Vu Thần Kỷ

Chương 310: Cơ mạch



‘U ~’!

Một con chim ưng hình thể nhỏ bé xoay quanh ở trên không, đôi mắt đen nhánh quan sát đại địa. Một mảng ánh sáng mờ nhạt bao trùm ở trên cánh chim của nó, giúp nó bay lên cách mặt đất gần trăm dặm, đủ để giám thị dãy núi phạm vi gần ngàn dặm.

Cơ Mạch cưỡi ở trên lưng một con Kim Bì Cung Bối, ngẩng đầu, nhìn hướng dãy núi màu máu xung quanh.

Dãy núi trùng điệp đều là màu máu, đỉnh núi bằng phẳng giống như đoạn đầu đài thì lại có không ít đất đai, nuôi sống từng mảng rừng cây. Nhưng ở dưới sự phụ trợ của phiến đá lớn màu máu xung quanh, rừng cây xanh mướt kia cũng mang theo một tia màu máu đọng làm người ta không thoải mái.

Phía sau là cả thảy một trăm mười tên thủ hạ, cũng cưỡi Kim Bì Cung Bối, cũng mặc giáp da đơn sơ. Trên mặt tất cả mọi người đều mang theo nét phong sương, nhiều chiến sĩ hàng năm bôn ba ở dã ngoại, da trên mặt cũng nứt ra từng khối.

Kim Bì Cung Bối dưới mông không an phận giật giật thân thể, đột nhiên há mồm, cái lưỡi dài tràn đầy chất nhầy phun ra dài mười mấy trượng, đem một con thỏ nhanh chóng lướt qua trong bụi cỏ cuốn đầu lưỡi về, nhanh chóng nuốt vào trong miệng.

Kim Bì Cung Bối hình thể cực lớn, bộ dạng như thằn lằn, nhưng thân dài năm trượng có thừa hài lòng ọc một tiếng, đôi mắt cực lớn xoay chuyển, nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể.

Chim ưng lượn vòng trên không đột nhiên rít lên một tiếng, thu hồi đôi cánh mang theo một đường gãy sắc bén, nhanh nhẹn vô cùng từ trên cao lao xuống. Cơ Mạch vươn tay, hướng về chim ưng vẫy vẫy tay, qua thời gian vài hơi thở, hai móng con chiến ưng hắn nuôi dưỡng từ nhỏ này chụp mạnh ở trên cổ tay hắn, vô cùng thân thiết dùng cái mỏ cọ xát cổ tay Cơ Mạch một cái.

‘Xẹt’ một tiếng, trên đuôi chim ưng một cái lông đuôi màu hơi đỏ không có lửa mà tự bộc cháy, rất nhanh hóa thành một làn khói nhạt bay tản đi.

Cơ Mạch lẳng lặng nhìn trong khói mỏng hiện lên phù văn ngắn gọn, ngẩng đầu nhìn bốn phía, đại khái phân biệt phương hướng một phen. Sau một tiếng huýt, chim ưng bay lên trời, hắn mang theo chiến sĩ phía sau lao lên vách núi dốc, nhanh chóng hướng một dòng sông lớn xa xa chạy đi.

Kim Bì Cung Bối là vật cưỡi kỳ lạ nhất trong dãy núi, chúng nó có thể ở trên vách núi vuông góc chín mươi độ nhanh chóng bôn tẩu, tốc độ kinh người hơn nữa vô thanh vô tức. Ở Xích Phản sơn, chỉ có đội ngũ thám báo tinh nhuệ nhất của nhân tộc, mới có tư cách có được một con non Kim Bì Cung Bối từ nhỏ thuần dưỡng làm chiến thú.

“Chuẩn bị tốt, sắp giết người rồi!” Cơ Mạch lạnh lùng nói: “Còn là tộc nhân của chúng ta… Hỏa Nha bộ. Chúng ta có bao nhiêu năm, chưa từng nghe nói cái tên này rồi?”

Vẻ mặt các chiến sĩ phía sau Cơ Mạch trở nên cực kỳ quái dị, nhưng rất nhanh bọn họ đã khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng, lạnh nhạt, giống như đá hoa cương điêu khắc thành pho tượng, ở trên khuôn mặt thô ráp tràn đầy da chết của bọn họ, nhìn không tới bất cứ cảm xúc dao động nào.

Hỏa Nha bộ? Đó là ấn tượng cực kỳ hàm hồ trong trí nhớ. Đối với bọn họ những tộc nhân Hỏa Nha bộ từ nhỏ ở Trung Lục thế giới, ở trên một tuyến chiến trường của nhân tộc cùng dị tộc giao chiến lớn lên mà nói, đó chỉ là một cái ký hiệu không có bất cứ ý nghĩa gì.

Giết chết một hoặc là càng nhiều tộc nhân Hỏa Nha bộ, đối với bọn họ mà nói, cũng không có bất cứ ý nghĩa nào đặc thù. Những năm gần đây, người bị bọn họ giết chết nhiều rồi, nhiều người mãi cho đến chết, cũng vẫn đem bọn họ coi là huynh đệ cùng chiến hữu đáng tin nhất, nhưng tất cả cái này đều có ý nghĩa cái trứng – chim!

Kim Bì Cung Bối đi lại rất nhanh ở trên vách núi. Chúng nó lướt qua một lại một trạm gác trọng binh nhân tộc gác, lướt qua một lại một trạm gác ngầm của nhân tộc. Nhiều lính gác hưng phấn hướng bọn họ các thám báo tinh nhuệ nhất trong núi rừng đao nhọn phất tay ra hiệu, Cơ Mạch chỉ thản nhiên hướng bọn họ gật gật đầu.

Lúc ánh mắt màu xám đảo qua các chiến sĩ nhân tộc, Cơ Mạch nhìn bọn hắn giống như đang nhìn một đám thi thể.

Có lẽ không cần bao lâu, những người này sẽ biến thành thi thể, hoặc là dị tộc giết bọn họ, hoặc là Cơ Mạch tự tay xử lý bọn họ.

Suốt hai canh giờ sau, Kim Bì Cung Bối chạy qua mấy trăm đỉnh núi lớn nhỏ, rốt cuộc đi tới nơi hai dòng sông lớn giao hội. Nước sông cuồn cuộn ở nơi đây trở nên hòa hoãn, mang theo bùn cát ở đây cọ rửa thành một hòn đảo cát kích thước vạn mẫu.

Trên hòn đảo tất cả đều là bụi cỏ lau rậm rạp, cuồng phong thổi qua, mảng lớn bông bay lên, trong vô số tổ chim truyền đến tiếng chim non kêu ‘chiêm chiếp’. Càng có từng đám lớn thuỷ điểu màu trắng bay lên, ở trên không hòn đảo cát xoay quanh hồi lâu, sau đó cắm đầu chui thật sâu vào nước sông. Khi đám thuỷ điểu màu trắng đó từ trong nước sông giãy dụa bay lên, trong mỏ sẽ luôn mang theo cá tôm to nhỏ.

“Hư ~ ở nơi này nghỉ ngơi một chút, uống nước, kiếm chút đồ ăn.” Cơ Mạch giơ tay phải, dùng sức siết chặt nắm tay, thản nhiên nói: “Đi hai tiểu đội người, thượng hạ du đều cẩn thận điều tra một phen, dị tộc cũng cần uống nước, bọn họ luôn thích theo lòng chảo xâm nhập.”

Hai cái tiểu đội mười người phân biệt cưỡi Kim Bì Cung Bối hướng con sông cao thấp du chạy đi, rất nhanh đã chạy không thấy bóng dáng.

Vũ Mục như một ngọn núi thịt đang ngồi trên bờ cát, cái nồi sắt thật lớn trôi nổi ở trong nước cạn bờ cát, trong tay Vũ Mục cầm một con cá béo trắng không có vảy, vừa mới dùng dao nhỏ đem nội tạng cá moi ra, đang nương nước sông cọ rửa máu trong bụng cá.

Nhìn thấy đám người Cơ Mạch, Vũ Mục cười đứng dậy, hướng về Cơ Mạch phất phất tay: “Này, các huynh đệ, các ngươi là một mũi nhân mã nào?”

Cơ Mạch lạnh lùng nhìn Vũ Mục, hắn huýt sáo một tiếng, mang theo chiến sĩ phía sau đồng thời quất ngựa lao tới trên mặt sông. Trên cái đệm thịt mềm mại của bốn chân Kim Bì Cung Bối mở ra màng thịt diện tích rất lớn, chúng nó đạp nước sông, nhẹ nhàng lướt qua mặt sông rộng chừng mười mấy dặm, lao tới trước mặt Vũ Mục.

Cưỡi ở trên lưng Kim Bì Cung Bối, ở cao nhìn xuống quan sát Vũ Mục, tay trái Cơ Mạch nắm trường mâu nhẹ nhàng điểm một cái, đè ở trên vai Vũ Mục: “Nhân tộc trung quân, Cảm Tử doanh thám báo đội thứ ba ngàn chín trăm hai mươi tám, đội trưởng trăm người Cơ Mạch. Ngươi là người nào, ở nơi này làm gì?”

Khi nói chuyện, trường mâu của Cơ Mạch đã điểm ở trên yết hầu Vũ Mục, chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái, không nói đánh chết Vũ Mục, ít nhất cũng có thể hao tổn non nửa sinh mệnh lực của hắn, làm hắn tạm thời mất đi toàn bộ sức chiến đấu.

Trong núi rừng xa xa, Phong Hành từ trên một cây to nhô đầu ra, hắn kéo trường cung, một mũi tên dài đã khóa cứng yết hầu Cơ Mạch.

“Này, tiểu tử, ngươi không đem trường mâu của ngươi buông ra, ta sẽ một mũi tên bắn chết ngươi!”

Tay trái Vũ Mục xách con cá béo trắng, rất hàm hậu lấy tay búng búng trường mâu của Cơ Mạch, khờ khờ cười nói: “Chúng ta là kì binh của trung quân Kì Binh doanh, chúng ta ở nơi này…”

Trong núi rừng Phong Hành đột nhiên kêu một tiếng quái dị, hai chân hắn phát ra cả mảng lớn gió lốc màu xanh, thân hình kéo theo mấy chục tàn ảnh, trong chớp mắt đã xông lên trời cao mười mấy dặm, sau đó bắn ra một cái, mấy chục tàn ảnh hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh ra ngoài, bản thể hắn xen lẫn trong tàn ảnh trong nháy mắt đi xa mấy chục dặm.

Cùng lúc đó, mũi tên dài của Phong Hành giận bắn, liên tục mười hai mũi tên gào thét bắn ra.

Trong núi rừng xôn xao một trận, trong hai chi tiểu đội Cơ Mạch phái ra, có một đội người trên ngực ai cũng trúng một mũi tên, cả người là máu từ trong núi rừng lao ra.

Sắc mặt Cơ Mạch chợt phát lạnh, giơ thương đang muốn đâm chết Vũ Mục, đột nhiên toàn bộ trường mâu của hắn biến thành màu xanh lục, bàn tay hắn ‘Xẹt xẹt’ bốc khói đen, một bàn tay trái bị kịch độc nháy mắt ăn mòn thành xương trắng.