Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 437: Sự Khác Biệt Về Tinh Tệ



Lúc phát giác ra vấn đề thì đã biến mất năm người, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương lên, Hạ Hầu Bác liền vội vàng tụ tập mọi người lại, không còn phân tán, thần tình nghiêm túc nhìn chằm chằm xung quanh, cắn răng nói: "Khi nào thì bắt đầu có người mất tích?"

"Chỉ, chỉ vừa mới! Đột nhiên liền không thấy! Có phải.. Có phải gặp quỷ rồi hay không?"

Hạ Hầu Bác lớn tiếng nói: "Thấy cái quỷ gì! Tuyệt đối là có người giở trò! Tra xét cho ta, nhìn xem nơi nào xuất hiện!"

Đồ Mộng Hàm cũng nghiêm mặt nhìn xung quanh, nhưng sắc mặt không có chút nào hoảng loạn, ngay lúc Hạ Hầu Bác nhìn về phía Đồ Mộng Hàm, nàng rên một tiếng, nói: "Chẳng qua là hù dọa thủ đoạn hù dọa người mà thôi, lấy khăn che mặt cho ta, ta không nói tháo thì không được bỏ xuống, bằng không xảy ra chuyện gì chớ có trách ta!"

Người nhà Hạ Hầu lập tức gật đầu, Hạ Hầu Bác còn lộ ra vẻ chờ mong, thủ đoạn của Đồ cô nương vô cùng thần bí khó lường, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh người, vì thế hắn mới đem toàn bộ Hạ Hầu gia trở thành thủ hạ của Đồ cô nương, đương nhiên, cha của Đồ Mộng Hàm cũng là tồn tại mà Hạ Hầu Bác muốn tới gần.

Lúc tất cả mọi người che miệng mũi xong, Đồ Mộng Hàm liền mang khăn che mặt lên cho mình, sau đó lấy ra hai ba cái bình sứ, kẹp ở giữa ngón tay mở ra, vung thuốc bột bên trong lên không trung, trong nháy mắt cả một vùng không gian xung quanh tràn ngập mùi thuốc, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Thuốc bột theo gió khuếch tán mà đi, mọi người chăm chú che miệng mũi của mình, chỉ lo bị dính lên một chút, bọn họ cũng đã từng trải nghiệm sự lợi hại của thuốc bột này, một khi bị dính vào dù chỉ một chút liền sẽ bị trúng độc mà hôn mê! Mà thực vật xung quanh đều có chút khô héo, có thể thấy được độc tính mạnh bao nhiêu.

Mọi người lẳng lặng đứng vững, chờ người rình trong bóng tối ngã xuống đất. Nhưng chờ hồi lâu, cũng không có một chút xíu tiếng vang nào. Đồ Mộng Hàm nhíu nhíu mày, có chút không thể nào hiểu được, trước nay thuốc phấn nàng dùng cơ bản chưa bao giờ thất bại, hiện tại làm sao lại vô dụng rồi? Thật sự là gặp quỷ.

Trốn ở sau lùm cây, Hàn Phỉ đắc ý cười một cái, trên mặt còn mang theo một cái mặt nạ phòng độc, nàng làm một cái thủ thế, khiến nhóm Hạ Hầu Quân đang trốn ở xung quanh đều nhìn thấy chỉ lệnh của nàng. Đáng sợ nhất là, từng người Hạ Hầu Quân đều mang theo một cái mặt nạ phòng độcTừng cái, từng cái mặt nạ phòng độc hiện đại xuất hiện vào thời khắc này có vẻ hơi buồn cười, thậm chí lúc nhóm Hạ Hầu Quân vừa tiếp xúc còn chưa tin một đồ vật quái lạ như thế có thể có tác dụng gì, nhưng khi bọn họ nhìn thấy những người bản gia kia đều lấy ra miếng vải dày để che mũi miệng, bọn họ mới biết được tầm quan trọng của món đồ chơi này, nhất là những đám hoa cỏ cây cối cũng đã khô héo trước mắt. Hàn cô nương thật sự là liệu sự như thần! Đây là suy nghĩ trong lòng của đám người Hạ Hầu Quân.

Trên thực tế, Hàn Phỉ cũng là một đại phu, tự nhiên biết rõ Đồ Mộng Hàm thích chọn dùng thủ đoạn gì nhất. Lúc vụ khí tản đi một ít, Hàn Phỉ đưa tay ra, cầm một lá cờ nhỏ, sau đó lá cờ đột nhiên vung xuống, nhóm Hạ Hầu Quân đều nhận được chỉ lệnh, lập tức liền lao ra. Đồ Mộng Hàm cùng Hạ Hầu Bác nhìn thấy từ trong bụi cỏ nhảy ra từng người mang theo mặt nạ 'Mặt quỷ', đang gầm thét xông lại phía bọn họ, trong tay còn cầm một đồ vật rất kì lạ, màu sắc vừa giống mà lại không giống cây gậy. Nhưng người mà Hạ Hầu Bác mang đến dù sao cũng là tinh anh trong đám hộ vệ, nhìn thấy địch nhân đột nhiên xuất hiện, bất luận có cảm thấy quái lạ ra sao cũng đều không hoảng sợ, dồn dập lấy ra bội đao của mình, một tay che mũi, một tay cầm đao chuẩn bị đón đánh.

Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy vũ khí trong tay những người kia đều là đao liền không nhịn được cười, 'xì' một tiếng, tự nhủ: "Thật sự là không thể tốt hơn."

Lúc nhân mã hai phe giao thủ, chỉ nghe trong không khí truyền đến thanh âm 'xoẹt xoẹt', giống như có dòng điện, mà đội hộ vệ gia chủ người này tiếp người kia ngã xuống, thân thể vẫn còn đang co quắp, có một chút điện lưu lóe lên.

Chờ người gia chủ hiểu được sự lợi hại của những cây gậy quái lạ kia, bọn họ đã ngã xuống hơn nửa số người, mà những người kia sinh tử không rõ, vừa đối mặt liền tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, Hạ Hầu Bác cũng phát hoảng, không kịp chú ý trong không khí còn thuốc bột chưa tản đi, nói thẳng: "Đều lùi lại cho ta! Không nên tới gần cây gậy kia! Ném đao trong tay xuống!"

Tổn thất nhiều người như vậy, Hạ Hầu Bác coi như là nhìn ra, ngay khi binh khí trên tay ai chạm vào cây gây kia liền lập tức gục xuống. Đây quả thực là gặp Quỷ rồi!

Sắc mặt Đồ Mộng Hàm bắt đầu trở nên nặng nề, nàng nhìn thấy những người mang theo mặt nạ cầm cây gậy kì lạ kia có chút quen mắt, nhất là trang phục trên thân kia, trong chớp mắt nàng nhớ ra, những người này chính là chi mạch trước đây bị bức ép rời khỏi Hạ Hầu gia! Nếu như là bọn họ, vậy thì người khống chế những người này, sẽ chỉ có thể là..



Đồ Mộng Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận gọi: "Ngươi đừng núp ở phía sau nữa! Đi ra cho ta!"

Hàn Phỉ chậm rãi lười biếng duỗi người, đứng lên, nói: "Ngươi gọi ta sao?"

Dù Hàn Phỉ mang trên mặt một cái mặt nạ phòng độc, nhưng Đồ Mộng Hàm vẫn nhận ra được đó là Hàn Phỉ.

Sắc mặt Đồ Mộng Hàm đen xì, nói: "Ngươi đến cùng làm cái gì?"

Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ nàng ta kinh hãi thất sắc như vậy liền biết, nàng quả nhiên đã thắng cược, cô nương này sợ là căn bản còn không hiểu rõ tác dụng của hệ thống đi.

Tâm tình nàng hết sức tốt nói: "Làm cái gì? Không nhìn ra à, đương nhiên là kết thúc rồi!"

Đồ Mộng Hàm đối với lời nói không biết xấu hổ của Hàn Phỉ quả thực tức điên, nói thẳng: "Ngươi còn biết xấu hổ hay không?"

Hàn Phỉ giơ hai tay, nói: "Ngươi cho rằng ngươi dựa vào những người của bản này là có thể lên mặt sao? Này, ngươi có biết người chơi già dặn kinh nghiệm cùng với người mới chơi có cái gì khác biệt không?"

"Cái gì?"

"Người mới chơi trang bị đều bắt đầu từ con số không, mà người chơi già dặn kinh nghiệm đây, thì đã tích lũy tài sản phong phú, ta đây lại rất thích dùng tiền ép đồ. Mọi người, lên cho ta!"

Hàn Phỉ vừa dứt lời, nhóm Hạ Hầu Quân đồng loạt giơ cao cây gậy trong tay, trên thân cây gậy còn có từng tầng tia điện quấn quanh, nhìn qua khá là đáng sợ.

Khi tất cả người này nối tiếp người kia ngã xuống, Đồ Mộng Hàm cũng không nhịn được nữa, trực tiếp xoay người định rời đi, nhưng sau một khắc, thân thể nàng tê rần, con mắt trừng lớn, không thể khắc chế mà ngã xuống, rơi vào hôn mê, mà trên lưng nàng còn cắm một ống kim tiêm.

Hàn Phỉ thả súng thuốc mê trong tay xuống, chà chà một tiếng, thở dài nói. "Ba trăm tinh tệ một cái mặt nạ phòng độc, năm trăm tinh tệ một cây côn điện, 1, 500 tinh tệ một cây súng thuốc mê.. cảm giác có tiền thật là suиɠ sướиɠ, cảm giác tiêu xài tiền lại càng bay bổng hơn a."

Hàn Phỉ cười tít mắt, có một loại cảm giác dương mi thổ khí. Nàng nhớ lại lúc mới xuyên việt tới đây, khi đó nghèo đến nỗi không có cây mồng tơi mà rớt, lúc ấy mua cái gì cũng túng quẫn, ngẫm lại liền chua xót. Hiện tại.. Khổ tận cam lai a. Đây chính là sự khác biệt về tinh tệ đấy.