Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 376: Lại Được Coi Trọng



Các nữ nhân bị trói trong nháy mắt khóc lên, sắc mặt Hàn Phỉ cũng xanh biếc. Tất cả mọi người bị dẫn đi về phía trước, vội vàng đi đến sơn trại đầy ắp sơn tặc. Lúc những người này đi vào lập tức khiến toàn bộ trại cũng oanh động lên, chỉ vì lần thu hoạch này cũng cũng đã bằng thu nhập nửa năm, cũng lạ là đội buôn này quá mức tự tin, cứ như vậy không mang theo bao nhiêu võ phu liền vội vàng ra đi, vừa vặn đã bị nhắm vào, vì thế lần này mới bị một lưới bắt hết.

Chẳng qua là khi Hàn Phỉ đi vào trong trại, nhìn thấy cấu tạo của toàn bộ trại, rơi vào khiếp sợ, trong lòng nàng cũng hất lên sóng to gió lớn. Toàn bộ trại xây dựng hết sức kỳ lạ, thành hình bầu dục, bốn phía dùng bùn đất hỗn tạp đúc thành tường đất, trên tường còn có rất nhiều tiểu động dùng làm tầm nhìn, toàn bộ trại làm cho người ta có cảm giác dễ thủ khó công. Mà Hàn Phỉ nhớ đến một từ, đó chính là 'pháo đài'. Không đúng, chính xác mà nói, 'Chiến Bảo'. Đây hoàn toàn xứng đáng được gọi là Chiến Bảo! Hơn nữa càng làm cho Hàn Phỉ kinh hỉ là, Chiến Bảo này dường như còn đang trong thời gian kiến tạo, hơn nửa kiến trúc trong trại còn chưa hoàn thành, vậy thì rõ nàng vẫn có hi vọng trốn thoát. Điều càng làm cho nàng hiếu kỳ hơn, là người nào có thể nghĩ ra được kiến trúc như vậy.

Rất nhanh, nhóm người bọn họ bị cả trại nhìn kỹ, mau chóng bị dẫn đến một chỗ đất trống, trên đó có rất nhiều vật giống như bao bố, bị vứt trên mặt đất. Đội buôn lộ ra vẻ tuyệt vọng, bọn họ không thể nghĩ tới, chuyến buôn bán này còn bị sơn tặc nhìn chằm chằm, thậm chí hiện tại, những sơn tặc kia không chỉ muốn hàng hóa tiền tài của họ, mà ngay cả người cũng bị bắt. Càng khổ hơn cả là các nữ nhân, mỗi một người đều khóc như mưa như gió, lời nói vừa rồi của tên sơn tặc đã dọa bọn họ phát sợ, chỉ cần vừa nghĩ tới các nàng sẽ bị những tên sơn tặc thô lỗ dã man mang về làm áp trại phu nhân, thì các nàng lại càng thêm tuyệt vọng.

Trong tiếng khóc thút thít, tính khỉ Hàn Phỉ càng thêm táo bạo, nhưng nàng nỗ lực kiên nhẫn đi quan sát toàn bộ lộ tuyến của trại, nàng không có thời gian ở đây lãng phí! Rất nhanh, từ trong đám sơn tặc đi ra một người rõ ràng là lão đại, mặc áo da hổ, để râu quai nón, ngũ quan vô cùng dương cương, vóc người lại càng khôi ngô, thân hình vô cùng cao lớn, quả thực giống như là một ngọn núi nhỏ vậy.

Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, đám sơn tặc xung quanh cũng tự giác tránh ra một con đường, cùng kêu lên: "Lão đại!"

Lão đại vung vung tay, cũng không trả lời, ánh mắt rất hứng thú nhìn quét một vòng vào đám con mồi mới bị tóm đến, khi nhìn thấy những nữ nhân từng người gầy yếu, khóc đến như hoa lê trong mưa, tê tâm liệt phế, lông mày hắn liền nhăn tít.

"Bọn đàn bà này làm sao lại ồn ào như vậy? Tất cả im miệng cho ta! Khóc chít chít, có phiền hay không?"

Trong nháy mắt, những nữ nhân vẫn còn đang nức nở đều gắt gao đình chỉ. Hàn Phỉ nhất thời cảm giác lỗ tai của mình thanh tĩnh không ít, còn thoáng cảm tạ đại thúc râu quai nón này. Nhưng trùng hợp là Hàn Phỉ không thể khống chế vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của mình, ở giữa một đám nữ nhân đang thảm thương phàn nàn trở nên đặc biệt rõ ràng, đại thúc râu quai nón liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Phỉ. Trong nháy mắt, con mắt hắn liền sáng một hồi, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ một chút, thân hình tròn vo kia vừa nhìn thật sự là rất tốt cho việc sinh dưỡng, khuôn mặt tròn tràn ngập phúc khí so với đám nữ nhân gầy còm xương đâm chết người kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, dựa theo lời mẫu thân chết sớm của hắn nói, đây chính là tướng Chiêu Tài! Còn có da mỏng non, trắng mịn không khác gì bánh bao kia nữa!

Tầm mắt tên đầu lĩnh sơn tặc này quá mức nóng, Hàn Phỉ lập tức chống đỡ không nổi, thân thể co lại, nàng xin thề, nàng thật sự nhìn thấy sự thỏa mãn trogn tầm mắt nóng rực kia! Quả nhiên.

"Đem người kia đến cho ta! Chính là nàng, người mập nhất đấy!"



Xoạt một cái, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Phỉ. Những phụ nữ không bị chọn trúng đều lộ ra vẻ vui mừng cùng thở phào nhẹ nhõm, còn có cả đồng tình thương hại. Hàn Phỉ rất nhanh bị người lôi tới, nàng không giãy dụa, bình tĩnh nhìn.

"Râu quai nón" cất tiếng cười to: "Không tồi không tồi, chính là người này! Như vậy mới tốt cho sinh dưỡng mà! Rất thích hợp để sinh cho ta một nhi tử béo trắng a!"

Khóe miệng Hàn Phỉ co giật, người này sợ là mắt mù rồi.

Đang lúc này, một thanh âm khác chen vào: "Mắt ngươi mù sao?"

Đoàn người theo tiếng nói nhìn lại. Đã nhìn thấy một công tử tuấn tú mặc trường sam màu tím từ trong một cánh cửa thô to đi ra, lúc này còn có không ít sơn tặc lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng với hắn.

Tên sơn tặc đầu lĩnh cũng không lộ ra vẻ tức giận chút nào, mà là giọng ồm ồm nói: "Man tiểu đệ, làm sao ngươi lại tới đây, không phải là đang ở trong phòng nghiên cứu bản vẽ sao?"

Người tới ngáp một cái, nói: "Ta đã nghiên cứu vài ngày, cũng phải ra ngoài hít thở một chút, nghe nói ngươi lại đánh cướp một nhóm người, vừa vặn nghe thấy tiếng ồn ào liền đi ra nhìn, không nghĩ tới ánh mắt của ngươi cũng thật không ra hồn."

"Râu quai nón" cười càng thêm nhiệt tình, lồng ngực đều chấn động, nói: "Đâu có, đâu có, ta không yêu thích những nữ nhân gầy yếu không có lạng thịt nào, không có ngực cũng chẳng có mông, vừa nhìn đã biết không thể sinh đẻ được! Vô vị!"

"Hừ, khẩu vị này của ngươi, thật sự là không dám khen tặng."

Hàn Phỉ nhìn chằm chằm người mới đến kia một lúc lâu, luôn cảm thấy đã từng gặp qua hắn ở chỗ nào rồi, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.

"Đúng rồi, Man tiểu đệ, ngươi có muốn chọn một người không? Trong những người này ngươi cứ tùy ý chọn, đại ca ta đều đồng ý!"



Nghe vậy, có không ít sơn tặc lộ ra vẻ mặt ước ao. Phải biết, trong nhóm hàng hóa này, rất nhiều nữ nhân có dáng điệu không tệ. Trên ổ sơn tặc này, bình thường nơi nào có cô nương chứ, toàn mấy tên đàn ông thô bỉ với nhau, vì thế nữ nhân ở nơi này còn xem như rất đắt giá.

"Không cần, không cần, nếu ta thật sự ở chỗ này chọn, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ cười vào mặt ta!"

Hàn Phỉ vừa nghe, trong nháy mắt liền nhớ ra, hé miệng lớn tiếng gọi một câu: "Man Diệp!"

Người này chính là người nàng từng gặp qua ở Vạn Hoa Lâu! Người cùng Bách Lý Mân Tu đi chung với nhau! Đúng vậy! Tên Man Diệp này là người của Cơ Quan Thành, có thể nghĩ ra một kiến trúc như pháo đài như thế cũng không kỳ quái!

Man Diệp cũng bị tiếng rống gọi của Hàn Phỉ làm cho kinh ngạc, không nghĩ tới còn có người nhận biết hắn, lập tức nhìn sang, khi nhìn thấy Hàn Phỉ lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Man Diệp hỏi: "Ngươi biết ta sao?"

Luôn cảm thấy cô nương mập này có chút kì quái. Đầu óc Hàn Phỉ ở thời điểm quan trọng chuyển biến đặc biệt linh hoạt, nàng không muốn sinh con cho đại thúc râu quai nón này chút nào đâu! Nàng còn muốn sinh nhi tử cho nam thần đấy!

"Ngươi quên rồi sao? Tiểu Bạch không nói với ngươi sao?"

Hàn Phỉ tiến sát lại nói. Man diệp lập tức kinh ngạc đến ngây người, nói: "Chúng ta quen biết nhau sao? Không đúng, làm sao ngươi biết Tiểu Bạch?"

Hàn Phỉ nháy nháy mắt nói: "Tiểu Bạch nhất định là quên nhắc đến ta với ngươi, nhưng ta biết ngươi a! Nhị công tử của Cơ Quan Thành, là bằng hữu của Tiểu Bạch."