Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 396: Hàn Phỉ Thức Tỉnh



Trong hoàng cung Thanh Nguyên quốc.

Một căn phòng nhỏ, ngay cả cửa sổ cũng bị niêm phong lại là nơi cấm kỵ của cả hoàng cung, bệ hạ đã hạ mệnh lệnh, trong vòng chu vi mười dặm không cho phép bất luận người nào tới gần, thậm chí còn phái đội hộ vệ mạnh mẽ nhất hoàng cung canh chừng ngày đêm. Tất cả mọi người biết rõ, đó là nơi bệ hạ xem trọng nhất, ngay cả hô vệ quốc khố cũng chưa từng sâm nghiêm như vậy. Không phải không có người muốn tìm hiểu xem rốt cuộc bên trong là cái gì, chỉ có lão cung nữ mỗi tháng một lần đi vào quét tước là biết rõ, nhưng miệng lão cung nữ cũng kín như bưng, không có để lộ ra nửa điểm phong thanh, ngược lại là tất cả mọi người có thể từ khoảng cách xa như vậy cảm nhận được một trận băng lãnh, dù cho ở ngày hè chói chang hè, thì hơi lạnh từ gian phòng nhỏ kia chưa bao giờ giảm thiểu.

Một suy đoán vô căn cứ dần bị lưu truyền. Nghe đồn, trong sương phòng kia đặt một cái quan tài băng, đông lạnh người quan trọng nhất với bệ hạ. Nhưng người kia là ai thì không một người nào biết được. Người duy nhất đi vào phòng nhỏ chỉ có bệ hạ, à không đúng, hiện tại còn nhiều thêm nữ hoàng của Côn Bằng quốc, Trì Tư, vào một ngày cố định mỗi tháng sẽ ở trong sương phòng nguyên một ngày, không phải sao, Nữ Hoàng Bệ Hạ lại đến.

Trì Tư hơi nghiêm mặt, nhìn Tinh Uyên, nói: "Thời gian năm năm đã qua, vì sao bệ hạ vẫn chưa tỉnh lại? Ngươi dự đoán đến cùng là có đúng không thế?"

Tinh Uyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Thân thể bệ hạ không có bất kỳ dị dạng nào, nàng không muốn tỉnh lại ta cũng chẳng biết làm thể nào, Tư Nhi, ta cũng rất sốt ruột."

Trì Tư nghe thấy hắn kêu tên nàng thân mật như thế, sắc mặt thoáng hồng một phần, nhưng cũng không nói gì, dù sao bị gọi như vậy năm năm, sớm đã thành thói quen.

"Hiện tại cục thế quá hỗn loạn, dân gian đều đồn đại Hàn Yên của Hàn Linh là thần nữ trên đời, còn nắm giữ thần nữ truyền thừa, chuyện như vậy sao có thể khoan dung! Uy danh của bệ hạ căn bản không thể xâm phạm!"

Lúc Trì Tư nói ra câu nói này còn mang theo sự cam ghét nồng đậm với Hàn Yên, bệ hạ nàng sùng kính không cho phép bất luận người nào làm vấy bẩn, một mực hiện tại còn chỉ có thể mặc cho nữ nhân buồn nôn kia nhảy nhót không khác gì thằng hề hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, còn muốn đoạt lấy hết vinh quang vốn nên thuộc về bệ hạ nữa! Nghĩ đến đây, Trì Tư liền ấm ức muốn gϊếŧ người!

Tinh Uyên nhìn sắc mặt Trì Tư không tốt lắm, biết rõ trong số bọn họ Côn Bằng là người trung thành nhất với bệ hạ, chút mảy may xâm phạm cũng không cách nào nhịn được.

Tinh Uyên đau đầu xoa bóp huyệt thái dương, nói: "Tư Nhi, tính tình này của ngươi phải sửa đổi một chút, làm sao một ngàn năm trôi qua ngươi vẫn không thay đổi chút nào như thế, xem ra ngươi dung hợp càng ngày càng hoàn mỹ rồi."

Trì Tư mạnh mẽ nguýt hắn một cái, nói: "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"

Tinh Uyên có ý riêng nói: "Gần đây, Vân Nến dường như có động tĩnh."

Trì Tư vừa bình tĩnh lại khẩn trương lên, nói: "Vân Hỏa thức tỉnh sao?"



Tinh Uyên lắc đầu, nói: "Ta là nói, hắn giống như phát hiện bệ hạ ở trong tay chúng ta."

Trì Tư 'xì' một tiếng, nói: "Thế nào, hắn còn chưa từ bỏ tìm kiếm sao?"

Tinh Uyên bất đắc dĩ, nói: "Hắn luôn luôn chấp nhất nhất đối với bệ hạ, ngươi cũng không phải không biết."

Trì Tư bĩu môi, nói: "Phong ấn chưa mở ra, hắn tạm thời còn chưa có tư cách tới gần bệ hạ."

"Tư Nhi, chờ hắn mở ra phong ấn sẽ tìm người tính sổ đấy."

"Thêm một người như hắn cũng không nhiều."

"Vì sao?"

"Ta có thể chịu đựng ngươi thì có thể chịu đựng hắn."

"..."

Bàn tay Tinh Uyên cầm chén trà cứng ngắc một hồi, cuối cùng yên lặng uống trà.

Không lâu sau, một lão cung nữ vội vội vàng vàng chạy vào, biểu hiện căng thẳng, sau khi nhìn thấy Tinh Uyên lập tức quỳ xuống, run lập cập nói: "Hoàng, Hoàng Thượng! Động, động!"

Tinh Uyên cùng Trì Tư đồng thời đứng lên, Tinh Uyên trực tiếp hỏi: "Cái gì động? Nói rõ một chút!"

Lão cung nữ nuốt nước miếng, hít một hơi nói: "Người động a! Động!"

Sau một khắc, hai bóng người đồng thời biến mất tại chỗ. Lão cung nữ há hốc mồm, nhìn trước mặt không có một bóng người, nàng cảm giác mình nhất định là hoa mắt, bằng không vì sao Hoàng Thượng đột nhiên biến mất như quỷ thế.



Bởi vì quá mức sốt ruột thậm chí ngay cả tránh tai mắt của người khác cũng quên, hai người trực tiếp liền xuất hiện ở trong sương phòng. Chỉ thấy trong sương phòng tối tăm không có ánh mặt trời, tản ra từng trận hơi lạnh, mà hơi lạnh này, phát ra từ một cái quan tài băng đặt ở giữa phòng. Đó là một chiếc quan tại cự đại, điêu khắc đồ án Phượng Hoàng, qua tầng băng trong suốt còn mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người nằm ở bên trong, mặc một bộ hồng y, sắc mặt hồng hào, giống như đang ngủ. Tinh Uyên cùng Trì Tư cẩn thận tiến lên, nhìn chằm chằm người nằm trong quan tài băng, hai đôi mắt lom lom nhìn vào.

Trì Tư lo lắng không nhịn được cầm lấy cánh tay Tinh Uyên đứng bên cạnh, cấu cả vào da thịt trên tay hắn, Tinh Uyên quay đầu lại nhìn một chút, quyết định yên lặng chịu đựng. Lúc bọn hắn ngừng thở chờ đợi, người nằm ở trong quan tài băng kia mở mắt, trên lông mi còn mang theo băng sương, tim Trì Tư cùng Tinh Uyên trong nháy mắt treo lên cao.

Lúc Hàn Phỉ tỉnh lại chỉ cảm thấy rất lạnh, lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi hai hàm răng đều đang run rẩy, nàng không nhịn được hắt xì một cái, sau đó chính là không ngừng được hắt xì liên tục. Tinh Uyên cùng Trì Tư liền vội vàng đỡ người lên, cũng lấy cái áo choàng trên giá xuống phủ lên cho nàng, Hàn Phỉ luống cuống tay chân ôm chặt áo choàng, lạnh đến mức có chút khóc không ra nước mắt.

Nằm ở trong băng quan năm năm làm người thực vật, ngũ tạng lục phủ của Hàn Phỉ cũng bị đông lại, hiện tại tỉnh lại, nội tạng của nàng một lần nữa vận chuyển còn cần một khoảng thời gian để thích ứng, Hàn Phỉ cảm thấy, sợ là đầu óc cũng bị đóng băng đi, chỉ là loại cảm giác một lần nữa sống lại này thật sự quá tốt, ở nơi trắng xóa bị hung hăng thao luyện nàng đã sớm quên có thể hô hấp là chuyện tốt đẹp dường nào.

Một lúc sau, thần trí Hàn Phỉ đã trở lại, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy thần sắc sốt sắng của Tinh Uyên cùng Trì Tư, ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, Hàn Phỉ mới tung ra một câu.

"Xin hỏi, các ngươi là ai?"

Trì Tư cảm giác trái tim của mình bị bệ hạ mạnh mẽ thương tổn.

Tinh Uyên chần chờ nói: "Bệ hạ, ngài tỉnh rồi, thân thể còn chỗ nào khó chịu không?"

Hàn Phỉ sững sờ, nghi hoặc nhìn nam nhân xem ra cũng rất sang trọng lại rất đẹp trai kia, nói: "Chúng ta quen biết sao?"

Tinh Uyên trầm mặc, hắn đột nhiên cũng cảm thấy bị thương tâm rất nặng.

Hàn Phỉ cảnh giác một chút, lôi áo choàng, nhìn bọn hắn chằm chằm, nói: "Các ngươi muốn bắt cóc ta sao? Ta không đáng giá đâu, ta trừ thân thể toàn thịt ra thì không có thứ gì, vì thế bắt cóc ta không có ích lợi gì đâu!"

Lúc nói xong câu đó, chính Hàn Phỉ cũng sững sờ, bởi vì lúc nàng đưa tay đi mò bụng, không tìm thấy vòng mỡ quen thuộc kia đâu nữa, tầng thịt mỡ kia của nàng biến đi nơi nào rồi? Không trách được lại lạnh như vậy! Những phần mỡ giữ ấm của nàng lại chạy đi đâu? Hàn Phỉ kinh sợ xốc áo choàng lên, cẩn thận sờ sờ thân thể mình, càng sờ sắc mặt càng quái dị.

Rốt cục, nàng không nhịn được hỏi: "Cái kia.. Có gương không?"