Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 34: Ăn cơm chung



Chương 34: Ăn cơm chung

“Tịch tổng,” Công Tây Kiều nhận điện thoại, trong nói lời mang theo ý cười, “Sao hôm nay lại có thời gian gọi cho tôi thế?” Người này bình thường không phải đều lẳng lặng gửi tin nhắn cho mình sao?

“Hả?” Nghe được đối phương nói muốn tới đây tham ban, y nhìn nhìn bên ngoài thì không thấy bóng dáng Tịch Khanh đâu cả, nhân tiện hỏi, “Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”

“Ừm, tí nữa tôi còn một cảnh quay, quay xong thì ăn cơm nhé,” Công Tây Kiều để điện thoại xuống, cười một tiếng.

“Kiều thiếu, lát nữa Tịch tổng tới đây tham ban sao?” Tiểu Dao nhỏ giọng hỏi một câu, nhớ tới khí thế không giận mà uy của Tịch tổng liền cảm thấy căng thẳng.

“Ừ,” Công Tây Kiều đưa di động cho cô, “Buổi tối mọi người cứ về sớm, anh bao mọi chi phí.”
Tiểu Dao vui tươi hớn hở đáp lời, vô cùng tán thưởng hành động khẳng khái này của Công Tây Kiều.

Bởi vì cảnh tiếp theo phải mặc trang phục khác, nên khi Công Tây Kiều đi đổi quần áo hoá trang lại xong thì đã hết nửa tiếng. Các diễn viên khác đã chuẩn bị xong, y đứng vào vị trí, ra dấu với đạo diễn Vương tỏ ý đã sẵn sàng.

Tịch Khanh an tĩnh đứng ở trong góc nhìn Công Tây Kiều mặc áo lông cáo đi ra, đuôi lông mày hơi động.

Trần Khoa đứng bên cạnh nhìn Tịch Khanh, hắn cảm thấy mình như đang nhìn một bức tượng sáp vậy, từ đầu đến chân đều xuất sắc tinh xảo không tì vết, thế nhưng lại không có chút nhân khí nào.

“Công tử, yêu nữ ma giáo này có thủ đoạn tàn nhẫn, nam nhân chết dưới ma trảo của cô ta nhiều vô số kể, lỡ như cô ta xem trọng ngài ……” Từ Siêu sắm vai gã sai vặt cau mày, vẻ mặt không đồng ý, “Việc này quá nguy hiểm, hay để nô tài đi cho.”
Quý công tử kéo áo lông cáo trên người, bởi vì quá lạnh nên y muốn mặc dày thêm một xíu, nhưng bốn phía đều là những cao thủ võ lâm chỉ ăn mặc đơn giản bay qua bay lại, cho nên y chỉ đành mặc thêm một chiếc áo khoác lông mới có thể miễn cưỡng giữ ấm được đồng thời duy trì phong độ và hình tượng cao thâm của mình, “Không phải nói yêu nữ ma giáo thích thanh niên anh tuấn trắng trẻo à?” Y xoi mói liếc liếc dáng vẻ cao to đen hôi của gã sai vặt, “Yêu nữ ma giáo có thể coi trọng loại hình tục tằng này của ngươi sao?”

Gã sai vặt suy nghĩ sâu xa một lát rồi gãi gãi đầu: “Điều này cũng đúng.”

Chủ tớ hai người đột nhiên thấy một sạp nhỏ bên đường, quý công tử tiện tay lấy một quyển sách trên quầy hàng, sau đó cười ha ha nói, “Thoại bản này thật thú vị, nữ nhân của nữ nhi quốc thật dũng mãnh, ha ha ha.”
“Nếu công tử thích thì mua một tặng một, chỉ cần mua một quyển 《 Đông Tường Ký 》 thì sẽ được tặng thêm một quyển mà ngài đang cầm.” Người bán hàng lấy một quyển sách khác trên quầy, vẻ mặt hưng phấn nói, “Quyển sách này có vô số mỹ nữ, rất là tuyệt vời.”

“Chuyện tình của thư sinh nghèo cùng giai nhân bị mù có gì hay đâu,” quý công tử nhét sách vào áo, xoa xoa bàn tay đã lạnh, “Ta chỉ muốn quyển này, Đại Đầu, trả tiền.”

Chờ hai người bọn họ đi mất, người bán hàng mới hưng phấn vuốt chòm râu lẩm bẩm: “Hôm nay cuối cùng cũng gặp được tri âm.” Giọng nói nọ nào còn thô ách như trước, rõ ràng là một giọng nữ dễ nghe.

“Tốt, cảnh này qua.” Đạo diễn Vương vừa lòng gật gật đầu.

Đạo diễn Vương mới vừa nói xong, Công Tây Kiều liền cởϊ áσ choàng ra, sau đó đau khổ nói: “Đạo diễn Vương, áo lông này nóng quá, chú có thể thay bằng lông nhân tạo được không?”
“Nếu không phải vì bảo hộ động vật hoang dã, chú còn muốn chuẩn bị một cái bằng lông cáo thật nữa kìa,” đạo diễn Vương uống trà, ghét bỏ nói, “Còn trẻ thì không nên kiêu ngạo, trang phục đoàn phim đều là đồ tốt mà cháu còn không hài lòng nữa hả? Nếu cho cháu mặc mấy bộ diễn rẻ tiền mua sỉ ở chợ chắc cháu sẽ khóc thét luôn à?”

Công Tây Kiều gỡ một cây quạt trong đống dụng cụ xuống quạt vài cái: “Cháu chỉ đang bày tỏ sự tin tưởng với thái độ làm việc của chú thôi mà.” Y mới vừa nói xong liền chú ý tới Tịch Khanh đứng ở phía sau đạo diễn Vương, vì thế dừng quạt, đi đến chỗ Tịch Khanh hỏi, “Tịch tổng đến đây lúc nào?”

“Vừa mới đến,” Tịch Khanh thấy hai má Công Tây Kiều đỏ lên, biết y mặc dày quá nên nóng, nhân tiện nói, “Cậu thay đồ đi, tôi đứng đây chờ.”
“Ừ, ” Công Tây Kiều nhét cây quạt vào tay hắn, quay đầu lại nói với đạo diễn Vương, “Đạo diễn Vương, cháu còn cảnh nào không?”

Đạo diễn Vương biết Tịch Khanh là cố ý tới gặp Công Tây Kiều , cho dù có ý tưởng muốn Công Tây Kiều quay thêm vào ban tối thì cũng bị đập tan mất rồi. Nói như thế nào thì vẫn phải cho Tịch Khanh mặt mũi.

“Không có,” đạo diễn Vương phất tay, giống như là đuổi ruồi bọ, “Đi đi, đi đi.”

Người trong đoàn phim đã quen cách thức ở chung của đạo diễn cùng nam chính rồi, cho nên khi Công Tây Kiều rời đi, Mễ Nguyệt vẫn còn đóng vai giả trai cười tủm tỉm trêu ông, “Mỗi lần có mặt Kiều thiếu, chú liền ghét bỏ người ta, kết quả đến lúc mắng tụi cháu, lại làm bộ làm tịch lấy cậu ấy ra làm gương, thật sự là biệt nữu.”

Đạo diễn Vương trừng mắt: “Người trẻ tuổi cần phải yêu cầu nghiêm khắc, bình thường chú phê bình mọi người chẳng lẽ không đúng?”
Mễ Nguyệt rụt cổ, hai tay chấp lại với nhau, nhanh chân trốn mất.

“Thanh niên bây giờ đúng là ……” Đạo diễn Vương vừa bực mình vừa buồn cười, quay lại nói với Tịch Khanh, “Có mấy đứa nhỏ có quan hệ tốt với Tiểu Kiều, thường tụ tập quậy phá chung với nhau, thật sự là hết cách với tụi nó.”

Tuy nói lời oán giận, nhưng ông rất coi trọng những thanh niên này, trong mắt của ông, họ đã có đầy đủ điều kiện trở thành diễn viên ưu tú rồi.

“Bọn họ có thể cười đùa ở trước mặt đạo diễn Vương, chứng tỏ họ rất thân thiết với chú,” Tịch Khanh nhìn về hướng Công Tây Kiều rời đi, “Không khí đoàn phim của chú rất tốt.”

Đạo diễn Vương nghe vậy ý cười trên mặt rõ ràng thêm vài phần: “Đều là công lao của mọi người.” Đối với một đạo diễn mà nói, đoàn phim có không khí tốt, đã là một khích lệ rất lớn rồi.
Công Tây Kiều tẩy trang xong đi ra liền thấy Tịch Khanh, đạo diễn Vương cùng với Trần Khoa đang nói chuyện, không khí vô cùng hòa hợp.

Tịch Khanh đang ung dung thản nhiên hỏi thăm tin tức Công Tây Kiều ở đoàn phim, thấy Công Tây Kiều đi ra liền đứng dậy đi đến: “Tẩy trang xong rồi?”

Gật gật đầu, Công Tây Kiều nhận áo khoác Hà Bằng đưa tới, cười tủm tỉm, “Bây giờ đã không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Y chào tạm biệt đạo diễn với mọi người xong liền cùng Tịch Khanh rời khỏi đoàn phim.

Y nhìn chiếc xe đậu bên ngoài, nhướng mày cười nói, “Hôm nay không mang vệ sĩ hả?”

“Đi cùng với cậu thì không cần.” Tịch Khanh mở cửa ghế phụ ra, chờ Công Tây Kiều lên xe xong mới xoay người đi qua bên đối diện bước vào xe, “Hơn nữa hiện tại không cần lo lắng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.”
Công Tây Kiều cười cười, nói tránh đi: “Lát nữa chúng ta ăn gì đây?”

Chuyện của Tịch gia y có nghe thấy, nhưng thật không ngờ trong vòng mấy năm ngắn ngủi Tịch Khanh đã tẩy trừ sạch sẽ từ trong ra ngoài, trở thành người nắm quyền duy nhất. Chưa đến ba mươi tuổi đã lợi hại như vậy, khó trách hiện giờ rất nhiều khi người nhắc tới Tịch Khanh đều có dáng vẻ kính cẩn sợ sệt như thế.

Cho nên bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, đều là cường giả vi tôn.

“Tôi đã xem phỏng vấn của cậu, cậu không thích đồ ăn nước ngoài,” Giọng nói Tịch Khanh ôn hòa, “Nghe nói gần đây có một nhà hàng làm phật nhảy tường khá ngon, cho nên hôm nay tôi đã cho người đặt chỗ trước rồi.”

Thật không ngờ Tịch Khanh lại xem qua tin tức của y, vì thế cười như không cười nhìn hắn một cái: “Thật không ngờ Tịch tổng lại là fan cứng của tôi?”
Tịch Khanh sửng sốt, kỳ thật hắn cũng bất ngờ với chính mình, lại có thể tốn nhiều thời gian xem tiết mục giải trí không có dinh dưỡng như vậy.

“Đối mặt với fan cứng như thế, Kiều thiếu có quà thưởng gì không?” Tịch Khanh hỏi lại.

“Đồng ý ăn cơm với anh, này không phải là phần thưởng à?” Công Tây Kiều cười nói, “Mấy ngày hôm trước còn có người ra giá 500 ngàn tệ mời tôi ăn cơm kìa.” Nói đến đây, Công Tây Kiều cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ người ra giá không biết thân phận của y hay sao, còn dám lấy tiền mời y tiếp rượu.

Đuôi lông mày Tịch Khanh khẽ run, lập tức trêu chọc: “Xem ra có thể mời được Kiều thiếu ăn cơm, đúng là vinh hạnh của tôi.”

Đến nhà hàng, chờ đồ ăn được đưa lên xong xuôi, Tịch Khanh lấy điện thoại chụp ảnh chung cho 2 người, đối mặt với ánh mắt đánh giá của Công Tây Kiều, hắn nghiêm trang chững chạc nói: “Làm fan, có cơ hội cùng thần tượng ăn cơm chung, không khoe ra thì sao gọi là fan được, đúng không?”
“Vậy hả?” Công Tây Kiều đến gần Tịch Khanh hơn, một tay khoát lên vai hắn, một tay giơ đũa lên, “Chụp thêm một tấm nữa nào.”

Chụp ảnh xong, Công Tây Kiều cười tủm tỉm dùng tài khoản của Tịch Khanh đăng Weibo.

Tịch Khanh V: Cùng thần tượng mà mình sùng bái nhất ăn phật nhảy tường thơm ngào ngạt. 【 ảnh đính kèm: ảnh chụp chung 】【ảnh đính kèm: phật nhảy tường nóng hôi hổi】 .

Weibo vừa được đăng lên, vô số dân mạng liền hỗn độn trong gió.

“Loại hành vi chụp hình mỹ thực trả thù xã hội này khiến tui nhớ đến người nào đó.”

“Tui cũng nhớ đến người nào đó giống bạn.”

“Cược một bó hoa cúc, bài Weibo này nhất định không phải là do chính Tịch gia đăng lên.”

“Nói mình là thần tượng được sùng bái nhất, Kiều thiếu, liêm sỉ của cậu đâu rồi?”

“Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra tâm tình của Tịch gia lúc này.”
“Như vậy khoe mới đủ,” Công Tây Kiều trả điện thoại lại cho Tịch Khanh, gắp một đũa phật nhảy tường ăn thử, “Hương vị ngon quá!”

“Nếu cậu thích, lần sau chúng ta lại đến,” Tịch Khanh nhìn ảnh chụp chung trên Weibo, không biết tại sao lại có cảm giác thỏa mãn quỷ dị, “Phim quảng cáo của cậu đêm nay sẽ chiếu ở các đài, cậu có ý kiến gì không?”

“Nhanh như vậy hả?” Công Tây Kiều thiếu chút nữa quên mất chuyện này, nghe Tịch Khanh nhắc tới, mới nhớ là quảng cáo Nhã Đức sắp được chiếu rồi, “Không ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của công ty là tốt rồi, nếu không về sau sẽ không có ai nguyện ý mời tôi làm người phát ngôn đâu.”

“Công ty rất hài lòng với hình tượng phát ngôn của cậu, đang chuẩn bị ký tiếp hợp đồng,” Tịch Khanh múc một chén canh đặt bên cạnh Công Tây Kiều, nhìn y cúi đầu ăn cơm, do dự một hồi rồi mở miệng nói, “Về sau, tôi gọi cậu là Tiểu Kiều được không?”
“Được chứ, anh lớn hơn tôi vài tuổi, vậy tôi gọi anh là Đại Tịch nhé.” Mặc dù chỉ ăn cơm với một mình Tịch Khanh nhưng Công Tây Kiều cũng không cảm thấy có gì ngại ngùng cả, ngược lại khẩu vị còn tốt hơn, hoặc cũng có lẽ là … do dáng vẻ Tịch Khanh rất “ngon miệng” chăng?

Tịch Khanh nhịn không được cười cười: “Như vậy rất tốt.” Rất nhiều người đã gọi hắn là Tịch tổng, hắn cũng không muốn Công Tây Kiều gọi hắn giống như vậy.

“Anh dễ ở chung hơn so với suy nghĩ của tôi đó,” sau khi cơm nước xong, Tịch Khanh đưa Công Tây Kiều về khách sạn do đoàn phim sắp xếp, Công Tây Kiều nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của Tịch Khanh, “Ít nhất hoàn toàn phủ định ấn tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Lần đầu tiên?

Tịch Khanh không hiểu nghiêng đầu nhìn Công Tây Kiều.
Nhận thấy được đối phương không hiểu, Công Tây Kiều vuốt cằm nói: “Lúc ấy tôi đã nghĩ, ai sẽ ở lần đầu tiên gặp nhau mời người ta ăn cơm chứ, chỉ có người có ý đồ bất chính thôi.”

Tay cầm vô lăng của Tịch Khanh khẽ run lên rồi lập tức ổn định, sau đó áy náy nói: “Xin lỗi, bình thường tôi ít ở chung với người khác, cho nên không biết lúc ấy đã mạo phạm ……”

Có lẽ là do đối phương có chút tương phản manh với dáng vẻ ngày thường, Công Tây Kiều nhịn không được cười ra tiếng: “Có ai đã nói với anh chưa, anh rất muộn tao đó.”

“Muộn tao?” Tịch Khanh không hiểu nhìn Công Tây Kiều, là sao?

Công Tây Kiều lắc lắc ngón trỏ, sau đó cười híp mắt nói: “Tôi đến nơi rồi.”

Dừng xe lại, Tịch Khanh nhìn Công Tây Kiều xuống xe, đèn đường kéo bóng của y thành một đường dài, làm hắn có chút buồn bã khó hiểu.
“Cám ơn bữa tối của anh, lần sau gặp lại.” Công Tây Kiều cúi đầu nhìn vào cửa sổ, vẫy tay với hắn, “Đi đường cẩn thận nhé.” Y không hỏi tới chuyện casting phim 《 Tu Chân 》, mà đối phương tựa hồ cũng không có ý nhắc tới.

Nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn bên trong xe, Công Tây Kiều cười cười, dằn nghi vấn này dưới đáy lòng.

“Ừ.” Tịch Khanh khẽ gật đầu.

Nhìn theo thanh niên đã biến mất ở cửa thang máy, Tịch Khanh nghĩ ngợi một hồi rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho trợ lý.

Cẩu đặc trợ đang ăn cơm cùng người nhà, sau khi nhận được tin nhắn của sếp mình, thiếu chút phun hết cơm ra ngoài, sếp lại hỏi muộn tao là gì?

Sếp, anh như vậy chính là muộn tao đó!

Hắn lẳng lặng phỉ báng ở trong lòng, nhưng trả lời tin nhắn lại rất chính trực nghiêm túc.

“Muộn tao là chỉ những người có bề ngoài đẹp mắt lạnh lùng, nhưng thực tế nội tâm lại rất dịu dàng nhiệt tình.”
Tịch Khanh nhận được hồi âm của trợ lý, lập tức hiểu ra, thì ra vừa rồi Tiểu Kiều là đang khen hắn đúng không?

Thấy sếp không nhắn tin lại nữa, Cẩu đặc trợ thở ra một hơi, đột nhiên cô em gái bên cạnh lại la lên.

“A a a! Sao trên đời lại có người đẹp trai đến thế! Why why why!?!”

Hắn tò mò ngẩng đầu nhìn TV, đây không phải là clip quảng cáo Nhã Đức do Công Tây Kiều đóng sao?

Người đàn ông trong màn hình lạnh lùng đứng ở ban công uống rượu, thực sự đẹp như vậy hả?

Cẩu đặc trợ mờ mịt nhìn cô em gái mặt mày đỏ ửng hận không thể nhào vào TV thì cảm thấy có chút mờ mịt, em gái của hắn đã biết theo đuổi idol từ khi nào vậy, sao hắn lại không biết?