Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 500: Hoàng Hậu Thiến Tuế, Thiến Tuế, Thiên Thiên Tuế!



Tần Triệt chưa kịp phản ứng với vấn đề Hàn Phỉ hỏi, ngược lại là Tuệ Minh đại sư bên cạnh nghe thấy, vội nói: "Vâng, trận hạn hán này đã kéo dài rất nhiều ngày, khiến bách tính dân chúng lầm than."

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Thay ta chuẩn bị trống."

Tuệ Minh đại sư cũng không hỏi một lời, liền lập tức đi chuẩn bị, Tần Triệt giống như nhận ra Hàn Phỉ định làm gì, nói: "Không cần như vậy.."

Hàn Phỉ ngắt lời: "Câm miệng, đừng nói chuyện, vị trí này của chàng ngồi cũng thật sự là không vững chắc!"

Tần Triệt trầm mặc một hồi, lựa chọn không nói.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, ánh mắt lóe lên một vệt quang mang sắc bén, nói: "Nếu muốn ngồi lên, vậy thì phải ngồi cho thật vững vàng ổn định, ai cũng không thể nghi ngờ địa vị của chàng, ai cũng không thể, hiểu chưa?"

Tần Triệt gật đầu thuận theo, làm cho mọi người đứng bên sững sờ nhìn, trong lòng hô to hoàng hậu tương lại quả thực dũng mãnh.

"Hiểu rồi thì yên tĩnh đứng sang một bên cho ta."

Lúc này, trống được khiêng tới. Hàn Phỉ cầm dùi trống, hít sâu vào một hơi, bàn tay cầm dùi trống của nàng rất dùng lực, giống như àng đang cầm trong tay một thứ cực kỳ quý trọng vậy, mà lúc này, đã có người lưu ý đến động tĩnh trên sân khấu.

Hàn Phỉ cầm dùi trống, nhắm mắt lại, nghỉ một hồi, sau đó đột nhiên mở mắt ra, một vệt Ám Quang lưu chuyển, đôi mắt giống như lấp loé tinh quang, nàng đột nhiên gõ xuống.

"Đông!"

Tiếng trống cổ xưa trong nháy mắt nổ tung. Đoàn người vốn hoảng loạn giống như bị định thân vậy, tất cả đều dừng lại, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía sân khấu. Ở nơi đó, một bóng người, giống như hồ điệp linh xảo đang tung bay. Trống trận không chỉ có tác dụng để cổ vũ binh lính, mà lần này, khúc phổ Hàn Phỉ lựa chọn cũng khác trước, tiết tấu càng thêm cấp tốc, âm điệu càng thêm du dài, ngay cả khoảng cách thời gian cũng không giống nhau.

Nhóm Tần gia quân thủ vệ ở Hoàng Thành dồn dập ngẩng đầu lên, bên tai là tiếng trống quen thuộc, bọn họ vô thức nhiệt huyết sôi trào, phảng phất nhớ lại những năm tháng trên chiến trường, những tháng ngày đổ máu cùng mồ hôi đặc biệt làm người hoài niệm, nếu như có thể, những binh sĩ này không hề muốn lưu lại một nơi như Đế đô, nơi này quá mức câu thúc, lại chẳng thể tự do tự tại như ở sa trường. Nhưng, tín ngưỡng của họ đã lựa chọn leo lên vị trí kia, vậy bọn họ cũng cam nguyện hóa thành đá kê chân của Vương gia, thay hắn thủ vệ hoàng thành, thủ vệ giang sơn này. Đây, chính là tín ngưỡng của Tần gia quân.



Hiện tại, một lần nữa họ lại nghe thấy tiếng trống, tiếng trống đặc hữu của Hàn cô nương, Hàn cô nương một lần nữa gióng trống lên, bọn họ không nhịn được há mồm ra, phát sinh một tiếng reo hò vang dội, thanh âm đều nhịp, lập tức liền kiềm chế lại đám dân chúng còn đang nỗ lực chạy trốn. Giờ khắc này, dù cho tiếng sấm vẫn đang vang vọng, dù cho thiên không mây đen vẫn vũ, dù cho bầu không khí ngưng trọng, nhưng tiếng trống vẫn hóa giải tất cả mọi thứ. Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía sân khấu, ngay cả Tân Hoàng cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của họ, bọn họ đều đang nhìn thân ảnh Hàn Phỉ nhẹ nhàng bay múa.

Chậm rãi, có một trận tiếng ca truyền đến. Hàn Phỉ há mồm ra, tựa hồ đang khẽ ngâm cái gì đó, âm điệu biến ảo khôn lường, giống như tiếng ca. Tiếng ca này đã triệt để chinh phục dân chúng. Tiếng ca mang theo tiếng trống, đan xen lẫn nhau, dưới tiếng sấm ầm ầm ầm có vẻ càng thêm trống trải.

"Rầm!"

Chỉ một thoáng mưa tầm tã đổ xuống. Tiếng mưa rơi rất lớn, giống như một chậu nước khổng lồ trực tiếp đổ xuống từ bầu trời, nương theo tiếng gió, tí tách tí tách. Nước mưa bao trùm thiên địa, tất cả những náo động, những bụi bặm, những đất cát khô cằn, cùng với tất cả dân chúng. Có người còn sững sờ nhìn chân trời, mặc cho nước mưa dội xuống, không có ai đi tránh mưa, bọn họ đang chìm đắm trong tiếng trống cùng tiếng ca, tâm linh giống như được gột rửa một lần.

Mãi đến tận khi Hàn Phỉ gõ xuống tiếng trống cuối cùng, cơn mưa vốn đang mãnh liệt cũng đột nhiên dừng lại, không hề có điềm báo trước, trong không khí tràn ngập mùi hơi nước, toàn bộ đại địa cũng bị rửa qua một lần, gột sạch mọi ô uế. Dân chúng bên dưới cả người ướt nhẹp, dáng vẻ mỗi người đều ngây ngẩn, giống như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong tiếng trống và cơn mưa to vừa rồi. Hàn Phỉ thở dốc từng hơi, nàng ngẩng đầu lên, nước mưa dọc theo sợi tóc của nàng trượt xuống, cả khuôn mặt cũng bị nước mưa giội rửa một lần, có vẻ càng thêm trắng nõn đẹp đẽ.

Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời vốn cuồn cuộn mây đen đang chầm chậm tản ra, ánh mặt trời từ trong tầng mây chiếu xuống, một luồng dương quang chiếu lên người nàng, dường như độ lên một tầng tia sáng chói mắt, thân ảnh nàng cũng trở nên hư huyễn. Hàn Phỉ không nhịn được híp híp mắt, phát sinh một tiếng thở dài thỏa mãn, lại kinh hỉ phát hiện, sau khi tầng mây tản ra, một cầu vồng sáng rực rỡ từ từ xuất hiện ở chân trời.

"Là điềm lành!"

"Xuất hiện điềm lành!"

"Trời ạ, ông trời hiển linh! Là ông trời hiển linh!"

"Ông trời phù hộ Hàn Linh chúng ta, nhất định là như vậy!"

"Là ông trời a!"

Dân chúng biểu hiện càng ngày càng kích động, ánh mắt nhìn cầu vồng cũng mang đầy vẻ kính ngưỡng, người này nối tiếp người kia quỳ xuống, liên tục dập đầu. Đối với dân chúng mà nói, cầu vồng xuất hiện chính là điềm lành, chính là ông trời đang hiển linh. Bọn họ vốn cho là mây đen rợp trời là ông trời bất mãn, không nghĩ tới lại là điềm lành! Xuất hiện điềm lành liền đại biểu đây là ông trời đồng ý! Bọn họ có Tân Vương!



Tuệ Minh đại sư giật mình lập tức cao giọng hô: "Xuất hiện điềm lành, đây là trời cao ban ơn, điều này đại biểu trời cao sẽ che chở cho Hàn Linh ta! Chúng ta có Tân Hoàng!"

"Cung nghênh Tân Hoàng, Tân Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Cung nghênh Tân Hoàng, Tân Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Càng ngày càng nhiều người hô vang, lần này, không còn có ai nghi ngờ địa vị của Tần Triệt nữa, không còn ai hoài nghi đây không phải là ông trời chú định, bọn họ thần phục.

Hàn Phỉ nhìn dân chúng quỳ trên mặt đất phía dưới, rốt cục lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, lần này, sẽ không có người nào có thể dao động được địa vị của Tần Triệt.

Ngay lúc Hàn Phỉ muốn quay sang nói chuyện với Tần Triệt, cổ tay nàng đột nhiên bị kéo lại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt Tần Triệt mang theo một tia huyết hồng.

"Chàng.."

Hàn Phỉ còn chưa nói hết câu, Tần Triệt liền giơ tay nàng lên cao, trong miệng hô: "Đây, chính là hoàng hậu của trẫm."

Bách tính bên dưới dừng lại một chúti, lập tức lại hô to càng thêm mãnh liệt, thanh âm truyền khắp mỗi khắp ngõ ngách.

"Khấu kiến hoàng hậu, hoàng hậu Thiên Tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Thời khắc này, mọi thứ trong thiên địa phảng phất như đọng lại trong mắt Hàn Phỉ. Tần Triệt cầm lấy tay nàng, đột nhiên nắm chặt. Trong mắt hắn, chỉ có nàng, không còn gì khác.

Trong từng tiếng hò hét, Tần Triệt hơi hé miệng, nói một câu. Thanh âm nhẹ tới mức chỉ có chính hắn nghe thấy. Hắn nói..

"Như vậy, ta đã có thể giữ lấy nàng."