Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 173: Linh Tam, Linh Tứ Biến Mất



Mấy người thôn dân nhịn không được phải cười ra tiếng, tiếng cười kia giống như mở đầu, lập tức khiến đoàn người phá lên cười, trong lúc vô hình, khí thế hung hăng càn quấy lúc trước cũng bị đánh tan. Hệ thống lại một lần nữa bị hành động của kí chủ mình làm cho khiếp sợ, chẳng qua chỉ mất công phu mấy câu nói liền dễ dàng hóa giải không khí giương cung bạt kiếm của mọi người, nó lại một lần nữa quét qua thuộc tính thân thể của kí chủ, sau đó dần rơi vào trầm tư.

Hàn Phỉ tất nhiên là không biết hệ thống đang suy nghĩ gì, nàng nhìn xuống giỏ trúc đang nằm trên mặt đất, nói: "Làm sao vật này lại bay đến đây?"

Một thôn dân đứng ra, Hàn Phỉ vừa nhìn, đây chẳng phải là Tiểu Mễ sao?

Khuôn mặt Tiểu Mễ đầy vẻ hổ thẹn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nói: "Thật xin lỗi! Hàn cô nương! Ta, ta nhất thời không nhìn thấy trên mặt đất có tảng đá, nên bị vấp vào vì thế giỏ trúc mới bị hất văng đi như vậy.."

Tam Thẩm hỏa khí lập tức xông lên, người làm mẹ như nàng mà bị đập chết cũng không sao, nhưng nếu đập chết Hàn cô nương, vậy bọn họ chính là thôn làng đao phủ a!

Tam Thẩm bỗng xuất hiện, lập tức tóm chặt lỗ tai Tiểu Mễ, cả giận nói: "Ngươi ỷ vào khí lực đã khôi phục, liền bắt đầu không thèm chú ý như thế có đúng không! Nếu thật sự nện trúng vào Hàn cô nương, ta xem ngươi làm sao bây giờ! Mấy cái mạng của ngươi cũng không đủ đền đâu! Ngươi, ngươi đây là muốn hại chết mọi người đúng không?"

Tiểu Mễ bị mẹ véo lỗ tai, nhưng không dám phản bác, chỉ một mực xin lỗi, một nam tử trung thực, cao lớn như thế cũng đã sắp khóc đến nơi rồi.

Hàn Phỉ bật cười một tiếng, khoát khoát tay nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta chẳng phải vẫn tốt sao! Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi! Đây là mấy, ờm, thủ hạ của ta, bọn họ sẽ bảo hộ ta, các ngươi không cần lo lắng, mau đi, đi làm việc của mình đi!"

Ánh mắt lão thôn trưởng lóe lên một tia phức tạp, nhìn Hàn Phỉ, cũng nói: "Giải tán đi thôi!"

Thôn dân đang đứng xem chậm rãi tản ra, Tam Thẩm xách tai Tiểu Mễ lại xin lỗi lần nữa mới rời đi, còn Hàn Phỉ mang theo năm người vào trong nhà thôn trưởng ngồi nói chút chuyện. Lão thôn trưởng sau khi nghênh đón mọi người vào nhà, sắc mặt lại càng phức tạp nhìn năm người khí tức vững vàng kia, hắn đã sống hơn nửa đời người, chút nhãn lực nhìn người vẫn có, năm người này không một ai là người bình thường, trước không nói tới tốc độ tới vô ảnh, đi vô tung, chỉ bằng một thân mùi máu tanh cũng không thể nào xem thường được. Xem ra trên tay những người này, đã dính không ít máu tươi.

Theo lão thôn trưởng, đây là những người không thể dây vào! Vậy nhưng, người như thế, lại là thủ hạ của Hàn cô nương. Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói kia, lão thôn trưởng cảm giác mình vẫn đánh giá Hàn cô nương quá thấp. Người như nàng, căn bản cũng không thể là người bình thường, Hàn cô nương này đến cùng ẩn giấu thân phận lớn bao nhiêu đây..

Cũng giống như lão thôn trường, năm người Tề Ngộ Không cũng từ biểu hiện khác thường của những thôn dân kia mà nhận ra được chỗ không thích hợp, tốc độ nhịp nhàng kia, cùng với trận thế hình tròn quỷ dị bao vây, thực khiến người ta kinh ngạc không thôi, trận thể kia có thể nói đã phá hỏng lộ tuyến của từng người trong bọn hắn, tuyệt đối không phải là một vòng vây đơn giản.

Hàn Phỉ giới thiệu sơ lược một hồi: "Đây là thôn trưởng thôn Thủy Biên, còn đây là, ừm, có thể nói là hộ vệ của ta, Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính cùng Tiểu Ngọc, Tiểu Ngộ Không."

Chuyện này.. Thật sự là giới thiệu sơ lược a! Lão thôn trưởng không thể không mặt dày mày dạn, hỏi nhiều thêm một câu: "Hàn cô nương còn có đội Hộ Vệ như vậy, xin hỏi năm vị tiểu huynh đệ này xuất thân nơi nào?"

Xẹt-- Năm đạo ánh mắt sắc bén rơi vào trên người lão thôn trưởng, làm hắn phát run lên một cái, giống như sắp bị giết đến nơi vậy.

Hàn Phỉ dừng một chút, nói: "Thân phận trước kia của bọn họ không quan trọng, bây giờ họ chính là người của chúng ta, còn lại không cần phải để ý đến."

Lão thôn trưởng lập tức ngoan ngoãn không dám nói lời nào.

Hàn Phỉ lập tức nhớ lại một chuyện, vội vàng hướng về phía Tề Ngộ Không nói: "Tiểu Ngộ Không, ngươi mau giúp ta tìm xem, có thấy Linh Tam, Linh Tứ không!"

Tề Ngộ Không không còn gì để nói, nói: "Ngươi không phải là chủ nhân của họ à, sao lại tới hỏi ta?"

Hàn Phỉ lo lắng nói: "Gần đây ta không nhìn thấy bọn họ."

Hàn Phỉ lúc này mới giật mình, hình như đã rất lâu không nhìn thấy bóng dáng của Linh Tam, Linh Tứ.

"Ngươi không nhìn thấy bọn họ mà không cảm thấy kỳ quái à!" Tề Ngộ Không tương đối không còn gì để nói.

Hàn Phỉ vô cùng tự nhiên trả lời: "Ta cho là bọn họ muốn chơi bịt mắt trốn tìm với ta a."

Tề Ngộ Không: "..."

Hắn hiện tại cảm thấy muốn đi theo Hàn Phỉ nhất định phải duy trì một nội tâm thật bình tĩnh! Không thể tức giận, không thể tức giận..

Tiểu Ngọc cẩn thận từng li từng tí một lên tiếng nói: "Hàn cô nương, bọn họ đã rời đi rồi sao?"

Hàn Phỉ sững sờ, đột nhiên đứng dậy, hoàn toàn biến sắc. Đúng, Linh Tam, Linh Tứ là thủ hạ của Vương gia, bị hắn phái lại đây bảo hộ nàng, cho tới nay đều đi theo bên người nàng, tận tâm tận tụy, nếu như bọn họ biến mất.. Chỉ có một lý do. Tần Triệt, cần bọn họ.

Lúc ý niệm này lóe lên, Hàn Phỉ không thể ngồi yên được nữa, tâm nàng cũng đã bay vào trong hoàng cung, nội tâm vốn bình tĩnh cũng đã bắt đầu nổi sóng. Tần Triệt kiêu ngạo bình tĩnh như vậy, đến cùng là đụng phải tình huống gì mới phải triệu hoán mọi Ám Vệ trở lại? Nói cách khác.. Hắn nhất định là đã đụng phải chuyện gì đó vướng chân vướng tay rồi! Thật đáng chết, nàng vậy mà lại không nhận ra được! Nàng đang làm những thứ gì a!

Mọi người thấy sắc mặt thảm bại của Hàn Phỉ, thân thể cũng phát run cầm cập, bị dọa cho nhảy dựng, Tề Ngộ Không vội vã đỡ nàng, nói: "Hàn cô nương, ngươi làm sao thế?"

Hàn Phỉ cầm lấy cánh tay Tề Ngộ Không, nói: "Nhanh! Mau dẫn ta trở về! Ta muốn trở về!"

Tề Ngộ Không không hiểu, nói: "Chạy về chỗ nào?"

Giọng Hàn Phỉ trở nên run rẩy, nói: "Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! Ta muốn trở lại xem, mau dẫn ta trở lại! Ta muốn trở về cung!"

Nghe vậy, sắc mặt lão thôn trưởng cứng đờ.

Lúc này Hàn Phỉ cũng không thèm quản sắc mặt lão thôn trưởng như thế nào, nàng cái gì cũng không muốn quản, chỉ cần vừa nghĩ tới Tần Triệt sẽ có thể gặp phiền phức, hắn sẽ bất trắc, nàng liền hoảng hốt, hoang mang không khống chế được!

Tề Ngộ Không nhìn Hàn Phỉ rõ ràng có gì đó không đúng, nói: "Hàn cô nương, ngươi bình tĩnh đi! Xảy ra chuyện gì? Ngươi đang lo lắng cái gì?"

Hàn Phỉ ngắt lời: "Mang ta trở lại! Lập tức! Lập tức! Ta ra lệnh cho ngươi!"

Tề Ngộ Không ngốc một hồi.

Trong đầu, hệ thống không thể không nhảy ra nói: "Kí chủ! Ngươi mau tỉnh táo lại đi! Ngươi như vậy không thể xử lý bất cứ chuyện gì đâu!"

Hàn Phỉ cả giận nói: "Nhưng hắn đang gặp chuyện đấy! Đều tại ta! Đều tại ta đã không chú ý tới điểm này! Hắn nhất định là đang gặp chuyện gì đó, ta muốn trở lại bên cạnh hắn!"

Thanh âm của hệ thống cũng đề cao lên: "Nhưng bây giờ kí chủ trở về thì có thể làm được gì?"

Hàn Phỉ sững sờ, cả người trở nên ngây ngốc.

Hệ thống nói tiếp: "Kí chủ, ngươi bây giờ đi về để làm gì? Ngươi mặc kệ lần khảo hạch này sao? Vậy còn nhiệm vụ của A Mã Cung? Còn nhiệm vụ địa đồ? Nhiệm vụ củaThôn Thủy Biên? Những thứ này ngươi định mặc kệ à? Nếu ngươi trở về, ngươi có thể làm cái gì? Kí chủ, ngươi chỉ là một tú nữ mà thôi! Ngươi căn bản không thể làm bất cứ cái gì hết!"