái vật vừa tè ra một bát nước tiểu nha. Cái này thực sự là..

Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, hỏi: "Đây là giải dược sao?"

Tiểu quái vật ngoan ngoãn gật đầu, chỉ lo Hàn Phỉ không hiểu, còn a a phụ họa.

Hàn Phỉ sửng sốt nghe ra trong tiếng a a có một tia ý tứ an ủi, nó đang an ủi nàng không cần lo lắng sao?

Tâm tình của Hàn Phỉ vô cùng phức tạp, nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại độc dược và thuốc giải cũng đầy đã đủ hết, vẫn là mau mau trị liệu mới là việc trọng yếu, nhưng giải dược này thật sự là làm người ta khó có thể mở miệng uống vào a.. Hàn Phỉ quyết định chủ ý, vẫn không cần nói cho bất luận người nào biết thì tốt hơn.

Nói liền làm, Hàn Phỉ lập tức vén tay áo lên, bắt đầu điều phối dược tài còn lại, mà tiểu quái vật cứ như vậy ngồi xổm ở bên cạnh Hàn Phỉ, nhìn nàng bận trước bận sau, nhìn rất lâu, nó còn đánh ngáp một cái, mắt díp lại với nhau, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, không bao lâu liền ngủ mất.

Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ thằng bé ngủ, lắc đầu một cái, đưa tay ôm lấy nó, đặt nó nằm trên ghế, còn dùng ngoại bào đắp lên cho nó, sau đó lại tiếp tục bắt đầu bận túi bụi.

Đợi đến khi người bên ngoài một lần nữa nhìn thấy Hàn Phỉ, đã qua hai canh giờ, mà lúc này trong tay Hàn Phỉ, đang cầm trong tay hai bát thuốc đi ra.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung hai bát thuốc kia, trong đó còn tràn đầy vẻ mong mỏi, đây là ho vọng cuối cùng của họ, nếu như ngay cả lần này cũng thất bại, vậy thì thật sự là tử vong.

Hàn Phỉ tự biết nàng gánh vác trên vai tất cả hi vọng của mọi người, cho nên nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với tất cả mọi người, sau đó các thôn dân bắt đầu tự giác xếp hàng, nhất là những người trước đây từng xuất bệnh trạng, là nhóm đầu tiên phải tiếp nhận trị liệu.

Hàn Phỉ trước đưa cái bát bên trái tới, nơi đó chứa thuốc điều phối từ chất độc trên người tiểu quái vật, chất độc này cường hãn đến cực điểm, có thể cắn nuốt tất cả độc tố còn lại trên cơ thể các thôn dân.

Thôn dân đầu tiên không chút do dự tiếp nhận thuốc Hàn Phỉ đưa, một hơi uống vào, mắt cũng không them chớp một cái. Không bao lâu, thôn dân này đột nhiên sùi bọt mép, mắt trợn ngược, thân thể bắt đầu co quắp, tình cảnh này dọa cho những người còn lại phát ngốc, lập tức liền có người muốn xông lại, nhưng bị Hàn Phỉ ngăn cản.

"Đừng tới gần!" Hàn Phỉ nghiêm giọng nói.

"Nhưng, nhưng mà, hắn.."

"Không có chuyện gì! Tin tưởng ta!"

Giờ khắc này, trên trán Hàn Phỉ cũng đổ đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm thôn dân kia, ngăn cản tất cả những ai muốn tới gần.

Lúc này, đôi mắt Hàn Phỉ có chút nóng lên, ở trong mắt nàng, nàng tựa hồ nhìn thấy trong thân thể người thôn dân kia sản sinh hai loại màu sắc, một loại là màu đen, một loại là màu đỏ, mà màu đỏ đang bị màu đen từng chút một xâm chiếm.

Vậy có nghĩa là, chất độc trên người tiểu quái vật đang thôn phệ chất độc còn lại.

Chỉ cần chờ một chút..

Chỉ cần chờ đợi là tốt rồi.

Dáng vẻ của Hàn Phỉ càng lúc càng sốt sắng.

Mà phản ứng của thôn dân lại càng ngày càng lớn, nếu không phải có lực tín phục của Hàn Phỉ, e là đã có người muốn xông lại ngăn cản.

Rốt cục, Hàn Phỉ nhìn thấy màu đỏ đã bị xâm chiếm sạch sẽ, Hàn Phỉ lập tức đem bát thuốc bên phải rót vào trong miệng người thôn dân kia, nói: "Nuốt xuống!"

Thôn dân đang giãy dụa cầu sinh không nói hai lời lập tức liều mạng nuốt, theo nước thuốc chảy vào, lục phủ ngũ tạng của hắn vốn đau đớn như thiêu như đốt liền như được sống lại vậy, tình hình cũng giảm bớt từng chút một.

Trái tim của mọi người cũng được thả lỏng một chút, nhưng vẫn chưa thể thư giãn, bước mấu chốt nhất, còn chưa bắt đầu.

Đợi tình hình của thôn dân đã tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt của Hàn Phỉ lập tức liền căng cứng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nàng đưa tay đặt vào mạch môn của thôn dân, cẩn thận bắt mạch.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

Vào lúc mọi người ở đây đều cho rằng lần này lại thất bại, Hàn Phỉ lên tiếng, lộ ra một nụ cười lộ rõ cả răng, nhẹ nhàng nói: "Không còn độc.."

Thời khắc này, tiếng hoàn hô của toàn thể mọi người lập tức bùng nổ.