Vùng Đất Tự Do

Chương 297



Diện tích toàn thành Oregon vào khoảng năm trăm cây số vuông, phần phía Đông là nơi tập trung các lô cốt, hầm hào, phía Tây là thung lũng Oregon.

Thung lũng Oregon trải rộng hàng chục cây số theo hướng Bắc Nam, nền đất cứng, khô ráo và bằng phẳng, là địa điểm cực kỳ thích hợp cho việc triển khai số lượng lớn các thiết bị cơ giới.

Một nửa thung lũng Oregon nằm trong tầm pháo kích của Lữ Đoàn Đen, tuy nhiên do lượng đạn pháo hạn chế, chỉ có thể bắn nhỏ giọt nên không đủ sức gây uy hiếp đáng kể cho các phương tiện bố trí tại đây, thêm vào đó bên phía Tam Quân cũng đã bố trí ba Sư đoàn pháo binh ở các vị trí trọng yếu tại thung lũng, sẵn sàng áp chế ngược lại trong trường hợp bị tấn công bất ngờ.

Vào thời điểm hiện tại, Tam Quân đã bố trí hai nghìn xe tăng các loại, nằm rải rác trên khắp thung lũng.

Hai nghìn chiếc xe tăng này không phải là toàn bộ lực lượng của Tam Quân. Theo kế hoạch, sẽ có thêm ba nghìn chiếc xe tăng được triển khai đến đây trong vài ngày tới, nâng tổng số xe tăng lên năm nghìn chiếc, nhiều gần gấp đôi Lữ Đoàn Đen.

Vì nhiều lý do mà việc huy động bị chậm trễ. Lực lượng trinh sát của Lữ Đoàn Đen nắm bắt được thông tin này, dẫn đến một quyết định táo bạo được đưa ra.

Hai tiếng sau cuộc họp của Ban chỉ huy Lữ Đoàn, Thomas công bố với cả thế giới về sự ra đời của Đế quốc Đại Bàng, những người lính của Lữ Đoàn Đen đã chính thức trở thành công dân của một quốc gia mới.

Thông tin này nhanh chóng lan truyền, khiến mọi người đều kinh ngạc.

Đây là thời khắc lịch sử. Vùng đất Tự Do đã có quốc gia đầu tiên sau mười sáu năm liên tục tồn tại với tư cách là một khu vực không nhà nước, không biên giới, không luật pháp.

Liên quân ba Lữ Đoàn ngoài mặt giễu cợt hành động của Lữ Đoàn Đen là biểu hiện của tình trạng tuyệt vọng trước thời điểm bị xóa sổ, nhưng trong thâm tâm các nhà lãnh đạo Tam Quân đều hết sức tức giận.

Mọi cuộc cách mạng đều có điểm khởi đầu. Lữ Đoàn Đen đã đặt ra một tiền lệ, tiền lệ này nếu không cẩn thận có thể dẫn đến sự tan vỡ của Liên Minh. Đối với những người bụng ôm đầy tham vọng như John Green hay Jackson Jay, họ muốn được là nhà lãnh đạo tối cao của một thực thể thống nhất chứ không muốn chứng kiến Vùng đất Tự Do bị chia rẽ và cát cứ, dẫn đến tình trạng phân tán nhân lực và tài nguyên.

Đúng là trước đây John và Kevin đã từng tính đến phương án tách ra khỏi Liên Minh, nhưng nay họ sắp tiêu diệt thành công Lữ Đoàn Đen, đối thủ chính yếu đang trên đà diệt vong, họ không thể chấp nhận được việc lực lượng này gây ra các phiền toái mới về mặt tư tưởng và chính trị.

Các nhà lãnh đạo Tam Quân đều đồng lòng nhất trí cần phải tiêu diệt quốc gia vừa nhen nhóm, không cho phép nó tiếp tục tồn tại và sinh sôi.

Ở chiều ngược lại, hai triệu công dân đế quốc được phát súng để tham gia chiến đấu. Họ không quan tâm nhiều đến việc từ nay họ đã thuộc về một quốc gia mới, mà chỉ mong muốn được sống sót thêm một thời gian nữa.

Đúng một ngày sau khi ra đời, Đế quốc Đại Bàng đã khai mở đợt phản công đầu tiên.

Buổi sáng hôm ấy khi mặt trời vừa lên, sư đoàn pháo binh thuộc Đại Đoàn Quân Sao Băng bất thần khai hỏa dồn dập vào sườn trái thung lũng Oregon, bắn cháy ba chiếc xe tăng, buộc các sư đoàn pháo binh của đối phương nổ súng đáp trả.

Các Sư đoàn pháo binh của Tam Quân tin rằng cuộc đấu pháo sẽ sớm kết thúc, bởi kẻ địch không có đủ đạn dược để kéo dài cuộc đấu pháo. Ai dè tiếng pháo nổ vang mãi vẫn chưa dứt.

Đế quốc đã dồn toàn bộ đạn pháo còn lại cho cuộc đấu này. Đây là canh bạc tất tay, nếu không giành được thắng lợi vang dội sẽ chẳng còn bất kỳ viên đạn nào để khai hỏa sau này nữa.

Các sư đoàn tăng thiết giáp của Tam Quân được lệnh dồn sang sườn phải của thung lũng, trong khi các sư đoàn pháo binh triển khai ngược lại sang bên trái hòng tạo sức mạnh tổng hợp áp chế hỏa lực đối phương.

Đó chính là thời điểm ba nghìn chiếc xe tăng do Julian Grey chỉ huy xuất kích. Chúng lần lượt rời khỏi các công sự kiên cố và hầm ngầm để tiến lên, nhằm thẳng vào đội hình còn đang lộn xộn của địch.

Hai bên bước vào cuộc đấu tăng lớn nhất từng được biết đến trong lịch sử chiến tranh loài người.

Đó là cuộc đối đầu thuần túy sức mạnh. Số lượng xe tăng của đế quốc nhiều hơn gấp rưỡi và là bên chủ động, dẫn đến việc sớm chiếm được ưu thế.

Đội hình tăng của Tam Quân còn đang triển khai chưa xong đã bị tấn công, kíp thủ hoảng loạn, xuất hiện cảnh tượng dồn ứ, xe trước cản đường xe sau, các xe đi đầu bị bắn cháy, khói đen bốc lên cản tầm nhìn và khiến rất nhiều chiếc xe tăng ở giữa rơi vào tình trạng mắc kẹt, không thể tiến lên, cũng không thể lùi lại.

Lực lượng bộ binh của đế quốc được triển khai song song với các sư đoàn thiết giáp cơ giới, được trang bị tên lửa cầm tay và đi theo tổ nhóm ba người, mục đích là để bắn cháy các xe tăng bị mắc kẹt trên thung lũng.

Cách làm này rất hiệu quả. Đánh từ sáng tới trưa, bên phía Tam Quân đã mất năm trăm xe tăng trong khi bên đế quốc chỉ mất bốn mươi xe.

Do hai bên đang giáp lá cà nên pháo binh bên Tam Quân không dám khai hỏa bừa bãi. Họ cũng phải căng sức ra để chống lại các cuộc pháo kích dồn dập của đối phương.