Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 356: Tìm Cớ



Rất nhanh tiểu hài nhi đã nỗ lực luyện chữ được một ngày, cùng với Hàn Phỉ tiếp tục thu thập cứ vậy trôi qua. Mãi đến lúc chạng vạng tối, Hàn Phỉ đang bận rộn bị giật nhẹ góc áo, nàng quay đầu lại.

"Ta, ta viết xong rồi."

Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Thật sao?"

Hàn Phỉ bị tiểu hài nhi lôi tới chỗ đất trống bên này, đã nhìn thấy trên mặt đất phủ kín đều là chữ viết lớn nhỏ, từ xiêu xiêu vẹo vẹo, đến ra dáng, cho đến mảnh chữ viết cuối cùng kia đã hoàn mỹ đến mức khiến Hàn Phỉ không thể phân biệt được đâu là chữ do mình viết. Sắc mặt Tiểu hài nhi có vẻ kiêu ngạo mơ hồ, giống như đang chờ được khích lệ.

Trong lòng Hàn Phỉ có chút phức tạp, tiểu hài nhi so với suy nghĩ của nàng còn muốn thông minh hơn, nàng không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói: "Làm rất tốt, ngươi muốn được thưởng cái gì?"

Tiểu hài nhi do dự một hồi, nói: "Tên ngươi, dạy ta."

Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Sao lại muốn học tên ta?"

Tiểu hài nhi kiên định nói: "Mập mạp, chữ này."

Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, lập tức nhặt cành cây lên, lau sạch các chữ trên mặt đất, sau đó chăm chú viết xuống hai chữ 'Hàn Phỉ', nói: "Đây mới là tên ta!"

Tiểu hài nhi nhìn rất nghiêm túc, như là đang cố gắng nhớ kỹ chữ Hàn Phỉ vừa viết. Trong lòng Hàn Phỉ đắc ý, chính lúc nàng muốn hắn học tên nàng thật tốt, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một trận tiếng huyên náo, giống như là có người nàođó đang đến gần nơi này.

"Ta nói hắn ở đây! Đứa con hoang kia đang sống ở ngay chỗ này!"

"Ai nha, nơi này thật là âm u, hay là chúng ta đừng đi vào nữa!"

"Ngươi sợ à, có cái gì mà sợ, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ tên nghiệt tử kia hay sao!"

"Đúng rồi! Tứ muội, ngũ muội, các ngươi đúng là quá nhát gan!"

"Đi đi đi, chúng ta cùng đi!"

"Ta nói cho các ngươi biết, nghiệt tử kia có thể có chút ý tứ! Giống như là chó vậy! Còn sẽ cắn người! Đến lúc đó các ngươi phải cẩn thận một chút!"



"Ai nha, còn cắn người, đại ca, hay là chúng ta đừng đi nữa, ta sợ."

"Đừng sợ, ngũ muội, đến lúc đó ngươi đứng nhìn là tốt rồi, bên người chúng ta còn theo nhiều người như vậy."

"Đúng rồi! Có đại ca ở đây! Đến đến, chính là chỗ này!"

Bàn tay đang viết chữ của Hàn Phỉ lập tức liền cứng ngắc, sắc mặt nàng chìm xuống, chậm rãi quay đầu đi, chỉ thấy đồng tử của tiểu hài nhi cũng co rút nhanh, cả người cứng ngắc, sắc mặt rất đáng sợ, tựa hồ là muốn nhe răng nhếch miệng gầm nhẹ.

Hàn Phỉ đưa tay ôm chặt lấy hắn, đem tiểu hài nhi ấn vào trong lồng ngực của mình, thấp giọng nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, ngoan, đừng nhếch miệng, ngươi phải duy trì dáng vẻ bình thường. Được không?"

Tiểu hài nhi cứng đơ ở trong lồng ngực Hàn Phỉ chậm rãi tỉnh táo lại, hắn thu lại hàm răng, trở về với dáng vẻ trẻ con bình thường.

"Ngươi mau vào trong phòng đi, đừng ra ngoài, nghe chưa?"

Tiểu hài nhi do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Hàn Phỉ buông hắn ra, hít sâu vào một hơi, sau đó đứng dậy treo lên khuôn mặt giả tạo đi ra ngoài nghênh đón. Liền nhìn thấy mấy tiểu hài tử ăn mặc vô cùng xa xỉ, phía sau còn mang theo mấy hộ vệ, nghênh ngang đi tới. Người đến bất thiện.

Lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, dâng lên dự cảm không lành, nhưng trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười nghênh đón, hành lễ nói: "Nô tỳ tham kiến các vị chủ nhân."

Tần Mục căm ghét liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Lớn lên xấu xí như thế còn dám xuất hiện ở trong cung, quả thực là sỉ nhục con mắt."

Hàn Phỉ: "..."

Quả nhiên! Người này từ nhỏ đến lớn đều đáng ghét như vậy! Hàn Phỉ nỗ lực khắc chế kích động muốn đánh no đòn tên tiểu tử hỗn láo này, tự nói với mình, phía sau bọn họ còn mang theo hộ vệ, thật sự không thích hợp làm xằng bậy. Trừ Tần Mục cùng hai tiểu công chúa non nớt ra, còn có mấy hài tử tuổi xấp xỉ nhau, Hàn Phỉ đoán hẳn là người bồi đọc sách của Hoàng Tử công chúa, hơn nửa đều là hài tử của các đại thần, đơn giản mà nói, chính là một đám gọi là con ông cháu cha.

Tần Mục phất tay một cái, phiền chán nói: "Được rồi được rồi, ngươi lui qua một bên đi, đừng vướng bận, chúng ta tới để tìm nghiệt tử kia."

Hắn mở miệng ngậm miệng đều là nghiệt tử đã khiến Hàn Phỉ tức điên, ngay cả nụ cười trên mặt cũng sắp không thể duy trì được nữa.

"Hồi bẩm chủ nhân, Tam Hoàng Tử điện hạ chơi mệt đã nghỉ ngơi, thật sự không tiện đi ra, mong rằng các vị chủ nhân ngày khác trở lại."



Lời nói của Hàn Phỉ mới vừa xong, một bàn tay đã xông tới mặt, Hàn Phỉ rõ ràng có thể né tránh, nhưng nàng chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn đứng yên, bị đánh vô cùng chuẩn xác, lập tức liền quỳ một chân trên đất, má trái nóng rát đau đớn.

Một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ muốn làm cái gì sao một kẻ tiện tì như ngươi có thể đến quơ tay múa chân!"

Hàn Phỉ nhịn xuống nộ khí, bụm gò má, trầm thấp nói: "Đều là nô tỳ sai, đều là nô tỳ sai, cầu xin Đại Hoàng Tử Điện Hạ không trách tội! Tha cho nô tỳ một mạng đi!"

Tần Mục càng thêm không lọt mắt cái mụ mập chết bầm này, nói thẳng: "Gọi nghiệt tử kia lăn ra đây!"

Tiểu Tần triệt ở bên cửa sổ trong phòng đã chứng kiến tất cả mọi thứ. Nhất là lúc mập mạp bị đánh một cái tát. Hắn đột nhiên rất phẫn nộ, phẫn nộ đến không nhịn được nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt. Trên gương mặt nho nhỏ đầy vẻ u ám không phù hợp với tuổi đời non nớt của hắn. Hắn không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn như vậy, đem khuôn mặt của những kẻ động thủ nhớ thật rõ ràng. Mập mạp là của hắn, là của hắn. Sắc mặt hắn mơ hồ có chút xanh lên.

Bên kia, Tần Mục thấy Hàn Phỉ tựa hồ không có ý định đi gọi nghiệt tử kia, cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp đi vào trong sân, hô lớn: "Lục soát cho ta! Lôi nghiệt tử kia ra đây!"

"Vâng, điện hạ!"

Những hộ vệ kia lập tức thô lỗ đá văng từng cánh cửa, không bao lâu liền xô đẩy tiểu hài nhi đi ra.

Lúc Tần Mục nhìn thấy tiểu hài nhi, liền câu lên một nụ cười ác liệt, từ trên xuống dưới nhìn tiểu Tần Triệt vài lần, nói: "Một quãng thời gian không gặp, ngươi ngược lại là ăn mặc cũng ra dáng đấy, nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể khiến mình trở thành người sao? Ngươi chỉ là một con chó! Con chó mặc cho ta bắt nạt! Quỳ xuống cho ta!"

Tiểu hài nhi cắn môi dưới, nỗ lực không phát ra tiếng gầm nhẹ, nỗ lực không lộ ra hàm răng, mập mạp nói không nên như vậy, hắn đã đáp ứng mập mạp, vậy thì hắn phải làm được.

Hàn Phỉ đứng ở một bên nhìn, trái tim đã sắp không chịu nổi, tiến lên một bước, quỳ xuống nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ tha mạng a, Tam Hoàng Tử điện hạ đầu óc có chút không linh hoạt, vì thế, vì thế có bao nhiêu đắc tội, Đại Hoàng Tử Điện Hạ đại nhân xin đại lượng, tha thứ.."

Hàn Phỉ vẫn chưa nói xong, Tần Mục trực tiếp ngắt lời nói: "Vả miệng cho ta! Dùng lực!"

Soạt một hồi, có hai người tiến lên khống chế hai bên trái phải Hàn Phỉ.

Tên lúc trước đã đánh Hàn Phỉ một cái tát tiến lên một bước, cười gằn, nói: "Vâng, điện hạ, vậy nô tài sẽ vả miệng nàng!"

"Ba, ba, ba.." từng cái, từng cái bạt tai văng tới.

Tần Mục cười lạnh một tiếng, nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ? Hàn Linh ta không có Tam Hoàng Tử! Loại nghiệt chủng này căn bản cũng không xứng!"