Vũ Toái Hư Không

Chương 224: Vũ hồn Nhất Nhật Thiên Lý (Ngày đi ngàn dặm) đã mất



Nhẹ giọng than thở mấy câu xong, Nguyên Quân buồn bã thở dài, khóe mắt ươn ướt.
Phần lớn thanh niên đứng dưới Đan Thanh lầu đều là văn nhân yếu ớt, không nghe được hai câu nói kia, nhưng Trầm Côn sau khi thăng cấp lên Hồng Nguyên trung đoạn thính lực đại tăng, lại nghe rất rõ ràng, cười nói:
- Ai u, mỹ nữ có nghe thấy không? Nguyên Quân này cũng ái mộ Lý Trích Tiên đó, xem ra tên tiểu tử này phong lưu ra phết, tình duyên chẳng ít đâu!
- Có lẽ vậy!
A La tinh thần có chút giảm sút.
- Nhìn ra được sao? Đây là cái khác biệt giữa ngươi và Lý Trích Tiên.
Chỉ chỉ vào áo khoác lông cừu tuyết trắng trên ban công, A La nhẹ giọng nói:
- Ngươi là một tục nhân, trong đầu ngươi chỉ có lòng tham, có lẽ còn có lòng kiên nghị ẩn dấu mà ngoại nhân khó lòng phát hiện, nhưng Lý Trích Tiên lại là một cuồng nhân, nhất kiếm, nhất tửu, nhất bộ thăng thiên, cười nhạo chúng sinh, mặc người cười hắn điên, sỉ nhục hắn ngốc, nhưng hắn chẳng để vào mắt, cũng không chịu kẻ nào ràng buộc, dù Cửu Châu có thêm vài người si mê hắn , tim của hắn cũng không vướng tơ tình với ai.
- Mỹ nữ, ngươi có thể nói rõ hơn được không?
Trầm Côn căn bản không hiểu A La đang nói cái gì, hắn thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới mình với Lý Trích Tiên không giống nhau ở chỗ nào, có lẽ, đây chính là chỗ phàm tục mà A La nói tới?
Chính là sống trên đời này, con mẹ nó, ai mà không phải là tục nhân?
- Được rồi, được rồi, tuy rằng không rõ ngươi đang nói cái gì, bất quá ta cũng minh bạch rồi!
Sờ sờ cằm, Trầm Côn nhìn nhìn cái áo khoác lông cừu đánh giá:
- Lý Trích Tiên tiểu tử này hình như có chút không giống với ta, nhưng hắn có điểm vĩnh viễn kém xa ta…
- Kém điểm nào?
- Tham!
Tựa vào lưng A La, Trầm Côn dán sát ngực mình vào lưng nàng, miệng ghé sát tai A La, nhẹ giọng nói:
- Phàm là cái gì ta muốn, ta sẽ nhất định đoạt bằng được! Cũng như trước đây, ta bị Trầm Trọng đả bại, nhưng ta không tiếc hết thảy, dù trả giá lớn cũng nhất định phải thăng cấp, sau đó cho hắn một lần giáo huấn cả đời không quên; hiện tại, ta thích ngươi, cho nên ta nhất định sẽ điền thêm trước tên ngươi một chữ Trầm, Trầm La thị tên này thật hay đúng không?
Kín đáo trừng mắt liếc Trầm Côn, A La thờ dài.
- Sao phải khổ vậy? Ngươi không cần phải…
- Tất nhiên là cần thiết rồi, bởi vì ta rất tham lam, càng là vật khó đạt được, ta lại càng tham!
- Ô hô!
Hai người ở phía sau nói chuyện, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng Long Thanh Sơn hét lên kinh hãi:
- Huynh đài để mắt ở chỗ nào vậy? Chỗ này làm gì có lối đi đâu. Sao lại bước lên chân tiểu sinh!
Câu ấy có nghĩa là: Ngươi đúng là không có mắt, đi đường phải cẩn thận chứ, dẫm lên chân lão tử rồi, được diễn đạt theo cách của văn nhân.
Nguyên lai sau khi Nguyên Quân xuất hiện trên sân thượng, rất nhiều người dân trong thành nghe tin mà đến, đã sớm vây chặt như nêm cối xung quanh Đan Thanh lâu. Trong đám người xô đẩy nhau, một người nào đó muốn vượt qua Long Thanh Sơn, nên đã không cẩn thận đạp vào chân hắn.
Đây cũng là tình huống thường thấy khi minh tinh xuất hiện, Long Thanh Sơn bị một người đạp vào chân mà oán hận còn chưa tính, có điều theo chân người thứ nhất, có tới mười mấy người cũng ra sức vượt qua người Long Thanh Sơn, đạp vào chân hắn cả chục cái, điều này khiến cho cái con đại cẩu hùng vốn bản tính lương thiện cũng phải phát hỏa, hét lên:
- Ô hô thương thay, tại nơi hậu viện quê mùa này, chân của tiểu sinh mà người ta coi như chân bàn chân ghế…
- Phiền huynh đài lui ra!
Không đợi Long Thanh Sơn nói xong, người nọ nóng nảy đẩy mạnh vào ngực Long Thanh Sơn một cái, khiến hắn lảo đảo ngã lùi ra sau, giỏ trúc trên lưng va mạnh xuống nền đất, ngũ sắc thạch cũng theo đó rơi ra.
Đã giẫm lên chân người ta, lại còn đánh người ta nữa? Long Thanh Sơn dù dễ tính đến mấy cũng chịu không nổi, thu ngũ sắc thạch lại, đại cẩu hùng rống lên một tiếng, hai tay đột nhiên dài thêm cả trượng, cực kỳ bất ngờ đập vào lưng người kia.
Phốc…
Long Thanh Sơn vẫn chưa được nửa tuổi, thực lực mới gần đạt tới cấp độ Bạch Nguyên yêu tông, một chưởng này tuy rằng có phát lực, nhưng cũng chỉ khiến người kia phun nửa ngụm máu, mắt hắn hung dữ nghiêng đầu tránh qua chỗ khác,
- Nơi đây có chỗ nào cho gấu chó nhà ngươi xuất hiện, Hàn gia đang làm việc, ngươi dám ngăn trở, trong mắt ngươi còn có thiên hạ đệ nhất chú tạo sư nữa không?
Hàn gia?
Là Âu Dã kiếm phái, Chú kiếm sơn Hàn gia?
Đáng chết thật, còn muốn cầu Hàn gia cứu người, sao lại liên tiếp xung đột với người của Hàn gia như vậy.
Trầm Côn mắt nhỏ híp lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Long Thanh Sơn, ý bảo hắn, dù chúng ta còn có việc cần cầu Hàn gia, nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt mình giữa ban ngày ban mặt như thế, Thanh Sơn, cứ thoải mái ra tay, đưa cái sọt cho thúc thúc giữ là được!
- Không nên động thủ!
Chú ý đến ánh mắt Trầm Côn, A La giữ chặt cánh tay hắn, thấp giọng nói:
- Suy nghĩ cho Không Sắc một chút, ngươi không nhịn được cơn tức này, đệ tử của ngươi sẽ chết chắc! Ngươi đứng yên đây, chuyện kia để ta lo liệu!
Nói xong, A La đi tới chỗ Long Thanh Sơn cùng người kia đang giằng co. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mười mấy người vượt qua Thanh Sơn đều là những thanh niên khỏe mạnh tầm hơn ba mươi tuổi, có thể do năm tháng làm nghề rèn, trên mặt bọn hắn đều có vết sẹo do tàn lửa bắn vào, nhìn phía trước mặt, mười người đó trông như mười con báo gấm to lớn.
- Hàn gia huynh đài?
A La chắp tay, chỉ vào Long Thanh Sơn nói:
- Đây là vãn bối của ta, đừng nhìn nó trông có vẻ cao lớn, thực ra nó là yêu thú còn chưa tới một tuổi, xin các vị đừng chấp hắn làm gì!
Dừng một chút nàng tiếp lời:
- Mặt khác, xin các vị thay ta hướng Hàn gia Hàn Thiên Động lão gia tử vấn an, ba năm trước đây, đường thúc của ta cùng người có duyên gặp mặt tại Trung Châu Đường quốc, được lão gia tử chế tạo cho một cây Huyết luyện trường thương, đến nay vẫn vô cùng cảm kích.
- À, nguyên lai là bằng hữu của lão gia.
Mấy người kia sắc mặt dịu xuống nói:
- Nếu là người trong nhà, thì chỉ cần con cẩu hùng này hướng chúng ta xin lỗi, một chưởng này, ta bỏ qua.
- Thanh Sơn, mau xin lỗi họ đi!
Bất kể Long Thanh Sơn không tình nguyện thế nào, A La cũng khiến hắn phải xin lỗi.
Đầu lĩnh mấy người đó vừa lòng gật đầu, đánh giá một chút phục sức Bắc Cửu Châu của A La nói:
- Các ngươi cũng tới dự tiệc mừng thọ của Hàn lão gia tử sao?
- Đúng vậy, đúng vậy, mấy hôm nữa nhất định chúng ta sẽ đến Hàn gia.
- Tốt lắm, tới Hàn gia thì nói tên ta là được, ta là Hàn Đức!
Hàn Đức khoát tay sao, xoay người hô:
- Các huynh đệ, không chậm trễ nữa, tiếp tục đuổi theo!
Nói xong, mười mấy nhân ảnh nhanh chóng rời đi.
- Người của Hàn gia thật sự là càng ngày càng ngang ngược!
A La thở dài trở lại chỗ Trầm Côn, nhỏ giọng nói:
- Vẫn còn tức giận à?
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Đức, thấp giọng mắng:
- Rõ ràng là bọn hắn sai, còn bắt người khác phải xin lỗi, nghe hắn nói thì biết, bọn hắn làm gì biết chữ liêm sỉ viết thế nào… Mụ nội nó, chờ thương thế Không Sắc khỏi hẳn, lão tử mang Thanh Sơn đến phá nhà chúng nó ra!
- Được rồi, ở đông Cửu Châu chính là như vậy, cường long bất áp địa đầu xà! (hà bá địa phương còn oai phong hơn vương bốn cõi)
Lúc hai người thấp giọng nói chuyện, Hàn Đức đã mang người đuổi tới bờ sông.
Kẻ chạy trốn cũng vừa mới tới nơi, trước mắt bị sông lớn chặn đường, sau lưng có mười mấy kẻ truy bắt, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy vết máu đầy vẻ lo lắng căng thẳng đến mức hàm răng cắn chặt môi đến bật máu.
Đó là một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, y phục trên người hắn nguyên là gấm Tứ Xuyên vô cùng xa hoa, trong tay cầm hai thanh trủy thủ tỏa hàn quang, rõ ràng không phải binh khí bình thường,
Có thể nhìn ra, hắn hẳn là con nhà phú quý. Nhưng bây giờ y phục trên người hắn đã bị xé nát, dính đầy máu đen, trên thanh trủy thủ bị mẻ vài chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một vết thương lớn trông rất đáng sợ, kéo dài từ thái dương bên trái đến má bên phải, phá hủy dung mạo anh tuấn.
- Trầm Ưng, thành thành thật thật giao đồ ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Hàn Đức cười lạnh vung tay lên, chỉ đạo thủ hạ bao vây thiếu niên kia lại.
- Ta không có!
Đã không còn đường để trốn, những bất an lo lắng trên khuôn mặt Trầm Ưng bỗng nhiên biến mất, hắn lãnh khốc nhìn chằm chằm Hàn Đức, không hề giống một kẻ đang cố sống cố chết bỏ chạy, mà giống như một đại ưng đang dũng mãnh lao từ trên cao xuống.
Có thể thay đổi tâm thái trong một thời gian ngắn như vậy, thiếu niên này hiển nhiên ý chí cao hơn thường nhân rất nhiều.
- Ngươi không có? Trầm gia từ trên xuống dưới đã bị chúng ta lục soát hết, trừ trên người ngươi ra, Huyết phách thạch còn có thể ở đâu?
Hàn Đức chậm rãi nói:
- Hãy nghĩ đến gia gia ngươi, Trầm Ưng, vì Trầm gia nhà ngươi, mau giao Huyết phách thạch ra đây!
- Ta không có!
Trầm Ưng lạnh như băng gầm lên.
- Nói dối mà không biết xấu hổ!
Hàn Đức vung ngón tay lên ra lệnh:
- Các huynh đệ, đánh hắn, tàn phế cũng không sao, chỉ cần lưu cái mạng chó của hắn là được, rõ chưa?
- Rõ rồi!
Mười mấy tên thủ hạ lập tức tiến lên. Bọn hắn vừa động thủ, có thể nhìn ra thực lực cả bọn:
Hai người xông lên trước tiên, chính là hai Lục Nguyên vũ tông, bốn năm người ở hàng thứ hai là Hoàng Nguyên vũ tông, mà trong nhóm cuối cùng thấp nhất cũng là Bạch Nguyên vũ tông.
Mà thiếu niên kia thì sao?
Thiếu niên này vừa động thủ, Trầm Côn vốn đang thờ ơ cũng không nhịn được kinh ngạc hô lên một tiếng.
Chỉ thấy hai Lục Nguyên vũ tông đi đầu, một người vung lên trường đao, một người đâm đại thương, công kích cùng lúc vào đầu và trái tim thiếu niên. Mà thiếu niên kia vung hai thanh trủy thủ như gió lốc, đinh, đinh hai tiếng, dễ dàng gạt được cả đao lẫn thương. Sau đó, thân thể hắn như đột nhiên nặng thêm cả ngàn cân, mạnh mẽ trầm người xuống.
Chỉ trầm người xuống, mà khiến cho mặt đất lún xuống chừng hai ba thước, một luồng hồng quang cũng theo đó mạnh mẽ tỏa sáng ra xung quanh.
Ầm!
Hồng quang vỡ nát, mười mấy người truy kích toàn bộ da thịt bị cháy đen, hai ba mươi luồng "Hồng Nguyên bạo phát" bắn ra xung quanh!
Trầm Côn cực độ kinh hãi nhìn A La hỏi:
- Mỹ nữ, không phải ta hoa mắt chứ?
- Ngươi không nhìn lầm, thiên chân vạn xác đúng là "Hồng Nguyên bạo phát", chính là…
Đôi mắt trắng của A La hiện lên một tia quang mang quỷ dị, nhìn đi nhìn lại Trầm Ưng mấy lần, kinh ngạc nói:
- Thật quái lạ, Trầm Ưng kia chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, lại không thấy ăn qua tiên gia linh dược gì, cũng có vẻ như chưa từng luyện qua tổ truyền bí pháp giống ta, hắn sao có thể sử ra "Hồng Nguyên bạo phát"?
Hồng Nguyên bạo phát màu đỏ nhạt, có nghĩa Trầm Ưng kia đã là Hồng Nguyên vũ tông hạ đoạn.
Hơn nữa A La đã dùng bí pháp xác nhận, Trầm Ưng kia chỉ là một thiếu niên hết sức bình thường, không trải qua bất cứ cơ duyên kỳ ngộ nào!
Chuyện này thực không thể tưởng tượng được!
Phải biết rằng, Cửu Châu Trầm Côn lúc mười lăm tuổi trở thành Bạch Nguyên vũ tông, cũng đã được xếp vào một trong hai mươi ba nhân vật xuất sắc nhất trong ba ngàn năm qua của Cửu Châu. Mà Trầm Ưng kia, chỉ mới mười lăm tuổi, đã là Hồng Nguyên hạ đoạn, chỉ thấp hơn một cấp so với Trầm Côn hiện giờ!
Mười lăm tuổi đã là Hồng Nguyên vũ tông… Trầm Ưng phải là thiên sinh võ học, người này không thể chỉ dùng hai chữ thiên tài để hình dung được!
- Hồng nguyên vũ tông? Lão thiên a, Trầm Ưng thế mà lại thăng cấp lên Hồng Nguyên?
- Không thể nào, năm trước ta còn luận bàn với hắn, khi đó hắn vẫn chỉ là nhất phẩm Vũ Linh thôi mà.
Giờ mới qua có một năm, hắn làm sao tăng cấp liên tục nhanh như vậy được… Trời ạ, ta đã tính nhầm tốc độ tăng cấp của hắn.
- Một năm thăng được bao nhiêu cấp a!
Người đi đường xung quanh cũng kinh hãi hô lên.
- Lão huynh, ngươi nói Trầm Ưng bằng giờ này năm ngoái vẫn là nhất phẩm Vũ linh sao?
Trầm Côn nhẹ nhàng vỗ vai người đi đường hỏi.
- Ta cùng Trầm Ưng quen biết sáu bảy năm rồi, tuyệt đối không nhớ lầm đâu!
Người đi đường vẻ mặt vô cùng khiếp sợ nói:
- Mới qua có một năm, hắn đã thăng cấp thành Hồng Nguyên… Mười lăm tuổi là Hồng Nguyên vũ tông a!
- Mười lăm tuổi, thăng cấp lên Hồng Nguyên…
Trầm Côn mắt nhỏ híp lại tràn ngập hứng thú.
Mà lúc đó, Hàn Đức mắt thấy thủ hạ của mình đều bị chấn bay, lại vỗ tay cười lạnh,
Bộp, bộp!
- Trong vòng một năm thăng cấp lên Hồng Nguyên vũ tông, Trầm Ưng, đây là do năm trước ngươi lấy được vũ hồn mới… Nhất Nhật Thiên Lý hay sao?