Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 176: Nhiệm Vụ Thất Bại



Linh Tam cúi đầu, ngữ khí thoáng cung kính nói: "Xin Vương gia trách phạt."

Trong bóng tối, một bóng người ngồi trên ghế cũng im lặng, không nói lời nào.

Sau lưng Linh Tam mồ hôi đã chảy ướt đẫm y phục hắn, nhưng vẻ mặt hắn lại không chút nào dao động, giống như sớm đã có chuẩn bị tốt.

Một lúc lâu sau, Tần Triệt nhàn nhạt "Ừm" một tiêng.

Trái tim Linh Tam run lên, trầm giọng nói: "Nhân thủ của đối phương vượt qua dự liệu, dẫn đến nhiệm vụ thất bại, xin Vương gia trách phạt."

Linh Tam biết rõ nhiệm vụ lần này thất bại đối với Vương gia mà nói có ý vị như thế nào. Vì chờ đợi Đại Hoàng Tử ra ngoài cung, bọn họ đã chờ không biết bao lâu, vung bao không biết bao nhiêu mồi, mới có thể dẫn hắn ra. Đại Hoàng Tử Tần Mục không ngu chút nào, có thể duy trì địa vị của mình không thay đổi, còn có thể trở thành nhân tuyển đứng đầu có thể tranh đoạt hoàng vị cũng đủ để nhìn ra khả năng của Tần Mục. Một kẻ vô cùng luyến tiếc mạng sống của mình, nếu không phải là một miếng mồi thật lớn, đủ hấp dẫn, thì không thể nào hấp dẫn Tần Mục đơn độc ra khỏi Hoàng cung.

Điều này cũng có thể thấy được vì sao hiện tại Linh Tam lại sốt sắng như vậy. Tần Triệt vì lần thời cơ này, thậm chí ngay cả địa đồ cũng tung ra, kết quả bọn hắn thân là Ảnh Vệ nhưng lại tiến hành nhiệm vụ thất bại. Không những vậy, ngay cả địa đồ cũng biến mất!

Lúc trước vì có thể lừa dối Tần Mục, bọn họ đã tàn nhẫn hạ quyết tâm, đem bản đồ thật ra làm mồi nhử, vốn tưởng rằng chỉ cần giải quyết Tần Mục là có thể thuận lợi đoạt lại, kế hoạch ban đầu chính là tính toán như vậy. Nhưng, bọn họ làm sao cũng không thể nghĩ đến, lần này phái ra đến năm Ảnh Vệ, vậy mà nhiệm vụ lại có thể thất bại! Không những vậy ngay cả địa đồ cũng làm mất! Tấm địa đồ đó có thể là bản đồ kho báu của Hạ Hầu gia tộc đấy! Chỉ cần ngẫm lại, trong lòng đã đau giống như bị cắt thịt! Tấm bản đồ kho báu này ném ra bên ngoài cũng đủ để khiến hai nước có thể khai chiến đấy! Vậy mà bọn họ, thân là Ảnh Vệ chí cao, lại có thể khiến nhiệm vụ này gần như hoàn toàn thất bại, nếu không phải tín niệm chống đỡ bọn họ trở về lãnh phạt, bọn họ đã sớm tự vẫn! Phạm một sai lầm cấp thấp như vậy thì còn sống sót để làm cái gì!

Trong bóng tối, trên mặt Tần Triệt lóe lên ngân quang băng lãnh, giống như Tử Thần, trong lòng Linh Tam càng khẩn trương. Không một ai biết, so với Ảnh Vệ bọn họ võ công cao cường, thì tồn tại càng thêm kinh khủng chính là Vương gia nhìn như bệnh trạng suy yếu đang ngồi trên ghế kia. Hừ, chỉ sợ cũng chỉ có Hàn cô nương mới cảm thấy Vương gia yếu đuối, cần bảo hộ, mới sợ nâng trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan! Cũng không nghĩ một chút xem, người có thể làm Ảnh Vệ bọn hắn trung thành như thế, làm sao lại chỉ là một Vương gia nho nhỏ, ốm yếu được!

Vương gia so với bất cứ người nào trong số bọn họ đều khủng bố hơn, ở trong hoàng cung dơ bẩn này, một Hoang tử không có nhà ngoại lớn mạnh hẫu thuẫn, không có bất kỳ chỗ nào để dựa vào, còn bị hoàng hậu Khánh thị nhìn chằm chằm, mà vẫn có thể sống sót, cũng đủ để chứng minh một chuyện, bất kỳ người nào dám coi thường Vương gia đều đã sớm biến mất khỏi nhân gian.

Linh Tam có chút phân tâm, hắn không khỏi nghĩ đến, nếu Hàn cô nương ở đây, e là sẽ lại hô to gọi nhỏ giáo huấn Vương gia không biết tự chăm sóc chính mình, sẽ lại vội vội vàng vàng an bài mọi chuyện thỏa đáng, một bên cằn nhằn liên miên, một bên đem mọi sự quan tâm trong lòng một mạch nói ra. Hàn cô nương tính tình ngay thẳng như thế, có thẻ cũng là một loại mị lực đặc biệt đi. Chí ít lúc này, trên đời này người có thể động viên Vương gia như thế, người đầu tiên Linh Tam nghĩ đến, chính là Hàn cô nương. Bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự là nhớ mỗi lần Hàn cô nương lớn giọng nói a..

Linh Tam vội vã lôi tâm tư của mình về, duy trì bất động, chờ đợi Vương gia xử lý.

"Điều nhân thủ về, tiêu trừ mọi dấu vết." thanh âm Tần Triệt trong trẻo lạnh lùng nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Linh Tam đáp lại: "Vâng, đã xóa mọi dấu vết, mọi kẻ có liên quan cũng đã biến mất." Từ 'biến mất' này, đại diện cho bao nhiêu nhân mạng cũng không thể biết rõ.

"Đi xuống đi."

Linh Tam trong nháy mắt ngẩng đầu lên, có chút khó có thể tin.

Tần Triệt giống như nhận ra được sự kinh ngạc của hắn, câu câu khóe môi, nói: "Ngươi muốn lĩnh hình phạt gì?"

Linh Tam chần chờ một hồi, nói: "Vương gia, nhiệm vụ.."

"Đi xuống đi."

"Nhưng.."

"Đem chuyện thứ hai hoàn thành tốt." Linh Tam sững sờ, sắc mặt biến đổi, muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng nói: "Vâng." Liền lui ra.

Cho đến khi trong phòng chỉ còn dư lại Tần Triệt, hô hấp của hắn mới dần biến nặng, tiếng ho khan bị đè nén vang lên, khuôn mặt dưới tấm mặt nạ tái nhợt. Ho khan từ từ lớn lên, hắn lấy tay che miệng, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng lấy khăn lau tay, mà ở trong góc, những dược tài Hàn Phỉ đã từng lưu lại, vẫn còn y nguyên chưa từng được đụng tới. Tần Triệt ngẩng đầu lên, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt ngăm đen càng thêm thâm trầm, lần này nhiệm vụ thất bại so với suy nghĩ của hắn suy nghĩ còn nghiêm trọng hơn, hắn không nhịn được nở một nụ cười tự giễu. Thời gian e là không kịp a..

Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy từ trong lòng ra một lá thư, giấy đã có chút cũ nát, tương đối nhàu nhĩ, hiển nhiên là bởi vì đã xem qua vô số lần. Đó là là thư Hàn Phỉ lưu lại. Hắn mỗi một ngày đều sẽ xem một lần, dù cho nội dung bên trong hắn đã sớm đọc thuộc làu làu. Đây là cách hắn dùng để khống chế tâm tình bạo ngược muốn phát tác của bản thân, bằng cảm xúc tiêu cực không thể áp chế kia sẽ khiến hắn làm ra những quyết định không thể cứu vãn. Tỷ như, ban cho Linh Tam cái chết.

Trong đêm tối, hắn tựa như nhẹ nhàng nỉ non gọi một cái tên, giống như nương nhờ cơn gió mà gửi đi.

Một bên khác, Hàn Phỉ đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi, toàn thân nàng cũng bủn rủn. Nàng vừa trải qua một lần chung tình hệ thống, mà đối tượng chung tình chính là Thường Đức. Đúng vậy, Hàn Phỉ thân là y sư, cuối cùng quyết định dùng chung tình hệ thống để học tập Dược Nông, may mà trình độ của Thường Đức khá cao minh, dùng hắn làm đối tượng chung tình cùng Hàn Phỉ cũng không khó khăn, chí ít là đơn giản hơn so với lần học tập thư pháp với nam thần kia.

Ở trong không gian ảo học tập cũng không dài, sau khi nắm giữ được nàng liền đi ra, cả người nằm vật trên giường, mệt đến một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.

"Kí chủ không hổ là y sư, lần này điểm chung tình rất cao a! Sắp đạt tới hoàn mỹ!"

Hàn Phỉ lật người, nói: "Chủng loại dược tài của nơi này có chút không giống với dược tài ở hiện đại của ta, rất có hứng thú."

Mà đây cũng là vì Hàn Phỉ muốn học tập Dược Học, dù sao đây cũng không phải là thế giới nàng quen thuộc, dược tài khẳng định sẽ có một ít khác biệt, bệnh nhỏ nhỏ đau không quan trọng lắm, nhưng một ít tật bệnh nghiêm trọng, bất kỳ sự thiếu hụt hoặc dược tài nào không giống, đều sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Mà nàng, hiện tại không thể để xảy ra bất kì sơ suất nào.

"Kí chủ dự định trời sáng đi đến địa điểm bản đồ kho báu chỉ sao?"

Ánh mắt Hàn Phỉ tối lại, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Không, còn có chút ân tình, phải thực hiện."

Hệ thống kinh ngạc, nói: "Ngươi nói là.. Hác lão bản?"

"Hừm, giải đấu y sư lớn kia, đã sắp bắt đầu, ta muốn thông báo với người trong thôn một chút, nhiệm vụ của thôn làng cần chút tâm tư, cũng không thể liều mạng, còn nhiệm vụ Hộ Vệ thế nào rồi?"

Đào Bảo rất vô lại nói một câu: "Hệ thống còn chưa có phán định, cái này không liên quan đến ta."

Hàn Phỉ híp híp mắt, nói: "Xem ra bọn họ vẫn còn không có biểu dương chân tâm, không sao, ta có cách."

Đào Bảo yên lặng vì năm người Tề Ngộ Không mà đốt một cây nến trong lòng a.

Một đêm đi qua. Hàn Phỉ sảng khoái tinh thần đứng dậy, chuẩn bị đi gặp lão thôn trưởng một chuyến, lại bị một thanh âm rít gào vang đến tận trời làm cho kinh hãi, sắc mặt nàng thay đổi, lập tức hướng về phía thanh âm mà xông tới.