Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 557: Người Kia Không Phải Là Người Ta Muốn



Nhắc đến hai chữ "Man gia" này, cũng không có ai sẽ không có mắt mà từ chối.

Cửa phủ Man gia đông nghịt, các nhân vật lớn từ trên xe ngựa đi xuống, được bọn sai vặt đón vào, trên mặt từng người đều mang theo một tia ngạo khí, dù sao người có thể được Man gia mời đến dự tiệc thì đã có tư cách kiêu ngạo rồi.

Xe ngựa của Hàn Phỉ nhìn rất tầm thường, nàng lựa chọn xuống xe sớm, tự mình đi bộ tới, mà Mộc Miểu Miểu đã đứng sẵn ở cửa chờ đợi, lúc nhìn thấy Hàn Phỉ ánh mắt liền sáng lên, lập tức tiến lên nghênh tiếp, nói: "Hàn cô nương, ngài rốt cục tới."

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Mộc cô nương, ngươi đang chờ ta sao?"

Mộc Miểu Miểu gật đầu nói: "Phải, hôm nay người tới Man phủ tất sẽ rất đông, ta sợ tiếp đãi Hàn cô nương không chu toàn, liền ở chỗ này chờ."

Tâm tình Hàn Phỉ càng thêm vui sướng, yên lặng mà cho Mộc Miểu Miểu thêm mấy phần hảo cảm.

Mộc Miểu Miểu là đại tiểu thư Mộc gia, ở Man phủ cũng không tính là xa lạ, từ chối gã sai vặt chỉ huy, tự mình mang theo Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ tiến vào Man phủ.

Trong Man phủ là một mảnh náo nhiệt, người đến người đi, tiếng cười cười nói nói, không khí này đối với người bình thường mà nói thì vô cùng hòa hợp, nhưng đối với Hàn Phỉ thì lại có chút không thoải mái.

Mắt không nhìn thấy, thính giác của nàng lại tương đối mạnh, rất nhiều thanh âm nhỏ truyền vào tai nàng chẳng khác gì bị phóng to vô số lần, nhất là thanh âm nơi này lại đặc biệt hỗn tạp.

Người đeo mặt nạ gần như lập tức phát hiện ra Hàn Phỉ có vẻ không thích, hắn dừng bước lại, nói: "Lệch sảnh ở nơi nào."

Mộc Miểu Miểu kinh ngạc quay đầu lại, nói: "Không xa."

Người đeo mặt nạ hất cằm lên, nói: "Dẫn đường."

Mộc Miểu Miểu quay đầu liền thấy Hàn Phỉ có vẻ hiểu tại sao, liền vội vàng đem người mang đến lệch sảnh, nơi đó quả nhiên yên tĩnh rất nhiều, lỗ tai Hàn Phỉ cũng rốt cục thanh tĩnh không ít, nàng không nhịn được xoa xoa lỗ tai, oán giận nói: "Thế giới này đối với người mù thật không thân thiện."

Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này, cổ tay đã bị kéo lại, nàng sững sờ, quay đầu, nói: "Ngươi làm sao thế?"

Người đeo mặt nạ chăm chú nhìn Hàn Phỉ, nói: "Về sau, không được nói hai chữ này nữa."

Hàn Phỉ không hiểu, nói: "Ta không nói sai mà."

Lúc đạo cầm lấy cổ tay nàng càng lớn hơn một chút, làm cho Hàn Phỉ cũng cảm thấy đau, nói: "Ngươi trước tiên buông tay ra đã."

"Ngươi không mù, ta sẽ chữa khỏi mắt cho ngươi."



Hàn Phỉ cảm thấy có hứng thú, nàng không hề tiết lộ cho hắn biết mắt của nàng hiện tại đã có thể nhìn thấy một ít bóng dáng mơ hồ, đúng vậy, ban đầu chỉ là ánh sáng chói mắt, đến bây giờ có thể thoáng thấy chút bóng dáng, không thể không nói đây là sự tiến bộ không nhỏ, có lẽ không bao lâu nữa, đại để có thể hoàn toàn khôi phục.

Nhưng nàng chưa nói với ai về điều này, nàng cứ yên tâm thoải mái đóng vai người mù như vậy.

Tựa hồ.. muốn biết, người này đến tột cùng là ai.

Ma xui quỷ khiến, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Vậy vạn nhất ngươi không trị được thì làm sao bây giờ? Nếu mắt của ta cả đời cũng không nhìn thấy thì sao?"

Nàng rất muốn biết đáp án, cũng đặc biệt chấp nhất mà hỏi, nếu mắt nàng giờ khắc này hoàn toàn khỏe mạng, thì trong đó nhất định là tinh quang thôi xán.

Người đeo mặt nạ không hề trả lời.

Mộc Miểu Miểu cảm thấy giờ khắc này bầu không khí có chút kỳ quái, nàng hận không tìm được một kẻ hở trên mặt đất, để cho mình chui vào, làm cho bản thân không trở nên chướng mắt, Mộc Miểu Miểu thực sự cảm thấy bầu không khí này không thích hợp cho một người ngoài như nàng xuất hiện, cho nên nàng nỗ lực đem cảm giác tồn tại của mình hạ thấp đến cực điểm, cố gắng để bản thân trở nên trong suốt.

Hàn Phỉ thấy hắn không trả lời, cũng không giục, sau đó cười, nói: "Sao ta lại hỏi ngươi vấn đề này chứ, coi như ta chưa hỏi đi."

Nói xong, Hàn Phỉ liền muốn tránh khỏi sự ràng buộc của hắn, nhưng sau một khắc, tay người kia càng siết chặt hơn, nói: "Vậy ta sẽ trở thành đôi mắt cho ngươi."

Hàn Phỉ ngẩn ra. Nàng trầm mặc một hồi. Lúc người đeo mặt nạ nói xong câu đó, cõi lòng hắn vốn có chút bất an, đã từ từ yên ổn lại, tựa hồ câu nói này không chỉ là nói với nàng, mà cũng là nói cho hắn nghe vậy.

Hàn Phỉ đột nhiên gỡ bỏ nụ cười nhạt, nói: "Trước khi nói ra câu nói này, thì ngươi hãy nói ra thân phận của mình cho ta biết đi."

Người đeo mặt nạ không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ trả lời như vậy, nhưng câu nói này cũng làm hắn không thể tránh né.

Thân phận của hắn.. Giống như tấm mặt nạ trên mặt này. Vào lúc hắn đeo mặt nạ xuất hiện, tựa hồ liền muốn che giấu hết thảy mọi chuyện.

Người đeo mặt nạ thậm chí không muốn, cũng không dám thừa nhận, ở sâu trong đáy lòng, hắn đã từng vui mừng trong nháy mắt, vui mừng vì mắt Hàn Phỉ không nhìn thấy, có thể xem hắn trở thành 'Vô Ảnh', không cần thẳng thắn đối mặt.

Suy nghĩ như vậy thật trơ trẽn, còn tương đối bỉ ổi.

Hắn một mặt phải giúp Hàn Phỉ trị khỏi mắt, một mặt lại muốn nàng vĩnh viễn không nhìn thấy như vậy, nếu thế sẽ như hắn nói vậy, vĩnh viễn sẽ trở thành đôi mắt cho nàng.

Hàn Phỉ thấy hắn không nói lời nào, 'xì' một tiếng, nói: "Ngươi xem một chút ngươi, thậm chí ngay cả thân phận chân thật của mình cũng không muốn nói, vậy thì làm sao làm được như lời ngươi vừa nói? Còn nữa, ta cũng không cần một người làm mắt cho mình, thứ ta cần, là một người ta có thể tin tưởng dựa lưng vào, mà ngươi, không phải là người kia."

Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này, trong lòng cảm thấy rung động trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại khôi phục yên lặng.

Người đeo mặt nạ khàn khàn mở miệng, nói: "Vậy ngươi từng có người như vậy chưa? Người ngươi có thể tin tưởng dựa lưng vào?"



Hàn Phỉ 'a' một tiếng, nói: "Đã từng có."

Người đeo mặt nạ ngẩn ra, nói: "Hiện tại không có sao?"

Hàn Phỉ 'ân' một tiếng, nói: "Không, hiện tại người kia không phải là người ta muốn."

"Tại sao?"

"Nơi nào có nhiều tại sao như vậy, không phải thì chính là không phải."

"Còn cơ hội không?"

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội một lần nữa trở thành người kia."

Hàn Phỉ trầm mặc: "Có lẽ có. Chỉ cần hắn còn là hắn."

Người đeo mặt nạ sâu sắc nhớ kĩ những lời Hàn Phỉ nói, trong mắt lộ ra một tia chăm chú cùng.. thống khổ.

Hàn Phỉ kết thúc đề tài này, nói: "Buông tay ra đi, mắt ta thì chính ta sẽ xử lý."

Người đeo mặt nạ từ từ buông tay ra, Hàn Phỉ rút tay về, xoa bóp, cổ tay đã có chút đau, nàng mở miệng nói: "Mộc cô nương."

Mộc Miểu Miểu một mực giữ chức tấm bình phong, ngây một lúc mới phản ứng được đây là đang gọi mình, vội vàng nói: "Đây, ở đây!"

"Yến hội đã bắt đầu chưa?"

Lúc này Mộc Miểu Miểu mới cảm thấy họ ở chỗ này đã quá lâu, yến hội chắc cũng đã bắt đầu, liền nói: "Chúng ta phải mau lên!"

Lúc này, tại bàn chủ yến hội, Man Diệp mặt không hề cảm xúc ngồi đấy, không có chút cảm giác hung phấn khi trở thành gia chủ Man gia.

Vị trí này, hắn vốn chưa từng ảo tưởng đến, nếu như không phải là đại ca có chuyện..

Chỉ cần nghĩ đến điều này, vẻ mặt Man Diệp lại vô cùng khó coi.