Vu Thần Kỷ

Chương 31: Thức tỉnh



Vô số quang ảnh đang cấp tốc lóe lên, Cơ Hạo cảm thấy bản thân nhẹ nhàng, một chút khí lực cũng không dùng được.

Trên vách hang cắm mấy chục cây đuốc mỡ thú đơn sơ, tế đàn do tảng đá điêu thành dày nặng phong cách cổ xưa.

Trên vách hang dùng máu thú không biết tên trộn lẫn bột phấn khoáng thạch, vẽ ra đồ đằng một con quạ đen ba chân thật lớn. Ở trong ánh sáng lay động của cây đuốc, đôi mắt quạ đen ba chân lóng lánh ánh sáng khác thường, ở trên cao nhìn xuống quan sát toàn bộ cái hang.

Một hơi thở Man hoang cổ xưa lan tràn ở trong cái hang dài rộng vài dặm, hơi thở như có như không đang bao lấy mình, Cơ Hạo giống như nghe được vô số thanh âm nhỏ vụn khe khẽ nói nhỏ bên tai.

“Tổ linh à, Cơ Hạ ta ở đây, dùng tinh huyết của ta tưới hài tử của ta. Ừm, phù hộ nó có được khí lực so với ta càng cường đại hơn, nhất định phải khiến nó trở thành chiến sĩ cường đại nhất Nam hoang! Để nó khôi phục vinh quang huyết mạch Tam Túc Kim Ô nên có, khôi phục địa vị bộ tộc chúng ta nên có!”

Cơ Hạ lớn tiếng cầu nguyện, hắn đem Cơ Hạo đặt ở trên tế đàn, cúi đầu nhìn Cơ Hạo cười ‘ha ha’, rút ra một thanh cốt đao, nhanh chóng cắt cổ tay mình.

Thanh Phục sắc mặt tái nhợt đứng dậy, nhanh chóng niệm tụng chú ngữ cổ xưa, tiếng cộng hưởng kỳ dị ‘Ong ong’ dao động qua lại trong cái hang.

Tinh huyết chảy ra trên cổ tay Cơ Hạ từng giọt từng giọt lơ lửng ở không trung, mỗi một giọt tinh huyết đều thong thả mấp máy, ở dưới sự khống chế của Thanh Phục dần dần biến hóa hình thể, cuối cùng biến thành một con quạ đen ba chân tản mát ra nhiệt độ cực cao, ước chừng có kích cỡ đầu người.

Thanh Phục cũng dùng cốt đao cắt uyển mạch của mình, đem một dòng máu rót vào trong quạ đen ba chân hừng hực thiêu đốt.

“Quỷ thần trong thiên địa, Thanh Phục ta thành khẩn xin các ngươi thương hại, chúc phúc con ta. Ta hy vọng nó có thể khỏe mạnh trưởng thành, ta hy vọng nó có thể có được trí tuệ hơn người, ta hy vọng nó có thể bình an vui khoẻ cả đời!”

Thanh Phục thì thào cầu nguyện, theo máu nàng rót vào, trong quạ đen ba chân thiêu đốt mơ hồ có vô số phù văn linh động tấp nập lóe lên, mà gương mặt trắng bệch của Thanh Phục lại trở nên gần như trong suốt.

Cơ Hạo vừa mới sinh ra nằm ở trên tế đàn, chấn động nhìn Cơ Hạ cùng Thanh Phục.

Máu tươi hai người hội tụ mà thành quạ đen ba chân mang theo nhiệt độ cao đáng sợ, thong thả rơi xuống, chậm rãi dung nhập thân thể Cơ Hạo.

.........

‘Hô’ một tiếng vang quái dị, gió lạnh cuốn vô số băng mang sắc bén màu đen từ cửa hang ập vào.

Trong gió lạnh bọc mấy cái thi thể máu thịt mơ hồ, thân thể cao lớn khôi ngô bị băng mang sắc bén cắt phá thành mảnh nhỏ, trên khuôn mặt thuần phác hàm hậu của bọn họ tràn đầy vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng.

Cơ Hạ, Thanh Phục kinh hãi quay đầu, một con Độc Giác Huyền Xà to như thùng nước, dài mấy trượng phun hàn khí, nọc độc, giống như con quay ở trong gió lạnh chạy vào, cái đuôi thô to kéo theo một tiếng xé gió thê lương, hung hăng hướng Cơ Hạo nằm ở trên tế đàn đánh xuống.

Cơ Hạ vừa mới đem hơn phân nửa tinh huyết bản thân rót vào trong cơ thể Cơ Hạo, nguyên khí đại thương cất tiếng rống giận, ánh lửa trên đôi tay bắn ra bốn phía, một tấm khiên vảy rồng rèn thành cùng một cây trường mâu gỗ dâu xanh làm cán từ trong ánh lửa phun ra. Tấm khiên chặn đuôi rắn hung hăng vụt xuống, trường mâu kéo theo một ánh lửa, sắc bén vạn phần đâm thủng đầu Độc Giác Huyền Xà.

“Là ai, dám xâm nhập thánh địa Kim Ô lĩnh của Hỏa Nha bộ ta?” Cơ Hạ cất tiếng rống to, trong thanh âm mang theo một tia bàng hoàng khó có thể tin: “Các ngươi làm sao lẻn vào được? Nơi này là tổ miếu của Hỏa Nha bộ chúng ta!”

‘Phập’ một tiếng, thân thể Độc Giác Huyền Xà nổ tung, một bóng người đen sì chạy ra, bóng người vung tay lên, hai mươi mấy thanh băng đao bắn vút ra. Cơ Hạ kêu đau một tiếng, hai mươi mấy chỗ vu huyệt hừng hực thiêu đốt trên ngực hắn bị băng đao xuyên thấu, cả mảng lớn máu tươi theo vết thương phun ra, máu tươi nóng bỏng văng lên đầy người Cơ Hạo nằm ở trên tế đàn.

Thanh Phục rên một tiếng, ba cây kim dài màu đen từ trong mái tóc dài của nàng bay ra, nhanh như tia chớp xuyên thấu bóng người kia.

Bóng người màu đen rú thảm thiết đau đớn, hắn điên cuồng gào thét một tiếng, há mồm phun ra một đạo hàn khí, hàn khí màu đen hóa thành mấy cọc băng to bằng ngón cái, tàn nhẫn vô cùng xuyên thấu ba chỗ vu huyệt sáng lên trước ngực Thanh Phục.

.........

Bên lò sưởi to lớn, Cơ Hạo trừng lớn con mắt đen lúng liếng, vô cùng tò mò nhìn chằm chằm Cơ Khuê thân khoác da thú, đầu đội nón đầu lâu thú khô.

Cơ Khuê trên mặt đầy nếp nhăn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nguyền rủa: “Bọn rắn thối chết tiệt đó, ta nguyền rủa linh hồn bọn chúng vĩnh viễn bị ngọn lửa Kim Ô thiêu đốt, vĩnh viễn không thể giải thoát... A, xem xem tiểu gia hỏa của chúng ta, hạt giống vu tế thật tốt, nó vừa mới sinh ra, lực lượng linh hồn đã không sai biệt lắm với vu tế bình thường, tiểu gia hỏa tốt như vậy, thiếu chút nữa bị bọn chúng giết rồi!”

Cơ Khuê cắn rách ngón tay mình, dùng máu tươi ở trên thân thể còn nhỏ của Cơ Hạo vẽ ra phù văn phức tạp.

“Hạ, các ngươi chưa hoàn thành nghi thức chúc phúc, tinh huyết Đại Vu của ngươi và Thanh Phục, đã bỏ lỡ cơ hội dung hợp hoàn mỹ với tiểu gia hỏa. Ta chỉ có thể đem những tinh huyết này phong ấn ở trong cơ thể tiểu gia hỏa, chờ sau khi nó thành niên, chờ lúc cường độ thân thể nó sắp đạt tới Tiểu Vu Cảnh cao giai, phong ấn của ta sẽ dần dần cởi bỏ, những tinh huyết Đại Vu này sẽ chậm rãi được nó hấp thu.”

“Yên tâm đi, thiên phú của tiểu gia hỏa cũng chưa bị phá hư... Phong ấn của ta, có lẽ sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng đối với nó tu luyện chiến sĩ, nhưng con đường vu tế của nó lại là đường thẳng. Lực lượng linh hồn cường đại cỡ nào, hạt giống vu tế thật tốt!”

.........

Cơ Hạo khẽ hừ một tiếng, mở mắt.

Trước mắt là một mảng vách hang đá tối như mực, phía dưới thân thể là da thú dày xốp. Trong miệng lưu lại hương vị dược tề cay đắng, hương vị quen thuộc nói cho Cơ Hạo, dược tề hiển nhiên ra từ tay Thanh Phục.

‘Hô, hô’, cái đầu cực lớn của gấu béo dò xét tới, nhe răng trợn mắt hướng Cơ Hạo lộ ra một nụ cười.

“Gấu béo, a mỗ đâu?” Nhìn khóe miệng gấu béo lại có nước dãi treo xuống, Cơ Hạo vỗ một cái, đem đầu nó đánh sang một bên.

Sóng nhiệt tàn sát bừa bãi trong cơ thể đã bị phong ấn một lần nữa, một bộ phận tinh huyết Đại Vu của Cơ Hạ và Thanh Phục lơ lửng ở trên ngọn lửa năm màu trong bụng, ngọn lửa năm màu đang cố gắng đem tinh huyết Đại Vu cắn nuốt chuyển hóa, biến thành luồng sáng năm màu tẩm bổ toàn thân.

Cơ Hạo chỉ cảm thấy cả người uể oải không có sức, hắn nhìn nhìn vách đá bên người, vỗ lên một chưởng.

Bàn tay cắm thật sâu vào vách đá màu đen, cảm giác tay mềm mại giống như đậu phụ, bàn tay Cơ Hạo giống như lưỡi đao thoải mái cắt vào.

Lực lượng thân thể tựa như không tăng cường nhiều quá, nhưng cường độ thân thể ít nhất tăng lên hơn hai lần. Tinh huyết Đại Vu phong ấn trong cơ thể ít nhất còn có hơn chín phần mười chưa phóng ra, mà trong tinh huyết Đại Vu đã phóng ra, còn có hơn phân nửa chờ đợi ngọn lửa năm màu chuyển hóa.

“Tinh huyết Đại Vu, quả thật cường hãn dị thường!” Cơ Hạo lăn lông lốc đứng dậy, dùng sức vung nắm tay của mình.

Nhìn nhìn bốn phía, Cơ Hạo bước ra khỏi cái hang mình nghỉ ngơi. Một dòng suối chảy xiết lao nhanh qua từ tây sang đông, ánh sao đầy trời buông xuống, chiếu khe núi chỗ cái hang sáng sủa.

Dưới ánh sao, mấy ngàn nô lệ áo không che hết người đang thấp giọng hò hét, lợi dụng công cụ đơn sơ chặt cây trong khe núi, bận rộn ướt đẫm mồ hôi.

Cách đó không xa truyền đến một thanh âm ngạo mạn:

“Cơ Hạ, ngươi đã không phải thủ lĩnh chiến sĩ chúng ta, thân phận ngươi hiện tại giống chúng ta, ngươi có tư cách gì chỉ trích chúng ta?”