Vùng Đất Tự Do

Chương 187



Quintus nhìn thấy con dao, sắc mặt vẫn thản nhiên như không.

- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, anh hơi mất bình tĩnh rồi. Uống nước đi, nghe lời tôi nói đã. Cả đời anh chỉ biết dao với kiếm, trí thông minh của anh đều hướng đến việc làm thế nào giết người nhanh nhất và hiệu quả nhất. Nhưng có những lúc giết người không thể giải quyết được điều gì, chưa kể chắc gì anh đã kịp giết tôi.

Một thoáng do dự của Tài, cánh cửa bật mở, Erich Von Daniken dẫn hai mươi người bước vào, cả hai mươi người này đều mặc áo đỏ của các Hiệp Sĩ.

Sự xuất hiện của hai mươi người này khiến Ethan Kath và Tài sửng sốt.

Dường như Quintus không chỉ dùng người của mình thay thế các Hiệp Sĩ làm công việc bảo đảm trị an, hắn còn làm chủ luôn lực lượng này tại Khu Bắc. Với tư cách là Cố vấn đặc biệt của Tư Lệnh, gã nắm quyền điều động các Hiệp Sĩ làm việc cho gã, theo ý muốn cá nhân của gã.

Quyền lực của Quintus đã ăn sâu bén rễ bên trong Liên Minh, tựa như một con ký sinh trùng đang hòa quyện với vật chủ mà vật chủ không hề có ý thức gì về điều này, thực tế này đối với Ethan Kath vừa khó tin, vừa đáng sợ.

Quintus cười lớn:

- Tôi biết anh là đệ nhất sát thủ của Hiệp Hội, tuy nhiên vì thế mà bảo rằng có thể giết tôi tùy ý thì hơi quá tự phụ rồi đó. Trần Tuấn Tài, may ra anh làm bị thương tôi, sau đó thì sao? Hãy nghĩ về hậu quả của nó. Tôi không có ý đe dọa nhưng chẳng nhẽ anh chấp nhận để vợ con anh, tổ chức của anh, đồng đội của anh trước muôn trùng sóng gió? Một phút liều lĩnh dẫn đến ngàn năm tăm tối, tiếng xấu muôn đời, biết đâu dưới sân bên dưới lại xuất hiện thêm bức tượng nữa miêu tả sự tình ngày hôm nay giữa anh và tôi, lúc đó con anh nhìn vào không biết nó sẽ nghĩ như thế nào?

- Quintus Pedius..

Tài gầm rít trong cổ họng, bàn tay cầm dao rung rung, trong đầu bao luồng ý nghĩ nổi lên, làm hắn không sao bình tĩnh được.

Hắn thực sự không nắm chắc việc giết Quintus và bước ra khỏi đây an toàn. Thậm chí có đến chín mươi phần trăm khả năng chính bản thân hắn bị giết trước khi kịp đụng vào người Quintus.

Quintus đã sống bằng nghề giết người trong nhiều năm, giờ đây hắn đạt đến trình độ nào rồi Tài chưa nắm rõ, liều lĩnh vì một thứ mình không nắm rõ sẽ mang lại những hậu quả không sao sửa chữa nổi.

Tài cúi mặt, thu con dao lại.

Cuộc đời của người đàn ông không trải bằng hoa hồng, rất thường khi phải nếm trải nhục nhã. Nhục nhã là một phần cuộc đời họ, tựa như mặn chát là đặc trưng của biển khơi. Một vài nhân vật phi thường sẽ bước qua sự nhục nhã để chạm tới đỉnh vinh quang, trong khi đa phần sẽ phải nuốt ngược nỗi đau đó vào trong bụng và mang theo nỗi đau ấy xuống cửu tuyền.

Vấn đề của Tài, cũng như bao người đàn ông khác trong tình cảnh của hắn, là hắn hoàn toàn không biết liệu một ngày nào đó hắn sẽ trả được mối nhục này hay không. Tương lai trong mắt hắn thật bi đát và mờ mịt. Thứ duy nhất mà hắn biết chắc, đó là hắn không thể chết một cách vô nghĩa.

Hắn cần phải nhẫn nhục.

- Quintus..

- Cố vấn đặc biệt Quintus.

Tài cố hết sức để giữ cho giọng nói của mình thật thản nhiên.

- Cố vấn đặc biệt Quintus, tôi muốn gặp vợ con tôi trước khi về.

Quintus làm ra vẻ suy nghĩ:

- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, công việc ở đây hết sức bận rộn, lẽ ra tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của anh. Nhưng vì tôi là một người theo chủ nghĩa nhân đạo nên tôi sẽ hạ cố chấp nhận yêu cầu có phần quá đáng này. Anh chỉ có năm phút để gặp cô Emily Hà. Nếu anh đáp ứng yêu cầu này, tôi sẽ cho người thu xếp cuộc gặp.

Ethan tức giận nói:

- Làm sao có thể vô lý như vậy được?

- Quan chức cấp cao ra lệnh cho cấp thấp thì có gì mà vô lý? Đội trưởng Ethan, tôi yêu cầu anh nghiêm khắc rút kinh nghiệm việc này, nếu không tôi sẽ có lời than phiền với Tư Lệnh.

Tài nói:

- Ethan, anh không cần tự đặt mình vào thế khó. Tôi đồng ý với yêu cầu này. Tôi sẽ chỉ gặp vợ con năm phút rồi đi ngay.

Quintus mỉm cười:

- Tốt lắm. Thống soái Erich Von Daniken, anh cùng người của mình đưa thủ lĩnh Trần Tuấn Tài đến gặp cô Emily Hà. Tôi tin rằng anh Tài là người biết giữ chữ tín, nhưng nếu chẳng may anh Tài không làm được điều đó thì nhiệm vụ của các anh là đảm bảo lời cam kết giữa hai người chúng tôi được thực thi. Nếu anh không làm được việc đó thì tôi sẽ trị tội anh.

Erich Von Daniken đáp một cách dõng dạc:

- Xin bệ hạ yên tâm. Chúng tôi sẽ đặt Trần Tuấn Tài vào vị trí phù hợp với hắn.

Tài chưa bao giờ bị sỉ nhục như ngày hôm nay. Dường như sự tổn thương và miệt thị đã trở thành một dòng chảy vô tận, không có điểm dừng.

Hắn đã từng phải cưỡng ép mình tuân phục trước cha con nhà Doherty, nhưng cảm xúc ngày đó cũng không mãnh liệt như bây giờ.

Đầu óc của hắn vì bị tổn thương quá đỗi mà trở nên nát vụn, hắn bước đi giữa đoàn Hiệp Sĩ, cảm nhận ánh mắt khinh miệt của Quintus, tựa như con khỉ bị ném vào vườn thú, không biết trốn đi đâu được.