Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 157: Đào Đất



Rất nhanh, ba người liền hướng về phía trước đi tới, thâm nhập vào trong rừng, Đậu Nành cùng Tiểu Mễ dừng bước chân, nói: "Hàn cô nương, chính là nơi này, đây chính là nơi sắn bắn thường xuyên của chúng ta, nhưng như ngươi chứng kiến, bây giờ nơi này ngay cả chim cũng không có, vì thế chúng ta cũng không có cách nào kiếm sống nữa."

Trong giọng nói còn có mấy phần đau lòng. Trước đây, bọn họ cũng đều là thợ săn bắn giỏi, tố chất thân thể vô cùng tốt, có biết thế nào là làm ruộng đâu, vì thế khi săn thú không còn được nữa, thôn của họ liền phải trải qua thời gian gập ghềnh khó khăn học trồng hoa màu, nhưng còn không chờ bọn họ thu hoạch, đã bị hỏng gần hết. Loại cảm giác không thể ra sức này bọn họ đã trải nghiệm đủ.

Hàn Phỉ có vẻ căng thẳng bắt đầu tra xét bốn phía, Đậu Nành cùng Tiểu Mễ cũng không thèm để ý, liền đứng tại chỗ chờ nàng, nếu như là trước đây, bọn họ còn phải cẩn thận vì sợ bị động vật nơi này làm bị thương đến Hàn cô nương, nhưng hiện tại.. đến bóng ma còn không có, cứ việc xem đi.

Tuy nhiên dáng vẻ tìm kiếm đồ vật rất chăm chú của Hàn Phỉ khiến hai huynh đệ cũng rất hiếu kỳ, Đậu Nành trực tiếp hỏi: "Hàn cô nương, ngươi đang làm gì thế?"

Tiểu Mễ cũng tiếp một câu: "Chung quanh đây cũng không có vật gì nhúc nhích được đâu, chúng ta đã đào sâu ba thước cũng không tìm thấy một con chuột."

Hàn Phỉ cũng không quay đầu lại nói: "Giúp ta tìm xem có nơi nào mà một mảnh cây cối đều bị khô héo không."

"Cái gì?"

"Nói chung tìm một nơi mà các ngươi cảm thấy không đúng ấy."

Hai huynh đệ có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn theo lời Hàn Phỉ tìm xem có nơi nào như vậy hay không. Thời gian từng chút trôi qua, suy đoán của Hàn Phỉ đã bắt đầu có chút dao động, có khả năng là nàng ngửi sai.

Không bao lâu sau, Tiểu Mễ liền kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Hàn cô nương, ngươi xem nơi này, có phải là kỳ quái hay không?"

Hàn Phỉ lập tức nhanh chân chạy tới, đã nhìn thấy nơi Tiểu Mễ chỉ, đó mà một mảnh đất trụi lủi, trái ngược hoàn toàn với vùng cây cối rậm rạp xung quanh, mảnh đất này trọc đến nỗi ngay cả cỏ cũng không mọc nổi, màu sắc bùn đất cũng có chút quái dị, hơi hiện ra màu xanh lục.

Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, nói: "Đúng rồi, chính là chỗ này!"

Đậu Nành ngồi chồm hỗm xuống, muốn đưa tay chạm vào lớp đất màu xanh lục kia, nhưng còn không kịp đụng tới, bàn tay đã bị đập cho một cái, lực đạo mạnh đến nỗi làm cho một đại nam nhân như hắn cũng đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.

"Ngươi muốn chết sao?"

Hàn Phỉ nổi giận trong nháy mắt khiến Đậu Nành không dám cãi lại.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Tiếp tục tìm kiếm, tìm nơi nào giống như thế này, phạm vi nơi đây lớn như vậy chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi chỗ này đâu."

Hai huynh đệ nhìn nhau, sau đó vẫn là Tiểu Mễ cẩn thận từng li từng tí một hỏi một câu: "Hàn cô nương, chuyện này có vấn đề gì không?"

Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "E là có người muốn hại chết cả thôn các ngươi."

Thân thể cả hai huynh đệ cùng chấn động, cả giận nói: "Là ai?"

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, chỉ vào mảnh đất kia, nói: "Bây giờ mau đi tìm, nhanh đi, mang người trong thôn tới, toàn bộ mọi người cùng đi tìm, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra những nơi giống như thế này, nếu không nhanh sợ là những thứ này sẽ biến nơi đây thành ngọn núi chết đấy!"

Nghe tình hình Hàn Phỉ nói khẩn cấp như vậy, biểu hiện cũng không có chút nào đùa giỡn, huống chi, mảnh đất màu xanh kia lộ ra một tia khí tức vô cùng khủng bố, hai người cùng gật đầu, nhưng chỉ có Tiểu Mễ chạy về thôn.

Hàn Phỉ kinh ngạc nói: "Sao ngươi không quay về? Phải đem người đến càng nhanh càng tốt chứ."

Đậu Nành kiên định lắc đầu, nói: "Nương muốn chúng ta bảo vệ ngươi thật tốt, một mình Tiểu Mễ trở lại là được rồi, ta ở lại chỗ này, hắn chạy rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ mang theo mọi người lại đây."

Trong lòng Hàn Phỉ có một chút cảm động, quả nhiên bản chất thôn dân vẫn luôn thuần phác thiện lương, dù ban đầu có địch ý với nàng thì đó cũng chỉ là do bản năng tự vệ mà thôi.

Hàn Phỉ đem tia cảm động này để trong lòng, bắt đầu ngồi xổm xuống nhìn mảnh đất màu xanh lục kia. Vừa rồi, nàng đánh Đậu Nành một cái thật ra cũng là vì cứu mạng hắn, thứ này ngay cả nàng cũng không dám tùy tiện đụng vào.

Đợi một lúc liền thấy một nhóm người đông thế mạnh chạy tới, Hàn Phỉ cũng kinh ngạc, nàng không nghĩ thôn dân lại tới nhanh như thế, còn tưởng rằng Tiểu Mễ phải mất một khoảng thời gian cơ đấy, dù sao lời một người ngoài như nàng nói, làm sao có thể khiến mọi người hoàn toàn tin tưởng được. Nhưng khi nhìn thấy khoảng đất đứng chật kín thôn dân, Hàn Phỉ cũng có chút chấn động.

"Ngươi chính là Hàn cô nương sao?"

Đứng đầu tiên là một lão nhân khoảng ngoài năm mươi tuổi, nhưng tinh thần còn rất tốt hướng về Hàn Phỉ hỏi.

Tam Thẩm giải thích giúp Hàn Phỉ: "Hàn cô nương, đây là thôn trưởng của chúng ta!"

Hàn Phỉ vô cùng lễ phép nói: "Thôn trưởng người khỏe chứ ạ, ta là Hàn Phỉ, đột nhiên triệu tập mọi người lại đây thật sự đã quấy rầy rồi."

Thôn trưởng vung vung tay, chăm chú nói: "Không có chuyện gì, ta nghe Tiểu Mễ nói, ngươi tìm thấy điểm khác thường trong núi?"

Hàn Phỉ gật đầu, nhưng vẫn không giải thích quá rõ ràng, nói: "Ta không khẳng định, nhưng có bảy, tám phần mười nắm chắc."

Nghe vậy, nét mặt già nua của thôn trưởng cũng thả lỏng, chăm chú nói: "Hàn cô nương, mời nói! Việc này rất trọng đại với chúng ta!"

Hàn Phỉ chỉ chỉ mảnh đất kia, nói: "Chi tiết sau này sẽ nói, các ngươi mau chóng đi tìm khắp ngọn núi một lần, chỉ cần tìm được nơi giống như vậy, liền phái một người bảo vệ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng dùng tay chạm vào, cũng không cần hiếu kỳ, chỉ cần đứng xa bảo vệ là được."

Một đám hán tử cùng đồng thanh nói: "Được!"

Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Phụ nữ đi về nhà lấy cuốc, nông cụ khác chỉ cần làm bằng sắt cũng có thể được, mang tới đây, mặt khác, mang tới giấm trắng, cái này có không?"

Tam Thẩm lập tức nhanh chóng đáp: "Có, có! Ta còn một ít!"

"Rất tốt! Cũng mang tới đi!"

Trong đó có không ít hài tử cũng theo lại đây, Tiểu Châu cũng ở trong đó, nàng nhìn thấy người lớn ai cũng đều có việc để làm, liền nhào vào lồng ngực Hàn Phỉ, nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Tiểu Châu cũng muốn làm việc!"

Hàn Phỉ dở khóc dở cười, sờ sờ đầu nàng, nói: "Vậy Tiểu Châu cùng các bạn nhỏ đi cổ vũ mọi người cố lên nhé!"

"Được!"

Toàn bộ thôn Thủy Biên bắt đầu bận túi bụi, các hán tử dựa theo lời nói của Hàn Phỉ, phân mấy người một tổ chia nhau ra tìm, bởi vì diện tích ngọn núi không nhỏ, nên cần hao phí kha khá thời gian tìm kiếm.

Phụ nữ thôn Biên Thủy cũng rất cường hãn, tuy đói bụng xanh xao vàng vọt, nhưng vì thấy có hi vọng, cũng lập tức lên tinh thần, lấy ra khí lực cuối cùng chống đỡ, chạy về nhà lấy nông cụ bằng sắt tới. Toàn bộ thôn Biên Thủy giống như tràn ngập hi vọng, mỗi người đều không còn tử khí âm trầm, mà hăng tiết giống như được đánh máu gà vậy, tinh thần rất phấn khởi.

Mà Hàn Phỉ, vẫn ngồi xổm bên cạnh mảnh đất màu xanh lục kia, vẻ mặt nghiêm nghị, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn biểu hiện nghiêm trọng của nàng như thế, Tiểu Mễ cũng Đậu Nành được giao phụ trách bảo hộ nàng cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rối suy nghĩ của Hàn cô nương, làm lỡ chuyện sinh tử tồn vong của cả thôn làng, đây chính là đại sự đấy!

Vậy nhưng, Hàn Phỉ thật đang suy tư sao?

Thật ra nàng hiện giờ đang cùng hệ thống tán gẫu cơ.

"Đào Bảo, ngươi nói xem kẻ làm ra chuyện này để hại chết người trong thôn Thủy Biên tâm địa có bao nhiêu ngoan độc a!"

"Quả thực chính là kẻ bại hoại nhân gian!"