Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 514: Công Thành



Tần Triệt thu hồi tầm mắt, vào lúc Hàn Phỉ vừa nói xong, hắn không lên tiếng, không cắt đứt, cho Hàn Phỉ đủ mặt mũi, điều này tựa hồ vô tình tuyên cáo thân phận tân hoàng hậu này của nàng là được đế vương đồng ý cùng trao tặng. Hàn Phỉ luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Hàn Yên không hiểu ra sao xuất hiện, điểm này liền khiến người ta bất an, nàng hiểu Hàn Yên, một nữ nhân đồng ý biến thành thế thân, thư phục ở trên người đế vương đến mấy năm như nàng ta, sớm đã không còn là nữ nhân chỉ biết dùng tiểu mưu kế năm đó ở Hàn phủ nữa. Chỉ là, nàng không thể nào đoán trước Hàn Yên đến cùng là muốn làm gì.

Tần Triệt nhàn nhạt mở miệng: "Bắt đầu đi."

Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, đáp ứng một tiếng, hai người chuẩn bị một lần nữa quỳ xuống, đúng vào lúc này, một tiếng pháo hoa vang lên, thanh âm này trực tiếp khiến cho sắc mặt luôn bình tĩnh của Tần Triệt thay đổi, hắn đột nhiên xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn về phía phảo hoa nổ giữa bầu trời, mà sắc mặt nhóm Tần gia quân cũng thay đổi. Pháo hoa đột nhiên nổ giữa không trung ba tiếng có nghĩa là ngoài cửa thành có địch tấn công.

Dân chúng giống như nhận ra được khí tức bất an, dồn dập ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiên không.

Tần Triệt quyết định thật nhanh hô: "Toàn quân chuẩn bị!"

Nhóm Tần gia quân trong nháy mắt run run thân thể. Hàn Phỉ xốc hỉ khăn trên đầu lên, gương mặt khuynh quốc khuynh thành hoàn toàn lộ ra, nhưng giờ khắc này, không còn ai có tâm tư chú ý đến dung nhan của nàng, pháo hoa trên thiên không càng ngày càng ít, bên tai đã có thể nghe thấy từng trận tiếng bước chân đạp trên mặt đất, cùng tiếng cửa thành bị va. Vì hôm nay là đại điển Đế Hậu, không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cửa thành đã sớm bị phong bế, hiện tại bị va chạm, không ai sẽ cho rằng đây là có người muốn thân mật gõ cửa bái phỏng.

Không biết là người nào gọi một câu: "Có địch tấn công a!"

Chỉ một thoáng, dân chúng vốn yên tĩnh bắt đầu hoảng loạn lên, bọn họ liều mạng chạy, như con ruồi mất đầu, ngay cả các quan lại cũng bắt đầu có chút bối rối, có can đảm trực tiếp tập kích Đế đô vậy thì chỉ có một khả năng, là nội gián!

Bách Lý Mân Tu ẩn nấp trong đám đông nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh hỗn loạn, hộ vệ bên cạnh vây xung quanh bảo vệ hắn, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, chúng ta nhất định phải rời đi, đây không phải nhân thủ của chúng ta."

Bách Lý Mân Tu siết chặt nắm đấm, không lập tức ra quyết định. Hoa Phi theo thật sát bên thân hắn, nhìn đám người hoảng hốt rối loạn thỉnh thoảng xô đẩy bọn họ, nàng sốt ruột nói: "Hoàng Thượng, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây, an toàn của ngài mới là quan trọng nhất!"

Bách Lý Mân Tu ngẩng đầu lên, nhìn người ở trên sân thượng đã vén khăn lên, trái tim siết chặt, cuối cùng nói: "Không."



Một chữ, liền tuyên cáo ý tứ của hắn.

Hoa Phi thất thanh nói: "Hoàng Thượng!"

Tần Triệt nhìn đám đông phía dưới từ từ mất khống chế, trực tiếp quay về phía phó quan đang chạy tới, nói: "Tập hợp quân đội, lưu lại một phần ở lại trấn thủ, những người còn lại, theo ta ra trận."

"Vâng!"

Tần Triệt quay đầu về phía Hàn Phỉ nói: "Mập mạp, thay ta đánh một hồi trống."

Hàn Phỉ hiểu ý hắn, vào lúc này tựa hồ cũng chỉ có một cách như thế.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nghiêm túc gật đầu, nói: "Được!"

Tần Triệt nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hàn Phỉ, làm dung nhan nàng vốn tuyệt mỹ lại càng thêm diễm lệ, tản ra hào quang chói mắt, hắn đột nhiên cúi đầu, môi mỏng đột nhiên đặt lên môi Hàn Phỉ, nhẹ nhành hôn một cái. Hàn Phỉ lập tức liền trợn mắt lên, nhìn gương mặt tuấn tú kia, cùng với xúc cảm man mát trên môi, chóp mũi tràn ngập mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn một tia tình cảm ám muội.

Còn không chờ Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, Tần Triệt đã rời đi, xoay người xuống dưới sân thượng. Hàn Phỉ sững sờ đứng ở nơi đó một hồi, lập tức mạnh mẽ lắc đầu một cái, cố gắng tập trung tinh thần, hiện tại không có thời gian cho nàng làm lỡ!

Lúc trống lớn được khiêng lên, Hàn Phỉ ghét bỏ một thân áo cưới quá mức phiền toái, trực tiếp liền xé rách tay áo dài rộng, trực tiếp đá văng tà váy vướng víu, nàng nắm dùi trống, hít sâu vào một hơi, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Lúc dân chúng đang hoảng loạn nghe thấy tiếng trống quen thuộc, thân thể run lên, âm thanh kia không thể chống cự lọt vào tai, càng giống như truyền vào tận linh hồn mỗi người. Bước chân vốn hoảng loạn đều dừng lại, trong lòng tràn trề bất an cũng bị một tràng tiếng trống ôn nhu vuốt ve. Tiếng trống lần này của Hàn Phỉ cũng không kịch liệt, mà là ôn hòa, chầm chậm, làm cho hô hấp của mọi người cũng không tự chủ được mà hòa hoãn trở lại.



Lúc Hàn Yên nghe thấy tiếng trống này, sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi, nàng cơ hồ là không khống chế được cắn chặt môi dưới, quay về phía Đồ Mộng Hàm nói: "Nàng ta làm sao biết đánh trống thần nữ!"

Đồ Mộng Hàm nhớ lại những gì tổng hệ thống giao cho nó, nói: "Đây là trước kia lúc các ngươi tranh cướp, nàng lựa chọn trống, mà ngươi lại lựa chọn điệu múa khuynh thành."

Hàn Yên hiểu được, nhất thời tức giận bản thân lúc đó vì sao lại lựa chọn một vũ điệu kia, trừ đẹp đẽ, còn lại chẳng có tác dụng gì! Đồ Mộng Hàm còn chưa nói hết một điểm chính là, trong kho tri thức của hệ thống căn bản không có tư liệu hoàn chỉnh liên quan đến trống của thần nữ, dù cho Hàn Yên học, cũng chẳng qua chie là tiếng trống bình thường mà thôi, tuyệt đối không có công hiệu như đang được chứng kiến. Mà Hàn Phỉ có thể hoàn chỉnh phát huy được trống của thần nữ, sợ là đây là chuyện tổng hệ thống không muốn phát sinh nhất, Hàn Phỉ đã thu được một phần ký ức đã mất kia, mà Hàn Phỉ trước mắt này, chính là người đã dung hợp hoàn chỉnh với kí ức ngàn năm trước.

Đồ Mộng Hàm không thể không một lần nữa cảm thấy bồn chồn, trước mắt xảy ra tình huống ngoài ý muốn, phương án trước đây bọn họ chuẩn bị kỹ càng đều không đủ để đối phó với Hàn Phỉ đã hoàn thành dung hợp.

Nhóm Tần gia quân bị lưu lại khi nghe thấy tiếng trống lập tức phối hợp hành động, vội vàng tụ tập dân chúng lại, tiến hành sơ tán, ngay cả các quan lại cũng trấn định lại.

Hàn Yên quay đầu về phía Đồ Mộng Hàm nói: "Nhất định phải để bọn hắn tăng nhanh tốc độ, một khi Tần Triệt giải quyết xong, như vậy kế hoạch của chúng ta coi như xong!"

Ngữ khí Đồ Mộng Hàm trấn định nói: "Ngươi gấp cái gì, Minh Quốc cũng đã an bài xong, lần này đột ngột tập kích là điều động nội bộ, không thể giải quyết đơn giản như vậy."

Hàn Yên cắn răng nói: "Chỉ mong không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đây là sắp xếp tốt nhất của chúng ta."

Đồ Mộng Hàm thầm bĩu môi, có chút xem thường, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh nói: "Biết rồi, sẽ không xảy ra vấn đề, chúng ta mỏi mắt mong chờ là tốt rồi."

Hàn phỉ đang an ủi quần chúng sẽ không biết, giờ khắc này nàng đã sớm bị nhìn chằm chằm, đã sớm bị kẻ khác bày xuống một âm mưu kinh thiên, nàng đang hết sức chuyên chú đối mặt với sự tình trước mắt, ứng đối với mọi chuyện đang phát sinh.

Bàn tay nàng nắm dùi trống rất vững vàng, một tia sai lầm cũng không có, dưới tiếng trống động viên của nàng, mỗi người đều yên tĩnh lại, dù cho thanh âm tường thành bị va chạm càng ngày càng rõ ràng cũng không hề tạo thành hoảng loạn cường đại.